Cây phượng già đã ra hoa rực rỡ
cả một khoảng trời rộng. Từng đàn bướm trắng vờn cánh tung tăng trong những tán
hoa như đang đùa giỡn trên lớp mây đỏ, chúng ùa vào hoa rồi lại bay lên, cánh
bướm lẫn vào cánh hoa như cảnh tiên đang hiện ra dưới cái nắng nhè nhẹ của buổi
sáng.
Khôi ngồi nhâm nhi cốc cà phê
trong quán cà phê nhỏ nhìn sang bên kia đường, nơi có ngôi trường phổ thông cấp
hai, ba ngày xưa Khôi theo học. Ngôi trường vẫn thế, chỉ cũ đi một chút. Vẫn hai dãy nhà ba tầng khang trang được
xây bọc xung quanh khoảng rân rộng nơi có ba cây phượng phủ tán rộng. Bác bảo
vệ với chiếc áo nâu cũ vẫn đi quanh các dãy phòng, kiểm tra từng cái cửa sổ. Trường
vừa tổng kết, học sinh đã nghỉ hết, trong không gian kia chỉ còn mỗi bác bảo vệ.
Khôi cứ dán
mắt vào khoảng sân. Dường như đang có những tiếng cười ríu rít, tiếng trống
trường, bóng dáng những đứa trẻ chạy loanh quanh sân trường. Khôi khẽ bật cười
rồi rít điếu thuốc phả ra không khí khét lẹt. Mắt anh nhòa đi. Chu Chu từng đuổi
theo cậu bé Khôi quanh gốc phượng kia mà chẳng bao giờ bắt được. Chu Chu bảo,
khi nào Chu Chu bắt được Khôi thì Khôi sẽ không thể nào thoát khỏi tay cô bé.
Cô bé có đôi mắt to tròn, mái tóc tém hơi hoe, nhưng mềm và bồng bềnh, cực
kỳ ấn tượng mỗi khi con bé chạy nhảy. Chu Chu thích Khôi lắm. Nó từng đứng trước mặt Khôi và thề lớn lên sẽ chỉ lấy Khôi, nó
không cần Khôi học giỏi hay đẹp trai, không cần Khôi là con nhà giàu, chỉ cần
Khôi đồng ý, nó sẽ bảo bố mẹ cưới Khôi cho nó. Khôi không quan tâm đến những đề
nghị của một con bé mới lớp sáu nhưng đã hoạch định về chuyện chồng con như Chu
Chu. Khôi lại càng không thích một đứa con gái nhưng vẻ bề ngoài chẳng khác một
thằng con trai, dù con bé có khuôn mặt rất xinh đẹp, rất khỏe khoắn và cũng học
rất giỏi, dù Khôi tin, Chu Chu nói được là làm được, nếu Khôi đồng ý làm bạn
trai của Chu Chu, cô bé sẽ làm vệ sỹ cho Khôi suốt cuộc đời. Khôi không cần vệ
sỹ. Khôi học không giỏi nhưng Khôi nghiêm túc và chăm chỉ, nó chẳng cần phải
gian lận hay nhờ vả khả năng học của bất kì ai huống hồ là từ một đứa con gái.
Chu Chu bảo sẽ đợi Khôi thay đổi quan điểm, nó sẽ đợi Khôi đến lúc đó.
Khôi vẫn
không rời mắt khỏi những tán phượng. Đàn bướm bay mãi vẫn không mỏi cánh thì
phải. Hình như hoa phượng không có mùi thơm như những loài hoa khác, sao lũ
bướm lại bị cuốn hút thế nhỉ. Khôi lại rít một hơi thuốc, dưới chân anh đã có
ba bốn tàn thuốc. Anh vứt nốt điếu thuốc đang cháy dở xuống đất rồi lấy gót giày
di di cho tắt hẳn. Anh đang cảm thấy mình nhớ ra nhiều kỷ niệm cũ. Trong ngồi
trường kia còn có những điều mà anh chẳng thể quên. Anh nhớ Thảo.
Thảo dịu
dàng, xinh đẹp, tóc thường tết đuôi sam duyên dáng. Thảo học cùng lớp với Khôi
từ năm lớp 9. Vẻ đằm thắm của Thảo khiến Khôi phải nghiêng ngả từ bao giờ chẳng
biết. Anh đã viết biết bao thư tình cho cô bé, nói là thư tình thôi nhưng đó
chỉ là những mẩu giấy học sinh viết dăm ba câu tán tỉnh và khẳng định đẳng cấp
bản thân để Thảo biết ý tứ anh chàng. Ấy thế nhưng Thảo lại thờ ơ với Khôi. Khôi
mặc kệ. Chẳng hiểu lí do gì mà một cậu chàng vốn dĩ khá e thẹn trước con gái
như Khôi lại mạnh bạo thể hiện mình trước Thảo. Anh sẵn sàng đứng trước Thảo
chỉ để đề nghị được đi về cùng đường, được nói chuyện nhiều hơn về chủ đề gì
đó, hoặc để đề nghị tặng Thảo cây bút mới. Thảo chỉ cười vô tư và né tránh cậu
bé tội nghiệp. Dường như Thảo chẳng quan tâm gì đến chuyện yêu đương hay một
tình bạn khác giới nào cả. Cô bé còn quá vô tư hoặc, Khôi nghĩ, có thể Thảo đã
có bạn trai ở một trường chuyên nào đó chăng?
Mỗi năm học, Khôi đều đợi đến
tháng năm, lúc hoa phượng nở rộ, cậu bé đa tài lại nhặt hoa phượng ép vào những
tấm bìa cứng tạo thành tấm thiệp để tặng cho Thảo. Những cánh hoa đơn giản cậu
bé có thể tạo thành những tác phẩm cực kỳ đẹp mắt, không chỉ là hình ảnh những
chú bướm bọn bạn vẫn thường làm. Tác phẩm ép từ hoa phượng của Khôi có thể là
cảnh núi non, ảnh con vật hay ảnh của một cô gái. Mỗi dịp chuẩn bị vào kỳ nghỉ
hè, Khôi đều tặng cho Thảo những món quà như thế. Thảo nhận và chỉ đáp lại nụ
cười hiền rất đỗi vô tư của một cô gái mới lớn. Ngày tốt nghiệp, Khôi trao cho
Thảo tấm thiệp cuối cùng và nhận được cuộc hẹn nói chuyện từ cô gái. Cô bé vẫn
xinh đẹp, dịu dàng và đáng yêu, chẳng có gì thay
đổi cả. Khôi vẫn nhớ như in khung cảnh hôm đó, buồn và tĩnh lặng bởi cơn
mưa ào xuống ngay khi kết thúc buổi lễ tổng kết năm học. Cơn mưa rào thoáng qua
để lại những vạt nước loang loáng dưới nền bê tông rụng đầy cánh phượng, để lại
những mái đầu ướt mưa lạnh lẽo...
“Tớ cảm ơn
cậu đã dành tình cảm cho tớ, nhưng tớ chưa từng nghĩ tới chuyện có bạn trai, và
tớ nhất định sẽ không có bạn trai cho đến khi tớ tốt nghiệp đại học và đi làm
được ba năm. Cậu hiểu chứ. Tớ sẽ đi làm ba năm để kiếm tiền phụ giúp bố mẹ, rồi
tớ mới tính chuyện có bạn trai và lập gia đình. Tớ chúc cậu đỗ trường đại học
cậu mong muốn và thành công” - Thảo chỉ nói có thế. Gọi là cuộc trò chuyện, nhưng
chỉ là Thảo nói, còn Khôi đứng ngây ra cho đến khi Thảo đã đi khuất sau gốc
phượng. Những gì Thảo nói, Khôi không thể quên, nó ngấm vào xương, vào thịt,
vào từng nơ ron thần kinh của Khôi. Khôi bật khóc nức nở. Một thằng con trai
lại khóc vì câu nói rất thật của một đứa con gái. Bao nhiêu năm học ở trường,
đó là lần duy nhất nó khóc. Những giọt mưa vẫn bay nhè nhẹ, đỗ lên vai áo Khôi rồi tan
mất, giọt mưa ấy có lẽ nhẹ hơn giọt nước mắt của Khôi...
Khôi giật
mình vì bị vỗ vào vai. Là Dũng. Dũng quàng vai Khôi rồi ngồi xuống ghế bên
cạnh, gọi li cà phê sữa đá. Khôi cười xòa rồi khẽ lấy tay dụi mắt.
- Đợi tớ lâu
chưa?
- Được một
lúc! Dạo này nhìn béo thế! Đã bao năm rồi không gặp!
Khôi nhìn
một lượt khắp người Dũng rồi lại phì cười. Có lẽ anh vẫn nghĩ cậu bạn mình vẫn
chỉ là một anh chàng dáng vẻ thư sinh, trắng trẻo với cặp kính cận dày cộp, chứ
không phải một anh chàng to béo, râu lún phún và mặt lỗ rỗ do mụn thế này. Ai
rồi cũng sẽ khác, có vẻ thế thật.
Dũng không
quá ngạc nhiên về Khôi, dường như Dũng biết Khôi đang chưa có việc làm sau khi
đi du học Nhật về và anh đang đi khắp nơi với chiếc máy ảnh chỉ để thỏa mãn sở
thích cá nhân.
- Vẫn chưa
đi làm đâu à? – Dũng hỏi Khôi – Cuộc sống ổn không?
- Chưa ổn
lắm! Do tớ nhiều đam mê, nhiều mối quan tâm quá! Tớ chưa xác định đi làm ở đâu
cả! Tớ muốn hỏi cậu về Thảo, cậu có thông tin gì về cô ấy không?
- Thảo á? –
Dũng dừng lại vài giây như để hình dung lại thông tin về cô bạn học cùng lớp từ
thời cấp ba – Tớ nghe đâu cô ấy tốt nghiệp trường kinh tế, đi làm cho một công
ty nước ngoài và kết hôn với giám đốc công ty đó rồi. Tớ nghe thế thôi chứ đám
cưới Thảo tổ chức ở ngoài Bắc, tớ cũng không được mời. Mà...
Khôi chau
mày nhìn vào li cà phê đã cạn, chỉ còn lại vài viên đá nhỏ ở đáy, tránh ánh mắt
của Dũng.
- Cậu đừng
nói là cậu vẫn còn tơ tưởng đến Thảo đấy nhá! – Dũng tỏ vẻ ngạc nhiên – Cậu
chưa kết hôn vì Thảo sao?
Khôi cầm li
cà phê dốc hết đá vào miệng rồi nhai rạo rạo. Anh nhìn ra khoảng không thở dài,
rồi nhìn thẳng vào mắt Dũng:
- Tớ chỉ hỏi
thế thôi. Tớ chẳng tơ tưởng gì cả, dù sao cô ấy cũng không thích tớ từ ngày đó
rồi. Tớ chỉ băn khoăn, sao thời đó, chỉ tí tuổi, nhưng bọn mình đã có thể suy nghĩ rất rõ
ràng và cố gắng vì một mục tiêu nhất định, không bị chi phối, không bị
lung lay, cậu nhớ không?
Dũng không trả lời. Khôi tiếp:
- Ngày đó, thích thì tớ nói
thích, yêu thì tớ nói yêu, ghét thì tớ nói ghét. Bây giờ, thích thì tớ không
nói, yêu thì tớ bảo quan tâm, còn ghét thì tớ lườm lườm – Anh phá lên cười lớn,
rồi lại dụi mắt - Đùa thôi, hỏi thăm Thảo vì tớ tò mò đấy mà, tớ tò mò muốn
biết gu bạn trai của cô ấy thế nào! Tớ tính, bây giờ cũng đã đến thời gian ba năm sau khi Thảo tốt nghiệp đại học, nếu cô ấy chưa có
gia đình, biết đâu tớ sẽ gặp lại cô ấy và có vài câu chuyện thú vị...
Dũng thở
dài, vỗ vai cậu bạn:
- Thôi,
duyên số nó khắc vồ lấy nhau, cậu cứ bình tĩnh lo kiếm công việc ổn định trước
đi hẵng. Chuyện yêu đương vớ vẩn thời phổ thông cậu để ý làm gì. Khi có công
việc tốt rồi thì khắc sẽ có hàng tá người đẹp đứng xếp hàng tha hồ cho cậu
chọn, chuẩn đẹp trai như cậu không lo ế. À, tiện thể tớ báo cậu tớ cưới vào
cuối tuần sau. Gặp cậu đây cho tớ gửi cái thiệp mời nhé! Giờ tớ tranh thủ đi
gửi thiệp mời cho xong nhiệm vụ, xin lỗi vì không ngồi lại lâu được,
có gì cứ liên lạc với tớ.
Khôi ồ lên
ngạc nhiên. Phải rồi. Bây giờ không phải là thời gian để người ta tơ tưởng và dằn vặt bởi
những chuyện cũ từ thuở trẻ con. Dũng đang vội, và đương nhiên cũng phải vội
vàng như thế thôi, cuộc sống mà! Khôi trở về với thực tại. Cậu bạn học đã chuẩn
bị lập gia đình. Khôi phải đối diện với hành trình sự nghiệp trước mắt, phải
lựa chọn, xác định mục tiêu và nỗ lực từ đầu. Khôi đang suy nghĩ xem, lựa chọn
cho mình một con đường mới để phát triển sự nghiệp, liệu có khó như lựa chọn
cách tiếp cận một cô gái để được nhận một cái gật đầu đồng ý? Khôi bắt đầu muộn
hơn Dũng, bây giờ lúc cậu ấy đã ổn định thì Khôi đang loay hoay tìm cho mình
một con đường mới.
Dũng rời đi, chỉ còn Khôi ngồi
một mình. Li cà phê sữa đá Dũng gọi giờ mới được bê ra. Ở ngôi trường bên kia
đường, bác bảo vệ đã khóa cánh cổng trường lại. Giờ thì không còn bóng dáng ai
trong đó cả. Khôi cầm tấm thiệp màu đỏ Dũng để lại trên bàn, giở ra xem. Tấm
thiệp báo hỉ còn thơm mùi giấy mới, bên cạnh dòng tên chú rể kiêu hãnh Đặng
Dũng là dòng tên cô dâu được in nổi bật. Đó quả là một cái tên rất ấn tượng:
Trương Phạm Chu Chu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI