Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2016

GIỚI THIỆU CHƯ YANG SIN XUÂN CANH DẦN SỐ: 209&210 - tác giả NGUYÊN HƯƠNG




GIÂY PHÚT XAO LÒNG
 Truyện ngắn

Họp lớp.
Thiệp mời ghi rõ “Trừ những kẻ bị ế, đề nghị đi đủ cặp”. Có lẽ chính cái câu tếu tếu này mà sĩ số bảy năm trước đây chỉ bốn mươi, nay họp mặt sáu mươi vì có thêm mười dâu mười rể. Tất cả những dâu và rể đều cúi chào thầy giáo chủ nhiệm một cách rất ngoan ngoãn khiến cả lớp xúc động ghê gớm.
Cuộc họp thật vui. Và bất ngờ.
Bất ngờ là Lân, người làm chung cơ quan với Thu hóa ra là một trong mười chú rể của lớp. Thu vốn chẳng mấy có cảm tình với Lân, nhưng lúc này, nhìn Lân tươi cười lăng xăng giữa mọi người với cái máy ảnh trong tay sẵn  sàng ghi lại khoảnh khắc hội ngộ, Thu thấy Lân rất dễ thương. Không khí thân thiện vui nhộn khiến lòng người chợt rộng lượng hẳn ra, Thu bỗng nhiên tự hỏi hay là từ trước tới nay mình nhận định về Lân khắt khe quá chăng?
Vui, là Huân, tên con trai rụt rè nhút nhát bảy năm trước đây chỉ dám nhìn Thu từ một khoảng cách xa, nay đối diện Thu dò hỏi dịu dàng:
-  Thu đi một mình?
Thật ngọt ngào cái cảm giác suốt bảy năm trời mình vẫn là hình bóng vương vấn trái tim người. Tiếng cụng ly lanh canh gợi nhắc từng mảnh quá khứ trong veo như thủy tinh đan xen hiện tại thơm mùi rượu từ những nụ cười cởi mở câu đùa thân ái và mùi thơm từ vai áo Huân.
Không gian dặt dìu ươm tơ... Huân dìu Thu từng bước slow nương nhẹ, chừng như bảy năm qua chỉ là một cái chớp mắt và tất cả vẫn còn nguyên vẹn đó, chưa hề qua lối rẽ nào và chưa hề vướng bận.                         
***
Sáng hôm sau, đến cơ quan, Thu còn nguyên nỗi vương vấn lâng lâng giấc mơ đẹp. Không phải mơ. Là thật  vì tin nhắn của Huân hiện rõ “Chúc Thu ngày mới tốt lành”.
Thu mỉm cười với cái điện thoại, bỗng muốn hôn nó một cái. Thật ngốc nghếch làm sao.
Nhưng mà ai ngốc? Thu ngốc? Huân ngốc? Hay là gã Lân kia đang nhìn Thu với cái cười bí hiểm? Kiểu cười khiến Thu tỉnh hẳn khỏi giấc mơ.
-  Mở máy đi – Lân nheo mắt.
Linh cảm cho Thu biết rắc rối. Cái gã Lân này... Tình cảm bộc phát trong không gian thân thiện của ngày hôm qua chợt tắt ngấm trong Thu, cái gã này thật đáng ngại, thật không thể chịu nổi.
Đúng là vậy. Inbox báo có thư mới... download... open
Màn hình hiện tấm ảnh Thu và Huân đang nhìn nhau, rất gần, trán hai người sắp chạm vào nhau...
Và dòng chữ nửa đùa nửa thật “Một chầu. Hoặc tấm ảnh này sẽ được gởi tới địa chỉ đúng của nó”.
Thu trừng mắt nhìn về phía Lân. Lân cười vẻ dọa dẫm vui thích.
Thu tức giận đến nghẹt thở. Đồ vu cáo khả ố. Gã đã cắt cúp phần chân  của tấm ảnh để không ai nhận ra đó là Thu và Huân đang bước trong điệu slow, gã đã tẩy xóa tất cả không gian có mọi người đang khiêu vũ chung quanh, cứ như là Thu và Huân đang ở chỗ không có ai.
Thu những muốn lao tới bóp nát gã và cái máy ảnh của gã thành tro bụi.
Gã đang đợi mình tức giận, gã rất hài lòng nếu mình tức giận. Giận mất khôn. Mình phải khôn hơn gã.
Inbox lại có thư mới. Cái kiểu Lân cười nhơn nhơn kia... Thu nín thở, download.
Choán hết màn hình là tấm ảnh Thu ngả đầu vào vai Huân.
Thu giật mình. Mình ngả đầu vào vai Huân lúc nào nhỉ? Chắc là tại rượu, tại điệu slow chậm quá khiến mình mỏi cổ, tại mùi nước hoa vai áo Huân, tại không khí vui vẻ ngọt ngào quá...
Lỗi tại Tuấn, chính là tại Tuấn. Tại ngày hôm qua Tuấn đi công tác. Nếu có Tuấn thì Thu đã không đi một mình, Huân đã không có cơ hội đối diện thì thầm gợi nhắc.
