Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2016

GIỚI THIỆU CHƯ YANG SIN SỐ 286 - tác giả TRẦN BĂNG KHUÊ




TỪ TRÊN ĐỈNH SƯƠNG MÙ

Truyện ngắn

Sương.
Rõ ràng K đã nhìn thấy sương vào mùa hè, không thể nào lầm lẫn được. Sương phủ một lớp mờ ảo chắn lối ngay trước cửa ra vào. Chúng tạo thành hình khối, như thêm một lớp cửa khác nữa ngăn cách chàng với thế giới.
Chàng thèm khát nhìn thấy thế giới biết bao nhiêu. Nhưng, mỗi lần thức giấc, chỉ cần nghĩ đến lão mặt trời giả dối nọ, K lại không muốn rời khỏi giường, đến gần cái nắm cửa, kéo chốt và mở tung nó ra.
K tiếp tục nằm ì. Quyết định nhắm mắt. Chàng nghe tiếng gió. Trong gió chẳng có gì. Chàng biết, trong gió sẽ chẳng có gì đâu, hẳn thế rồi, hoặc giả, có thể chàng chưa tìm ra. Chàng nhất định sẽ tìm ra thôi. Trong gió có gì?
Sớm nay, chàng lại khao khát được ngắm nghía thế giới biết bao. Nỗi mong ước ấy, như một cơn đói dài, vô tận, truyền kiếp. Chúng, chàng thì thào, chúng quả thật khiến chàng khổ não, phiền muộn. Nỗi phiền muộn truyền kiếp. K chẳng biết rằng, liệu rồi những thứ mang tên "truyền kiếp" ấy có rời bỏ chàng không, có trả chàng về với thế giới bên ngoài cánh cửa không? Nhưng, lúc này, mặt trời hẳn đã rớt xuống đất, xuống biển, xuống mái nhà, xuống những cánh đồng trong giấc mơ của chàng.
K vẫn nằm mơ, trên giường, ngay chính trong căn phòng mốc meo mùi bê tông cũ kỹ. Chàng dám chắc, nếu rời khỏi giường và bước đến cửa, mở toang nó ra, K lại sẽ thấy lớp cửa sương mù ấy. Chúng chẳng thể nào rời đi được. Chúng bận chơi trò chơi của sương mù.
K nằm nghe gió. Chàng sẽ tìm ra trong gió có gì thôi. Nhất định phải thế. Khi người ta nhắm đôi mắt thịt, sẽ mở được con mắt trí, chàng nghĩ vậy. Chàng sẽ tìm ra điều bí ẩn trong gió.
Chàng yên tâm nhắm mắt lại, rồi thiếp đi trong một giấc mộng kỳ lạ, chàng nhìn thấy mình đi trong sương mù, trên một chiếc cầu màu trắng, bắc ngang dòng sông đỏ. Chàng nhìn xuống phía dưới lòng cầu, hình như sóng rất mạnh, những đợt sóng dâng lên rồi lặn xuống, không sủi bọt. Ngọn sóng như máu nở hoa. Máu sẽ nở hoa. Trên sóng. Chàng tiếp tục tiến bước đến giữa cầu, trước mặt chàng, hàng đàn cá đang dặt dẹo trườn đi, trườn đi bằng chính những chiếc vây trầy xước. Chúng trườn như rắn. Chúng vừa trườn vừa ngáp, vừa hắt ra từng hơi thở nặng nhọc. Chàng đến gần đàn cá, ngồi xuống và nhắm mắt lại, lắng nghe. Chàng phải nghe, mới biết được chuyện gì đang diễn ra trên chiếc cầu này. Bất chợt, chàng nghe tiếng gió cũ kỹ quen thuộc trong tâm thức của chàng nơi chiếc giường ấy, trong căn phòng ấy, ùa về, chúng lặng lẽ gào thét bên tai chàng, đâm từng mũi gió sắc nhọn vào tim chàng, đau đớn. Mùi của gió. K hét lên, mùi của gió. Trong sương mù, chàng nghe mùi của gió. Tanh nồng, lợm cổ, như một cơn buồn nôn quen thuộc của người đàn ông đã chết cách đây rất lâu.
Chàng nghe cơn buồn nôn đó tràn qua cổ họng mình. Chúng ở yên đó, trên chiếc cầu này, dưới dòng sông này, bên cạnh đàn cá tràn bờ này. Chàng quỳ xuống, úp mặt vào lòng bàn tay, nôn thốc một vốc máu. Gió dưới sông vẫn tanh nồng. K đứng dậy rời khỏi chiếc cầu màu trắng, cùng những ngọn sóng nở hoa màu đỏ. Chàng lắc đầu, trong lòng bàn tay K có một con cá nhỏ, đã chết, mang cá đỏ lòe, há mở, như đôi con mắt thịt của người trần.
K thức dậy.
Chàng không ngửi thấy mùi nắng, không thấy lão mặt trời cười toe toét giả dối. Chàng cũng chẳng phải mở cánh cửa sương mù ấy nữa. Chúng rõ ràng sẽ chẳng bao giờ tan bay khỏi nơi đó. Chàng vẫn nghĩ về thế giới tươi đẹp xanh non, vẫn mơ ước và khao khát. Nhưng, chàng không thể nào thoát khỏi chiếc giường này.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa. K lặng lẽ thì thào trả lời, tiếng gõ cửa lớn dần. Rồi ai đó giật tung cánh cửa. Một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, mỉm cười. Chòm râu dài đong đưa qua lại cùng với lời mời mọc rất lạ kỳ. Chàng đi theo ông ta không một chút e ngại, cánh cửa sương mù đã tan biến. Chỉ có K và người đàn ông ấy rời bước. Con đường trước mắt chàng lạnh lẽo vắng bóng người. Chàng thấy mình đi qua chiếc cầu trắng nằm trên dòng sông đỏ trong giấc mơ đêm trước. Một đàn cá tràn lên, chúng im lặng nối dài theo chàng và người đàn ông ấy. Chàng đi mãi đi mãi. Đàn cá trườn trườn mãi. Rồi, họ cũng đến một nơi cao ngút ngàn, nhiều cây cỏ xanh tươi, nhiều sương mù, mây xám.
K và người đàn ông lạ đứng trên một mỏm đá. Đàn cá vẫn đang tiếp tục nối dài ở phía sau. Người đàn ông không nói gì, đưa tay chỉ xuống phía dưới. Ở đó sâu thăm thẳm, mênh mông. Chàng nhận ra mây đã sà xuống đầu chàng, vương vất trên mặt chàng, đọng lại trong lòng bàn tay chàng. K không thấy nước. Rõ ràng, dưới kia hẳn là biển rồi. Nơi chàng vẫn mơ ước khát khao tìm đến. Rồi, bất giác, K đưa tay chụp lấy màn sương mờ trước mặt. Chàng chụp mãi chụp mãi, vẫn không thể bắt với được màu xám ấy trong tay mình. Chàng cố với tay xa hơn nữa, rồi chàng vớt được một nắm mây. Chúng ươn ướt, lành lạnh. Người đàn ông lạ, thì thào, hãy lắng nghe đi, chàng nhắm mắt lại. K nghe tiếng gió. Lại là tiếng gió. Mùi gió tanh nồng. K nhắm mắt. Lòng bàn tay chàng vẫn còn ươn ướt, lành lạnh.
Người đàn ông lạ nhắc chàng, hãy mở mắt ra. Trước mặt chàng là biển, phải rồi, chàng nghĩ, phía dưới, biển trắng trong sương mù mờ mịt. Chàng lẩm bẩm, trò chơi của sương mù. Cơn lợm giọng lại trào lên khiến chàng buồn nôn. Chàng với tay mạnh hơn trong khoảng tối, đàn cá sau lưng, người đàn ông lạ biến mất. Chàng lao về phía trước, chàng rơi, đàn cá rơi theo chàng. Sương mù rơi theo chàng. Gió tanh nồng rơi theo chàng. Bầu trời sẫm màu chì. Bầu trời khóc. Cơn mưa vừa đổ xuống sau lễ tế đàn ở nơi nào đó mờ mờ nhân ảnh.
Nhất đại hùng quan buồn đưa tang.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI