Thêm chú thích |
Cả buôn mở tiệc linh
đình ba ngày ba đêm ăn hết năm con trâu, chục con bò, hai chục con heo… mừng
H’Thương bắt chồng. Tiệc tan người ta mới thấy Y Ghi cùng đoàn thợ săn trở về
mang theo con voi trắng, ngà mới dài hơn gang tay. Người mẹ già đứng đợi con
bên bến nước suốt ba ngày ba đêm trong lễ cưới H’Thương, khi thấy Y Ghi trở về,
bà khụyu xuống, giọng nghẹn ngào: H’Thương đợi con không được đã bắt chồng rồi!
Bà nấc lên rồi đi theo Yàng, theo người chồng đã bỏ ra đi từ lúc thằng Y Ghi
mới cất tiếng khóc chào đời.
Làm ma cho mẹ
xong, Y Ghi thả con voi trắng về rừng và âm thầm sống như một cái bóng. Đêm đêm
khi mọi người đã quây quần bên bếp lửa, người ta mới thấy anh ra bến sông lặn
hụp. Một đêm không trăng sao khi Y Ghi vừa dầm mình xuống nước, bỗng có một
bóng đen bất ngờ cũng lao xuống nước, hai bóng đen ghì lấy nhau; tiếng nức nở,
nghẹn ngào hòa vào tiếng thét của dòng sông. H’Thương kể cho chàng nghe nỗi đau
đớn, dằn vặt hàng ngày, miệng không muốn ăn cơm, mắt không muốn ngủ; mái tóc
dài chảy xuống tận gót chân chỉ sau một tuần chỉ còn lưa thưa từng cụm. Nàng đã
sống như cái bóng, không ăn không ngũ chỉ chờ ngày Yàng mang đi để không phụ
lời nguyện ước. Y Ghi ôm người yêu trong tay, một thân hình tiều tụy trơ xương
có đâu còn như ngày xưa nữa nên bao giận hờn tan biến đi cả, chỉ còn lòng yêu
thương tràn ngập trái tim. Họ ôm nhau, kể cho nhau nỗi nhớ nhung vì bị chia
lìa.
Thật bất ngờ,
một bó đuốc lớn được châm lên sáng rực cùng với tiếng thét thất thanh:
-
Ối
Yàng ơi, có người chết! Có người chết!
Tiếng kêu gào
vang vọng bay lên các nóc nhà; người lớn, người bé ào ào chạy ra bờ sông và
sửng sốt khi thấy anh chồng mới cưới của H’Thương tay cầm đuốc, mặt hướng ra bờ
sông. Trong ánh lửa, người ta thấy hai người đang ôm nhau đứng dưới dòng nước.
Có lẽ quá bất ngờ, đôi tình nhân như
chết đứng, dính chặt vào nhau. Hai kẻ phạm tội bị đám thanh niên lôi
lên, trói vào một thân cây chôn bên bến nước. Hội đồng xử án được thành lập.
H’Thương nhận hết tội về mình và chỉ cầu xin được sống với người đã trao vòng.
Căn cứ luật tục, Gia đình H’Thương phải đền danh dự cho chành rể số của gấp đôi
số của xin cưới. Còn đôi tình nhân chịu hình phạt: lột hết quần áo, cùng úp
mặt, ăn hết cơm đổ trong một cái máng heo – hình phạt dành cho kẻ ngoại tình
được xem như heo - sau đó xuống sông lấy rơm kỳ cọ cho nhau xong mới được lên
bờ mặc quần áo. Hai người chấp nhận tất cả mọi hình phạt, miễn là được sống
cùng nhau.