Tại Tuấn thôi. Đúng là tại anh. Anh với khát vọng công danh sự nghiệp lớn đến nỗi nhiều khi Thu thấy cô đơn. Thu đã báo trước cho anh biết cuộc họp lớp, Thu đã muốn có anh cùng đi để Thu khoe với bạn bè người yêu giỏi giang. Nhưng anh, công viêc là trên hết, anh đã chọn đi công tác thay vì cùng Thu đi tới cuộc họp lớp, một việc đối với anh có lẽ là hoang phí thời gian.
Để rồi bây giờ là thế này đây. Chẳng phải tại anh sao?
Lân vẫn cười nhơn nhơn. Thu đanh đá đáp trả lại bằng nụ cười giống hệt. Ai biết được Lân sẽ sử dụng tấm ảnh này theo cách gì nữa? Đừng hòng. Thu sẽ tự thú với Tuấn giây phút yếu lòng của mình. Tấm ảnh này chẳng thể làm được gì.
Nhưng dù sao thì... cái giây phút yếu lòng này cũng ... Ngón tay đặt trên phím delete, Thu nhìn lại một lần nữa, mái tóc mình trên vai Huân, một lần nữa, và một lần nữa...
***
-  Có chuyện gì vậy em? – Tuấn hỏi.
Thu khuấy mãi ly nước chanh đến sủi bọt, bối rối cực độ. Trong ý nghĩ thì việc tự thú thật dễ dàng, nhưng đến lúc này mới thấy không dễ chút nào. Nói sao đây? Nói là “hôm qua gặp mặt bạn bè lớp cũ, không có anh, em lỡ ngả đầu lên vai người khác”? Nghe thật kỳ cục, nghe như mình là kẻ chẳng ra gì.
Không biết nói sao, Thu cắn chặt môi, tự giận mình kinh khủng.
-  Để anh nói trước vậy – Tuấn nhẹ nhàng.
Thu giật mình. Anh nói trước? Có gì để mà nói trước hay sau? Hay là gã Lân khả ố kia đã nhanh tay gởi tấm ảnh cho Tuấn rồi?
Thu thấy đất trời chao đảo. Và chợt nhận ra Tuấn đối với mình quan trọng hơn tất cả. Nếu Tuấn nói điều đó là không thể tha thứ, thì...
Thì sao? Thu thấy mình muốn khóc. Oâi, Tuấn, chỉ là giây phút xao lòng thôi. Thật sự là vậy mà.
-  Sắp tới, có lẽ anh sẽ phải bận rộn hơn.
Thu lặng người cắn chặt môi đợi nghe câu tiếp theo “từ nay anh sẽ không còn thời gian cho em nữa”. Vậy là Tuấn đã có tấm ảnh đó rồi. Và anh đã quyết định rồi. Thu cắn chặt môi hơn để ngăn dòng nước mắt sắp trào ra.
-  Sếp tra hồ sơ, biết anh là dân sư phạm chuyển nghề, biết rõ anh từng dạy lớp chuyên toán.
Cái câu này chẳng dính dáng gì tới điều đang làm Thu muốn khóc cả. Thu hít một hơi dài, lắng nghe.
-  Sếp nhờ anh kèm toán cho đứa con thi đại học. Em nghĩ sao? Mất thời gian quá phải không?
Thu choáng váng. Ra là vậy!
Không được khóc. Lý do này thì càng không được phép khóc trước mặt Tuấn. Thu gượng cười kiêu hãnh. Ngày trước Tuấn dạy kèm Thu môn toán. Thầy giáo rất tận tình, rồi tình thầy trò chuyển thành tình yêu.
Bây giờ thì Tuấn muốn làm thầy của con sếp! Không có thời gian cho cuộc họp lớp cùng Thu nhưng rất sẵn lòng mất nhiều thời gian để truyền đạt kiến thức cho con của sếp từ ngày này qua ngày khác.
Đường công danh sự nghiệp xem ra thênh thang rộng mở trước mắt rồi. Gia sư của con sếp. Rồi sẽ là con rể của sếp. Đã có không ít kẻ chọn con đường tiến thân kiểu này.
Thu cười lạt lẽo. Hóa ra cũng tầm thường thế thôi. Giọng Tuấn vang bên tai Thu như một bầy ong vo ve:
-  Con của sếp đã hai lần bị rớt nên sếp không còn tin vào mấy lò luyện thi nữa. Sếp đích thân chọn người để nhờ riêng. Anh thật khó từ chối.
Thu gọn lỏn:
-  Chúc anh thành công.
***
May mà có Huân. Nếu không, Thu biết làm gì cho qua nỗi trống trải này.
Gã Lân tròn mắt nhìn Huân trước cổng chờ Thu giờ tan tầm, tròn mắt nhìn Thu lên xe Huân giữa thanh thiên bạch nhật, tựa cằm lên vai Huân, tóc bay cuốn vào gáy Huân...
-  Tụi này định nhờ Lân chụp thêm vài tấm ảnh hay hay hơn – Thu nói tỉnh bơ.
Lân đờ mặt, rồi giả lả cười:
-  Được thôi. Khi nào?
Thu không ngăn nổi một câu độc địa, trút nỗi nhớ Tuấn vào câu đốp chát đanh đá:
-  Khi nào Lân lên đời cái máy ngon hơn, chụp ở tầm xa thật xa mà vẫn rõ ràng.
***

Nỗi nhớ từng giây từng phút. Thu nhận ra không thể quên người này bằng một người khác. Từng giây từng phút Thu hình dung Tuấn đang giảng bài... Thầy giáo cúi xuống sửa bài cho học trò... như cúi xuống bên Thu ngày xưa.
Nỗi hờn ghen khiến Thu ngơ ngẩn bên Huân.
-  Thu làm sao vậy? – Huân ân cần hỏi.
Thu ngậm nước mắt. Huân trong sáng quá chân thành quá, Huân tới từ quá khứ trong trẻo của thuở học trò. Không thể, không thể tiếp tục như thế này được.
-  Xin lỗi Huân – Nước mắt Thu chảy dài – Chúng mình chỉ là bạn thôi.
***
Không tình yêu, Thu trở thành rô bốt. Rô bốt ngày ngày tới cơ quan, dửng dưng hoàn thành nhiệm vu, dửng dưng ngang qua gã Lân tiểu nhân, không cần đề phòng sơ xuất nữa. Rô bốt hết giờ làm việc đi về nhà, dửng dưng trước cái ti vi ngày nào cũng như ngày nào tuôn ra bao nhiêu điều mà chẳng cứu được ai thoát khỏi nỗi buồn, dửng dưng trước khung cửa sổ nhìn xuống lòng đường lớp lớp người trôi qua như sóng đại dương và ai rồi cũng chìm lỉm dưới đáy mênh mông.
Giọng Tuấn thở dài qua điện thoại:
-  Thu, anh không hiểu tại sao?
Thu cười, kiêu hãnh dấu nỗi buồn:
-  Anh không hiểu thì còn ai hiểu được?
-  Chúng mình cần phải nói chuyện với nhau. Đừng cố tình tránh mặt anh. Hãy cho anh gặp em, một lần thôi cũng được.
Thu ngần ngừ, vừa muốn gặp Tuấn và vừa không muốn mình trở thành kẻ bị thương hại, nhưng rồi miệng Thu bật ra:
-  Khi nào?
-  Chiều nay nữa là anh ôn xong toàn bộ chương trình toán cho cậu ấm. Tối nay chúng mình gặp nhau được không?
Hả? Thu mở to mắt nhìn cái điện thoại. Tuấn vừa nói gì? Cậu ấm? Cậu ấm! Cậu ấm...
Ô, Tuấn ơi, sao anh không nói rõ ngay từ đầu?
***
Trong suy nghĩ thì việc tự thú thật dễ dàng, nhưng đối diện mới thấy không dễ chút nào. Nói sao đây? Chẳng lẽ nói là “Em tưởng con của sếp là tiểu thư”. Tuấn sẽ giận Thu hồ đồ? Tổn thương vì Thu không tin cậy? Hay ... Tuấn sẽ kiêu vì hóa ra Thu cũng hờn ghen thường tình? Không được!
Không thể nói được thì đành im lặng thôi. Im lặng lắng nghe Tuấn nhận lỗi là lỡ nặng phần công danh sự nghiệp nên lỡ quên chu đáo với Thu, hứa từ này về sau sẽ không để Thu đi đâu một mình nữa...   

Tự biết mình có lỗi mà trớ trêu sao người phân bua lại là Tuấn, Thu bối rối khuấy mãi ly nước chanh, tiếng những viên đá va vào thành thủy tinh lanh canh lanh canh lanh canh...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI