Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

THANG ÂM (tiếp theo)


Truyện ngắn của HỒNG CHIẾN



Nhưng đời không ai có thể biết trước điều gì, Đoàn vừa về đến tỉnh, xe công an ập đến còng tay Lê Quang đưa đi. Ông trưởng đoàn văn công chạy lên ty Công an hỏi mới được biết: hình như lính của ông là điệp ngầm cho chế độ cũ. Trong Đoàn, mọi người được dịp bàn tán: Cái thằng đó là quân do CIA đào tạo đấy! Mất cảnh giác quá, trong chế độ Ngụy, hắn  hơn hai mươi tuổi mà vẫn không bị bắt lính là có vấn đề rồi, thế mà không đoán ra! Cháy nhà ra mặt chuột, sao có thể để một tên phản động ở mãi trong cơ quan văn hóa – nghệ thuật như cơ quan chúng ta được. Có những người từng ghen với tài năng của Lê Quang còn mạnh miệng tuyên bố: Tuyển cả CIA vào làm việc chắc lãnh đạo Đoàn bị “mua” rồi! Nhưng cũng có người thương tình: Chắc có sự nhầm lẫn gì đây, hắn sống tình nghĩa như vậy không thể là thằng phản trắc. Mặc đồng nghiệp hay người yêu mến tiếng đàn có nói gì đi nữa thì vụ án của Lê Quang cũng không được xét xử, anh vẫn phải ở nhà tạm giam của cơ quan điều tra. Lâu dần người ta cũng đành chấp nhận quên dần tiếng đàn ghi ta của người nhạc sĩ còi.
     Trong khi ấy, Ở trại tạm giam, Lê Quang bị hỏi cung liên tục nhưng hình như vẫn chưa có gì rõ ràng. Chỉ vì một lẽ hồi chế độ cũ, vì mê tiếng đàn của người nhạc công nghèo, một tên bên An ninh đã gọi anh lên nói thẳng:
-         Mày đến tuổi đi Quân dịch rồi, nhưng ra đó thì một đi không trở lại nữa đâu, mẹ già ai nuôi! Mày ký vào giấy tờ này, tao bảo lãnh sẽ không ai quấy rầy mày nữa. Nếu không phải loạn lạc của chiến tranh với tài năng của mày chắc chắn đời sẽ khá đấy. Còn thời buổi này đành phải vậy thôi…! Mày đồng ý không?
-         Dạ!
Cũng từ đó không ai nhắc đến chuyện bắt Lê Quang đi lính cho tận đến ngày hòa bình. Không ngờ trong đống hồ sơ lưu trữ mà bên Công an có được lại vẫn lưu giữ tập hồ sơ đó. Dù có nói gì, khai gì đi nữa Cán bộ vẫn không tin, nên người nhạc công vẫn phải ở tù. 
*
*    *
     Cái tỉnh nghèo heo hút trên cao nguyên lại được dịp xôn xao, đường phố được chăng đầy cờ và biểu ngữ chào đón vị lãnh đạo cao cấp của Đảng và Nhà nước vào thăm. Lâu lắm mới có vị khách quý đến như vậy ghé vào nên tiếp đón chu đáo cũng phải. Đoàn Văn công của tỉnh được vinh dự biểu diễn chào mừng. Ông Vũ Cương bố trí tiết mục cuối cùng khép lại chương trình văn nghệ chào mừng là bản nhạc phổ thơ của chính vị lãnh đạo cao cấp vào thăm. Bản nhạc dứt, Lãnh đạo tỉnh xếp hàng ôm hoa tặng người có thơ được phổ nhạc hay quá; còn tác giả bài thơ lại đề nghị cho gặp Trưởng đoàn Văn công và người nhạc sĩ tài hoa phổ nhạc thơ mình. Ông Vũ Cương cứ thực lòng báo cáo về người nhạc công phổ nhạc bài thơ không biết vì lí do gì mà bên công an tạm giữ mãi không xét xử. Nghe xong báo cáo, vị khách hỏi Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch gọi Trưởng ty Công an và… sáng hôm sau xe U - oat của bên An ninh chở Lê Quang trả về Đoàn với lời xin lỗi vì… nhầm!
Hôm sau nữa, Lãnh đạo tỉnh mời Lê Quang đến nhận quyết định cấp nhà ngay tại trung tâm thị xã, thế là hai mẹ con có nơi ở mới; chấm dứt cảnh ở thuê căn hộ nghèo nàn, lụp xụp.
Có điều từ đó trở đi, tiếng đàn của người nhạc công kém đi sức hấp dẫn và anh chỉ phổ nhạc cho những bài thơ mà anh cho rằng khi cần thiết, biết đâu lại trở thành cứu tinh cho mình.

12 nhận xét:

  1. Sau cùng thì người nhạc công cũng được minh oan thật đáng mừng

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cũng may là kết thúc có hậu. Câu chuyện này có nguyên mẫu và tác giả chỉ là người ghi lại thôi bác ạ!

      Xóa
  2. Kết thúc có hậu quá! Thật đáng mừng cho Lê Quang tội nghiệp.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dù sao cuộc đời này vẫn còn một chút gì đó tốt đẹp để mà hy vọng...
      Chúc bạn buổi tối như ý!

      Xóa
  3. Nếu chuyện này anh thợ săn không hư cấu thì LÊ QUANG quả là kỳ tài,bởi lẽ chơi ghi ta thuần thục,giới "thạo chơi các loại "ĐÀN" nói phải học 15 năm!
    ---
    "anh chỉ phổ nhạc cho những bài thơ mà anh cho rằng khi cần thiết, biết đâu lại trở thành cứu tinh cho mình. "

    NỊNH VÀ LÀM VỪA LÒNG CÁC ĐẤNG BỀ TRÊN là cần thiết,Lê Quang đã khôn ra rồi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đó cũng là một cách hiểu và quyền phán xét là của bạn đọc, đúng vậy không H.N!

      Xóa
  4. Đời nay có bao nhiêu điều làm cho người chân chính mất niềm tin. Chỉ cần một cuộc gọi của cấp có thẩm quyền thì mọi chuyện đều có thể. Buồn quá!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mọi thứ đều có thể vì vậy... Cảm ơn sự chia sẻ của bạn!

      Xóa
  5. Sang thăm anh nhân ngày 21/6 mà bị lôi cuốn theo câu chuyện nên...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ...Quên không chúc chủ nhà chứ gì? Không sao đâu, bạn sang là lời chúc quý giá nhất rồi đấy. Tối thứ 7 vui bạn nhé!

      Xóa
  6. Một câu chuyện với đầy biến động của nhân vật, nhưng cuối cùng cũng có hậu! Hay lắm anh, e luôn là người thích những câu chuyện có hậu mà! chúc a cuối tuần ấm áp yêu thương!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn em đã động viên anh nhé. Chúc em một buổi tối thứ 7 như ý!

      Xóa

NHẬN XÉT MỚI