Từ đó họ được
sống với nhau trong túp lều tự làm phía cuối buôn, bên bến sông. Tuy cuộc sống
vật chất vô cùng đạm bạc, nhưng nụ cười luôn nở trên môi họ. Đêm đêm bên ánh
lửa, chồng đàn, vợ hát, tiếng hát của họ làm con thú cũng quên cả kiếm ăn,
người nghe cũng quên cả uống rượu. Họ hạnh phúc. Trọn một mùa rẫy, trong đêm
không trăng sao, H’Thương trở dạ sinh Y Din; cậu bé khỏe mạnh nhưng người mẹ
bạc mệnh chỉ kịp nhìn con, cầm tay chồng chảy nước mắt rồi đi theo Yàng. Theo
tục lệ, đứa trẻ vừa sinh ra mà mẹ chết, cũng phải được chôn cùng mẹ nó; từ bao
đời nay, người Êđê tin rằng Yang muốn vậy, không ai dám làm trái. Nhưng Y Ghi
không tin điều đó, Yang không thể tàn ác đến mức đã bắt vợ người ta đưa vào
quan tài, phơi trên mặt đất; lại còn bắt đứa trẻ vô tội chết theo. Phong tục gì
mà lạ thế, đã chết, mang đi chôn lại không cho lấp quan tài, vậy ta không chôn
vợ ta như phong tục, thử hỏi Yang có phạt ta không! Con ta là tài sản của cả
hai vợ chồng, kết quả của tình yêu không ai có thể cước đi được. Thương vợ,
thương con và muốn chống lại cả phong tục hà khắc, Y Ghi đành đặt xác vợ lên
thuyền đẩy ra sông, miệng lầm rầm cầu khấn: Em theo Yàng để lại con cho anh nên
anh thể theo em được. Hãy tha thứ cho anh và đợi con trưởng thành, anh sẽ theo
em! Con thuyền bốc cháy dữ dội từ từ đi ra giữa sông như có người chèo và chìm
vào dòng nước. Y Ghi châm lửa đốt nhà, rồi mang con trốn vào rừng. Trong lúc
tuyệt vọng lang thang trong rừng, anh gặp người của cách mạng và hai cha con được
cứu sống. Nước nhà thống nhất, Y Ghi đưa con về lại buôn xưa, dựng nhà trên nền
đất cũ để con đi học cái chữ và ông, đêm đêm được trò chuyện với vợ. Con trai
trưởng thành đi làm cán bộ, lấy vợ, làm nhà trên phố, mời ông về ở nhưng ông
không thể xa bến nước, xa nơi vợ chồng ông đã từng sống hạnh phúc. Thế mà giờ
đây con sông bao đời nay sắp biến thành hồ, bến nước của hai người sẽ nằm sâu
trong lòng nước. Con cái đã trưởng thành, ông không thể dứt tình ra đi…
Ngôi nhà sàn
được chất lên xe ô tô để trơ lại một vùng đất trống trơ với những lỗ chân cột
mới được đào xới lên. Xe chuẩn bị chuyển bánh, người ta mới giật mình vì không
thấy ông cụ đâu. Ông Chủ tịch bảo mọi người cứ đi trước, còn mình bước vội ra
bến sông tìm cha. Ông Chủ tịch biết ama đang ở đâu, lúc này. Từ khi về dựng nhà
ở bên bến sông này, khi vui hay khi buồn, ama đều ra trước bến nước thì thầm
với ai đó; ngay chuyện di dời nhà, ama đồng ý nhưng cứ lần lữa không đi, ông bảo
đợi, không biết ông đợi điều gì. Đã có lúc nặng lời với cha vì chuyện dời nhà,
nhưng ama không cáu mà xách đàn ra bến nước ngồi đàn như trò chuyện với dòng
sông vậy. Phương đông mấy đám mây ửng hồng quàng lên đỉnh núi chiếc khăn màu đỏ
nhạt, xua vơi đi màn đêm. Ông Chủ tịch bước lại bên cha nói nhỏ: Ama ơi, phải
đi thôi, chắc amí sẽ tha lỗi cho chúng ta! Ama không quay lại mà mắt vẫn nhìn
ra dòng sông. Buổi sáng, đám hơi nước theo nhau bay là là trên mặt sông, quẩn
quanh chiếc thuyền độc mộc khá dài, lúc ẩn, lúc hiện; được neo đậu từ lúc nào
bên bến mà không ai hay. Ông Y Ghi hay như trong buôn người ta thường gọi – ama
Din, đi lại bước lên con thuyền. Chiếc thuyền từ từ tiến ra giữa dòng sông. Con
sông mọi ngày gầm thét dữ dằn đến thế, mà nay tự nhiên như hiền hòa lại, không
còn gầm thét nữa. Nước sông đang dâng dần lên, dần lên và con thuyền nhỏ dần,
nhỏ đần rồi khuất hẳn vừa khi ông mặt trời ban phát những tia nắng đầu tiên.
Một ngày mới bắt đầu.
Cả hai người đều tiến bộ phải ko tác giả. Dám bước qua lệ làng để bảo vệ tình yêu và kết quả của tình yêu. Câu chuyện của HC lôi cuốn và cảm động.
Trả lờiXóaVì tình yêu họ đã làm được như vậy đấy. Chúc bạn buổi chiều như ý nhé!
XóaTình yêu của 2 người thật là mãnh liệt, vượt qua bao hủ tục, luật lệ hà khắc. Tiếc là số phận lại sớhm chia lìa họ ! Truyện thật xúc động, bác HC ạ ! :)
Trả lờiXóaCảm ơn Soc Nau đã động viên bác nhé. Chúc cả nhà ngày chủ nhật như ý!
Xóa