Thứ Năm, 7 tháng 12, 2017

MẤY CẢM NHẬN TỪ “THÀ CỨ MỘT MÌNH RỒI QUEN” - tác giả THU HƯƠNG - CHƯ YANG SIN SỐ: 303 - THÁNG 11 NĂM 2017


Nhà văn - nhà báo THU HƯƠNG


Không giống như những lần trước, đọc một lần cho hết một tập truyện, lần này với “Thà cứ một mình rồi quen” tôi đọc từ từ mỗi ngày vài ba truyện. Tôi làm vậy để thay đổi thói quen thưởng thức của mình. Và rồi, đúng như tôi chờ mong, mỗi ngày tôi lại được nếm trải những cảm xúc, những bất ngờ thú vị từ 20 truyện ngắn mà tác giả Nguyễn Anh Đào giới thiệu trong tập truyện ngắn “Thà cứ một mình rồi quen”.
Đến với tập truyện ngắn “Thà cứ một mình rồi quen” của tác giả Nguyễn Anh Đào, người đọc như cảm nhận được mỗi trang văn là mỗi trang đời. Mỗi một truyện ngắn là một cách thể hiện đầy mới lạ và người đọc không cảm thấy nhàm chán mà chỉ muốn tò mò đọc tiếp các truyện khác để khám phá những bí mật bất ngờ. Theo tôi, thành công trong truyện ngắn của Nguyễn Anh Đào là đã hòa quyện được các yếu tố: cảm xúc người viết, kịch tính trong câu chuyện và phong cách thể hiện.
Điều tôi thích nhất trong những truyện ngắn của Nguyễn Anh Đào chính là cảm xúc. Cảm xúc khiến cho tác giả như nhập thân vào nhân vật để vui sướng, hồi hộp, hay khổ đau. Nó khiến cho mỗi câu văn như lay động người đọc. Và, những cảm xúc chân thật đó đã truyền sang người đọc để người đọc đồng cảm nhiều hơn, để rồi cùng khóc với nhân vật như trong truyện “Mảnh vỡ”, “Lao xao hoa mận trắng”, “Thế giới cô đơn”, “Khói bếp mùa xuân”; cùng thổn thức một cảm giác yêu đương mà khắc khoải trong các truyện ngắn “Yêu nhau lần nữa”, “Lửa từ trái tim em” hay cùng chiêm nghiệm về lẽ sống ở đời như “Hư danh”, “Con chim phụng què”...
Những truyện ngắn của Nguyễn Anh Đào hấp dẫn một phần cũng nhờ tác giả đã tạo ra được những chi tiết và tình huống điển hình, tạo ra được kịch tính và cao trào cho mỗi câu chuyện. Đó là hình ảnh người phụ nữ cứ ngày ngày đi xếp những viên sỏi thành hình trái tim để mong tìm lại được người thân của mình trong truyện ngắn: “Trò chơi định mệnh”; đó là mùi dầu xanh đầy ám ảnh xuất hiện từ đầu cho đến cuối truyện ngắn “Mùi dầu xanh”; đó là hình ảnh người con trai nôn ọe khi bắt gặp mùi của xấu xa, lừa đảo trong truyện ngắn “Mùi trinh nguyên”; vòng hoa giấy trong “Đường mẹ về nhà”; là nồi bánh tét trong “Khói bếp mùa xuân”...
So với các tập truyện trước đây thì tập truyện “Thà cứ một mình rồi quen” đa dạng trong cách thể hiện hơn. Cũng vẫn là những câu chuyện về người phụ nữ nhưng không đơn thuần được kể thông qua nhân vật người vợ, người con mà lần này được kể bằng nhiều nhân vật khác, trong đó có cả người đàn ông. Có thể kể đến truyện ngắn “Mùi dầu xanh”. Nhân vật chính lần này là người đàn ông đang say, một người đàn ông vô tâm nhưng luôn nghĩ mình vĩ đại nhất thế giới và luôn mượn rượu để làm người vĩ đại. truyện này, tác giả đã rất khéo léo và tài tình khai thác tâm lý của một người đàn ông say rượu. Quá khứ với thực tại cứ trộn lẫn, để rồi cuối cùng sau cơn tỉnh rượu, người đàn ông mới nhớ ra hôm nay là ngày giỗ vợ và bò được về đến nhà thì 2 đứa con gái bị bệnh lâu ngày không được chữa trị đã chết. Bi kịch như được đẩy lên đỉnh điểm và kẻ vô tâm ấy đang bị trừng phạt bởi chính lương tâm của mình. Truyện ngắn có thể sẽ khiến ai đó bừng tỉnh ngộ. Xuyên suốt truyện ngắn là mùi dầu xanh đầy ám ảnh và kết thúc là hình ảnh “Cả nước mắt của gã bây giờ, cũng giống như trong đêm mưa hôm qua, nồng một mùi dầu xanh, cay xè”.
Nhiều truyện trong tập truyện được tác giả sử dụng yếu tố hư ảo, ma mị kích thích sự tò mò, hồi hộp như các truyện ngắn “Tái sinh”, “Ngôi sao xanh”, “Hồng nhung không còn gai nhọn”.
Trong Thà cứ một mình rồi quen có nhiều truyện ngắn với những câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, dễ thương và có cái kết đẹp, đó là các truyện ngắn “Yêu nhau lần nữa”, “Lửa từ trái tim em”, “Anh sẽ nhận ra em”...
Tập truyện mang nhiều ý nghĩa nhân văn, mỗi truyện ngắn là mỗi trang đời, ở đó tác giả gửi gắm những thông điệp về cuộc sống, để cuộc sống mỗi ngày chúng ta biết trân trọng, biết yêu thương. Chúng ta biết cách để yêu thương một người già: “Người già, dù tha phương nơi nào cũng muốn về nơi mình sinh ra, đều muốn được chết ở đó... Người già, đừng mang họ ra khỏi quê hương”Thế giới cô đơn.
Chúng ta biết cách để chia sẻ với sự bất hạnh của người khác, đem về niềm vui cho họ, bởi khi ai đó vui, chắc chắn mình cũng tìm được hạnh phúc: “Tim bà Thu cũng hết nhói lên rồi, ngực bà cũng hết tức rồi, bà bỏ mấy ngày đi tìm thằng nhỏ, như đi tìm thuốc chữa bệnh cho Bảy. Mà chữa bệnh cho Bảy, khác nào chữa cho bà. Bà chỉ muốn nhìn thấy nụ cười ngờ nghệch đó của Bảy mỗi ngày mà thôi” - Lao xao hoa mận trắng
Cuộc sống chỉ có ý nghĩa tiếp tục khi ta biết rũ bỏ quá khứ đau thương, bất hạnh, mở lòng đón nhận yêu thương: “Cô mang thai sau bao nhiêu năm tưởng rằng không thể. Ngoài kia, những con tàu vẫn đi về sau mỗi chuyến đánh bắt. Nhưng cô đã thôi chờ đợi. Hoàng biết điều đó từ trong ánh mắt cô cười.”- Tái sinh.
Tác giả chia sẻ, mỗi một truyện ngắn trong tập truyện đều bắt nguồn từ những câu chuyện có thật mà tác giả được chứng kiến. Có lẽ nhờ vậy mà các truyện ngắn nhận được nhiều đồng cảm, chia sẻ từ người đọc. Tôi thích tập truyện “Thà cứ một mình rồi quen” hơn các tập truyện trước của tác giả Nguyễn Anh Đào vì sự thể hiện đa dạng hấp dẫn của tác giả. Không còn những bi lụy, đau thương. Niềm khao khát yêu thương được đề cập đến với rất nhiều dáng vẻ làm cho tập truyện hấp dẫn hơn; bởi thế nó chạm được vào trái tim người đọc.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI