-Cộc, cộc, cộc…
Tiếng gõ liên tiếp vào gốc cây làm tôi bừng tỉnh, thò đầu
ra khỏi tổ thấy bác Đầu Rìu đang chăm chỉ làm việc. Toàn thân bác khoác tấm áo
trắng điểm xuyến những chiếc lông đen, đỏ trông vừa trang nhã, vừa lịch sự. Còn
cái mũ bác đội mới đẹp làm sao, nó tựa như chiếc quạt giấy màu đỏ, lúc xòe ra,
lúc cụp lại, nhìn xa giống như chiếc rìu dựng ngược, có lẽ vì thế mà mọi người ở
cái xóm này ưa gọi tên Đầu Rìu thay tên cúng cơm của bác Gõ Kiến. Với cái mỏ
dài gần bằng chiều dài thân mình, bác chuyên cần khám bệnh, bắt những con sâu bọ
ẩn nấp sâu trong thân cây.
Tôi đứng trên thành tổ cất tiếng chào. Bác Đầu Rìu ngừng
ngay công việc của mình đáp lại tôi:
-Chào Hoàng Tử!
Và không kịp nghe tôi trả lời, bác sải cánh lao vút đi
làm công việc của mình; chắc còn nhiều cây ốm cần bác đến khám bệnh. Lúc này
tôi mới để ý đến xung quanh: những giọt nắng ban mai hiếm hoi của buổi bình
minh xuyên qua kẻ lá vẽ những nét kỳ quặc trên mặt đất. Mấy nhà hàng xóm đã dậy
đi làm việc, tiếng chào hỏi, tiếng ca hát rộn ràng vui vẻ. Tôi định bay đi dạo
thì ngay lúc đó tiếng chị gái từ phía sau vang lên:
-Hoàng Tử dậy rồi à, hôm nay phải đi học đấy.
Chị nói dứt lời cũng nhẹ nhàng đậu xuống cạnh tôi. Chà,
buổi sáng nhìn chị tôi mới đẹp làm sao: trán và hai bên má màu vàng đậm; ào
choàng dưới bụng màu vàng tươi; đỉnh đầu, khoang cổ và lưng màu xám; điểm thêm
vài chiếc lông đen óng ả trên hai cánh và phía đuôi, tôn thêm vẻ đẹp cao quý của
chị. Đôi chân nhỏ xíu như cái que tăm cũng một màu vàng óng ả; có lẽ vì vậy nên
ai cũng gọi chi tôi là cô Công chúa của núi rừng Tây Nguyên. Tiếng hát của chị
tôi thi… khỏi khen; nó thánh thót, ngân dài, lúc dào dạt như nước suối reo, lúc
êm ái như làn gió ban mai lướt nhẹ… Dù có buồn đến mấy khi nghe tiếng hát của
chị tôi, tâm hồn như trẻ lại, phới phới niềm tin. Tôi nghĩ, chắc do bộ cánh đẹp
nên chị hát hay mới năn nỉ ba má cho đổi. Ba tôi cười bảo:
-Con xem, con là con trai phải mặc như ba mới ra cánh đàn
ông. Còn phụ nữ họ mặc đồ nhiều màu sắc thể hiện sự cầu kỳ, tỷ mỷ của giới nữ,
làm sao đổi được.
Tôi nhìn lại ba, rồi lại ngắm mình và bật cười. Đúng thật,
cánh đàn ông cũng oai vệ ra phết. Này nhé, bộ đồ của tôi toàn phần đầu, cổ,
lưng và cánh màu đen bóng mượt, không lem nhem như của phụ nữ; phần bụng, hai
bên hông, phần trên cánh và đuôi màu đỏ rực như ớt chín. Cái mỏ chỉ to bằng nửa
hạt lúa đen bóng, thể hiện sự cứng cõi của cánh đàn ông. So với hàng xóm sinh sống
trong khu rừng già này, thân hình ba má tôi rất khiêm tốn, có lẽ chưa bằng cái
đầu của bác Bìm Bịp, nhưng ai ai cũng quý mến. Mọi người thường gọi tôi là
Hoàng Tử, cái biệt hiệu này là gì tôi cũng không biết.
-Ta đi thôi em.
Không chờ tôi trả lời, chị giang cánh bay vút đi, tôi vội
vã lao theo. Ra đến đầu buôn, nơi có dòng suối lớn chảy ngang qua, ba má tôi đứng
trên hòn đá lớn đã đợi từ lúc nào rồi. Ba bảo:
-Hôm nay đi học đường xa, nhớ phải theo sát ba má, không
được ham chơi đi quá xa, nguy hiểm đấy.
-Dạ, con biết rồi!
-Cái gì con cũng bảo:
“biết rồi. biết rồi”, nếu con không vâng lời khi ăn năn sẽ muộn đấy.
Má giọng đượm buồn dặn thêm. Cả nhà tôi di chuyển dưới
tán lá cây cổ thụ sống hàng trăm năm mọc ven suối tìm bắt những con côn trùng,
sâu bọ. Bọn sâu cũng ranh mãnh lắm, con thì quấn lá che kín mình, con lại ngụy
trang như một cành cây khô hay lá cây… Mỗi loại được ba má chỉ dẫn cặn kẽ từng
tí một. Tôi nghe mãi đến chán ngắt nên quyết định trổ tài cho mọi người biết.
*
**
Tôi lặng lẽ tách ra đi một mình và quyết phải tóm lấy một
con sâu cho cả nhà ngạc nhiên. Đây, một con sâu giả vờ làm một cành cây, nhưng
nó quên giấu sáu cái chân chổng ngược lại với cành. Tôi lấy hết sức bình sinh
giáng cho nó một cú quyết định. Vèo, cả người tôi chúi về phía trước chới với
giữa khoảng không, đầu cắm xuống đất, chân treo ngược lên trời; còn con sâu biến
đâu mất. Chà bọn sâu này ghê thật. Có lẽ tại tôi hơi chậm, tìm con khác vậy.
Bờ sông Krông Năng mùa khô nước trong như lọc, thấy rõ từng
đàn cá tung tăng bơi lội, nhởn nhơ vui đùa. Tôi bỏ đàn cá đi quan sát từng cành
cây, chiếc lá, mong tìm ra dấu vết con mồi. Ồ, đây rồi; tôi thầm kêu lên khi thấy
mấy chiếc lá non bị gặm nham nhở lắt lay trước gió. Đích thị có tên sâu nào đó
gây nên thảm cảnh này, nó vừa ăn xong thì phải. Theo vết để lại, dẫn vào chùm
lá già, tôi quan sát thật kỹ và thấy con sâu mập ú, màu xanh non đang ngủ ngon
lành ngay trên cành cây cùng màu xanh, được che khuất bằng một chiếc lá. Giờ
thì phải cẩn thận, vào gần cho chắc khi đưa ra đoàn quyết định để tóm gọn mục
tiêu. Cộp! Chiếc mỏ của tôi va vào cành cây đau điếng, nổ hoa cả hai con mắt,
còn con sâu lại biến mất.
Lạ nhỉ, rõ ràng nó đang ngủ cơ mà! Hay mình bị nó lừa?
Tôi nổi cáu quyết truy tìm con sâu tinh quái này. A, nó núp dưới mặt lá, chắc
khi nãy nó buông mình rơi xuống đó. Lấy hết sức bình sinh lao vút vào chiếc lá,
chiếc lá thủng một lỗ lớn tạo thành cái vòng treo quanh cổ tôi, tôi reo vang cả
rừng:
-Bắt được rồi, bắt được rồi ba má ơi!
Tên sâu khốn kiếp quằn quại, giãy dụa, nhưng cuối cùng
đành biết phận nằm im. Tôi định mang tên sâu - chiến lợi phẩm đầu tiên trong đời
của mình về nhà cho mọi người biết như một lời khẳng định: Tôi đã là người lớn,
một thầy thuốc giỏi rồi nhé. Chắc chị gái sẽ tròn mắt khâm phục, còn ba má vui
lòng lắm đây. Tôi hình dung ra khuôn mặt của mỗi người khi nhìn thấy tôi trở về
với con sâu trên mỏ…
*
**
Bỗng có tiếng kêu khóc ai oán từ đầu núi vọng lại, nghe
xót xa, đau đớn làm sao. Tôi tò mò bay đến gần và thấy một bạn Kim Tước khoác bộ
áo vàng tươi đang kêu khóc thảm thiết sau chùm lá. Lạ quá, tôi lại gần rồi hỏi:
-Bạn gì ơi, sao lại khóc như thế?
-Nghe tôi hỏi, người bạn mới hoảng hốt kêu lên:
-Bay đi, bay đi, nguy hiểm đấy!
Cô bạn mới đúng là con gái, nhìn cái gì cũng sợ; đây là
núi rừng của tôi có gì mà phải sợ cơ chứ. Để tỏ rõ bản lĩnh của mình, tôi nhảy
lại gần hơn, tự hào nói:
-Là đàn ông không có gì phải sợ, tôi có giúp được gì cho
bạn không?
-Bay đi, bay ngay đi. Người đấy?
Kim Tước tỏ vẻ hoảng hốt gào lên như thấy một con vật gì
đó khủng khiếp lắm đang sợ bị nó làm hại. Tôi mỉm cười hỏi lại:
-Người là cái gì mà đáng sợ như thế?
Tôi trả lời và tò mò, nhảy lại gần với mong muốn an ủi
người bạn đang tuyệt vọng. Cô ta hoảng sợ lại gào lên:
-Dừng lại! Dừng lại, đừng lại gần tôi.
Tôi phớt lờ cảnh báo, nhảy thêm bước nữa thì… “Phập”, tiếng
động không to lắm vang lên, cùng lúc trùm lên mình tôi một tấm mạng nhện khổng
lồ trong suốt. Tôi cố vùng vẫy, nhưng đã muộn. Một con vật kì lạ hình hài giống
vượn nhưng to hơn những con vượn lớn nhất, nhe hàm răng trắng toát, cười khoái
trá nhìn tôi lồng lộn trong lưới. Con vật lạ thò bàn tay năm ngón gớm guốc
không một sợi lông tóm lấy tôi, bỏ vào lồng sắt. Tôi gào lên tuyệt vọng, còn
con thú lạ lại vui vẻ thốt lên:
-A, Hồng Tước, loài chim quý được đặt tên Hoàng Tử của rừng
Trường Sơn đây, đẹp quá. Hôm nay trúng quả đậm.
Con thú – Người ấy nói xong xách cả hai cái lồng nhốt tôi
và cô bạn Kim Tước đi ra Quốc lộ, đón ô tô xuôi về thành phố. Cánh rừng già yêu
quý thuộc dãy Trường Sơn lùi dần, lùi dần về phía sau. Dấu ấn cuối cùng tôi
nghe được là tiếng kêu khóc thảm thiết của ba, má, của chị gái tôi bay đuổi
theo con người đến lúc chiếc ô tô chồm lên, buông tiếng ho hụ hụ, nhả khói mù mịt,
rồi… tất cả tắt hẳn.
Tôi đau đớn, ân hận biết chừng nào. Giá như nghe lời ba
má, nghe lời chị không trốn đi để thể hiện mình thì đâu nên nỗi bị con Người bắt
nhốt trong cũi sắt thế này. Chỉ một phút bồng bột của tuổi trẻ tôi đã phải trả
giá quá đắt cho cả cuộc dời mình. Biết bao giờ mới được trở về với rừng…
Giọt nước mắt mặn chát chảy xuống lưỡi, nhưng tất cả đã
muộn.
Mùa khô năm 1996
Mời bạn cùng xem một số hình ảnh đẹp về đá trên bờ vịnh Vĩnh Hy thuộc tỉnh Ninh Thuận - nơi sẽ xây dựng nhà máy điện hạt nhân đầu tiên ở Việt Nam