Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015

GIỚI THIỆU CHƯ YANG SIN SỐ 277 - tác giả H’XÍU HMOK

Tác giả H’XÍU HMOK


MẸ ỐM
Tản văn                  



Sáng sớm một ngày nghỉ, con lên rẫy dọn cỏ với mẹ. Trời nắng như đổ lửa, con thấy mẹ không được khỏe. Mẹ ho liên tục, vừa làm vừa ho, con thấy mẹ yếu đi nhiều. Cái nắng hanh hao, oi bức được xoa dịu bằng cơn mưa bất chợt, may mà mẹ đem theo áo mưa, không thì hai mẹ con ướt hết. Hai mẹ con ngồi dưới gốc cây, co ro trong chiếc áo mưa. Con lơ đãng ngắm những hạt mưa rơi ồn ào dưới tán cây kơ nia, đưa tay hứng những giọt nước chảy dài trên chiếc áo mưa mờ mờ màu sữa, miệng liên tục hỏi mẹ những câu hỏi vì sao. Chỉ là cơn mưa bóng mây, mưa tạnh nhanh quá, ầm ào và vội vã. Mẹ rùng mình vì lạnh, đôi môi tái nhợt. Hình như mẹ bị ốm.
Mẹ nằm trên giường, sốt cao, nóng hầm hập. Toàn thân mẹ run rẩy, mẹ bảo thấy lạnh, đắp lên người chiếc chăn bông dày. Con đi mua thuốc cho mẹ uống. Cô dược sĩ hỏi con mua cho ai, con nói mua cho mẹ. Cô nhìn con cười, cẩn thận dặn dò con cách uống thuốc.
Viên thuốc đắng ngắt, lờm lợm nơi đầu lưỡi. Con thấy nhờn nhợn. Nhớ ngày trước, con cũng hay đau ốm vặt, nhưng lại cực kì sợ thuốc. Mỗi lần uống thuốc là mỗi lần con vật vã, mặt mũi nhăn nhó, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trông rất khổ sở. Bởi vậy con ghét uống thuốc, cứ canh chừng lúc mẹ không để ý là con giấu thuốc rồi vứt đi. Vậy nên mỗi lần con ốm là mẹ lại phải rất vất vả để chăm con và dỗ dành con uống thuốc. Bây giờ nhìn mẹ uống thuốc, dù không vật vã, khổ sở như con nhưng con vẫn còn nguyên cảm giác ghét và sợ thuốc, cổ họng con nhợn nhợn thật khó chịu.
Mẹ thiêm thiếp ngủ, con cặm cụi dọn nhà, cho lũ gà và ngan ăn, vuốt ve con mèo già và lẩm nhẩm bài hát vui cô giáo mới dạy. Con nhóm lửa, mặt mũi lem nhem vì khói và muội than trong bếp. Bố vắng nhà, chỉ còn mình con với mẹ. Con nhớ mỗi lần con ốm, không ăn được cơm, mẹ hay nấu cháo cho con ăn, món cháo đậu xanh ngầy ngậy, thơm phức. Con bảo con cũng sẽ nấu một nồi cháo giống vậy để mẹ ăn cho mau khỏe. Củi ẩm, khói tỏa dày đặc, mắt con cay xè, chảy nước. Khó khăn lắm con mới làm lửa cháy lên được. Than bắt đầu đỏ, những đốm lửa nổ lách tách. Nồi cháo sùng sục sôi, trào ra ngoài, tiếng lèo xèo, lụp xụp khiến mẹ tỉnh giấc. Mẹ gượng dậy khỏi giường, lần đi xuống bếp. Trong gian bếp khói mù mịt, mẹ thấy con ngồi lúi húi với nồi cháo, ngẩng mặt lên nhìn mẹ, mặt lấm nhọ tèm nhem. Mẹ bước lại chỗ con, nước mắt chực rơi, ôm con vào lòng, hỏi “Con đang làm gì đó?”. Con bảo, con nấu cháo cho mẹ ăn, nhưng mà con không biết nấu sao cho nó đặc giống mẹ hay nấu. Mẹ nhìn nồi cháo, là nồi cơm nhão thì đúng hơn. Mẹ cười, đứa con gái 8 tuổi của mẹ chưa biết nấu cháo, cho nhiều gạo nên không thành cháo. Mẹ cốc yêu đầu con gái, bảo thôi để đấy mẹ nấu cho. Con gái không chịu, nhất quyết bảo sẽ nấu cho bằng được nồi cháo để mẹ ăn cho mau khỏe. Vậy thì, mẹ ngồi đó hướng dẫn, con nấu nhé.
Tô cháo nóng hôi hổi, con gái múc đặt lên bàn mời mẹ. Mắt mẹ ngân ngấn nước. Mẹ thấy vui vì con gái mẹ đã lớn khôn rồi. Mẹ húp từng miếng cháo mà cảm thấy lâng lâng trong lòng. Con gái ngồi, chăm chú nhìn, chốc chốc lại hỏi, cháo ngon không mẹ, mẹ ăn nhiều vào nhé, cẩn thận nóng đấy. Con gái không biết, lúc ấy, mọi sự mệt mỏi, bệnh tật trong mẹ đã tan biến hết, mẹ cảm thấy yêu con gái của mẹ vô cùng.
Sáng nay, trời vừa hừng đông, tiếng gà gáy o o trên mái nhà. Mẹ trở mình thức giấc, con gái vẫn cuộn tròn trong chăn, ngủ ngon lành. Nhìn con ngủ, mẹ thấy bình yên lạ. Lâu lâu, con gái lại chép chép miệng như đang ăn gì đó. Mẹ ngắm con thật lâu, nghe tiếng con thở đều đều, nhịp nhàng. Chuông điện thoại reo, phá tan không gian yên ắng buổi sáng. Bố gọi điện báo sắp về tới nhà. Mẹ nhanh tay xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Lát nữa, khi bố về, mẹ sẽ kể cho bố nghe về tô cháo ngon nhất mà mẹ được ăn, tô cháo do con gái nấu.



1 nhận xét:

NHẬN XÉT MỚI