Dưới cái nắng như đổ lửa, Tí ngồi
nép bên gốc cà phê, tay nó cầm lấy đầu ống nước điều khiển cho nước xối đều
khắp bồn cây. Cái ống nước nhựa đen lấm lem bùn đất ngoằn ngoèo như con giun
khổng lồ nằm dài trên mặt rẫy, miệng ống ngoan ngoãn nằm trong tay nó. Thằng bé
vừa bước qua tuổi mười ba, chẳng biết do chưa kịp trổ mã hay nắng gió đã làm
cho nó quắt lại, gầy tong teo và đen nhẻm.
Trời nắng hạn lâu ngày nên nước
tuôn ra tới đâu ngấm ngay vào đất tới đó. Phải ba bốn phút nước mới đọng chừng
nửa hố. Tí đặt miệng ống sang hố bên cạnh rồi ngồi đợi. Mực nước trong hố hạ
dần, mấy cái lá khô dập dềnh. Tí dán mắt vào đám lá khô đó, hồi hộp. Dưới lớp
lá vài con dế mèn đen nhánh ngoi lên. Tí vồ lấy, rất nhanh và khéo léo bỏ ngay
vào cái chai nước suối cu cậu để sẵn bên cạnh. Chỉ một lát trong chai đã đầy
nhóc dế, thằng bé cầm chai lên ngắm nghía rồi lại lắc lắc, nó vội vàng đếm
thành quả, ba con, bốn con, năm con, nhưng số dế cứ trườn đè lên nhau, đến đi
đếm lại vẫn chẳng biết chính xác là bao nhiêu con. “Đợt này thằng Bi sẽ thua
chắc, trong bọn dế này kiểu gì chẳng tìm được con dế cụ xứng đáng làm ứng cử
viên vô địch!” – Suy nghĩ về trận đấu dế vài ngày tới làm Tí hí hửng lắm.
- Tí! Đi về!
Tiếng gọi của Trà làm Tí giật bắn
mình.
- Chị hai, từ từ đã, còn sớm mà!
- Chị nói Tí đi tưới khoảng nửa
tiếng rồi lên chòi mà, sao không nghe lời chị! Đi lên đi, chị cắt nước rồi!
Đúng là nước đã được ngắt, Tí mải
bắt dế mà không để ý gốc cây bên cạnh. Trà đứng cách Tí vài bước chân, tay
chống nạnh đợi thằng bé thu dọn chiến trường. Tí cầm cái chai, xòe bàn tay còn
lại đầy bùn, mặt phụng phịu:
- Chị hai coi nè, em còn chưa kịp
rửa tay!
Hai chị em bước nhanh lên phía
nhà. Gọi là nhà thôi nhưng đó chỉ là một căn chòi nhỏ thưng ván xung quanh. Tí
chạy ù đến thùng nước bên cạnh giếng, múc nước rửa tay chân. Nó nhìn quanh một
lượt, đặt chai dế xuống cạnh thùng nước rồi gặng hỏi chị:
- Em tưởng lão Nam lại đến!
Trà chẳng trả lời. Tí tiếp: “Lão
ta không đến sao chị phải gọi em về vội vội vàng vàng thế! Dế còn quá trời mà chưa kịp bắt”.
- Không, hôm nay anh ta không
đến, rửa chân tay nhanh lên rồi vô nhà ăn cơm, chiều coi nhà cho Hai để Hai đem
đồ vô cho má.
Nghe nhắc tới má, Tí chột dạ. Nó
lủi thủi bước vô nhà. Đã mấy tháng nay nó không gặp má. Má nó đi mua nhôm nhựa,
lấy trộm của chủ nhà cái điện thoại rồi bị bắt ngay tại nhà đó. Có lẽ sự nghèo
túng đã khiến má nó sinh ra hành động ngớ ngẩn như vậy, chứ má nó chưa từng
trộm cắp cái gì của ai bao giờ. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất má
nó làm điều xấu hổ kể từ khi nó hiểu chuyện. Ba đã bỏ mẹ con nó từ khi nó mới ra đời, má vất vả sớm hôm buôn bán nhôm nhựa nuôi chị em nó,
nên nó hiểu má đã phải khổ như thế nào. Má hiền lành, lam lũ và ít nói. Sau
biến cố đó, đối diện với vòng lao lí đã khiến má nó xấu hổ, ân hận, suy sụp
nhiều, thậm chí còn định tự tử. Hai chị em nó phải tỏ ra cứng cỏi, bản lĩnh lắm
mới động viên được má yên tâm chấp hành án xong rồi sớm về với chị em nó.
- Ăn lẹ đi! Sao như bị đơ vậy! –
Trà vỗ vào vai cậu em trai đang ngồi thẫn thờ.
- Hay là chiều nay Hai cho em
theo vô thăm má với!
- Không được đâu, Tí phải ở nhà
canh đồ chớ, máy bơm với cuộn nước mà thu gom đem đi gửi phiền lắm. Ráng bám
rẫy tưới mấy ngày cho hết đợt mình dọn dẹp luôn – Trà thở dài – Còn cuộn ống
bên bờ suối nữa, đám cà phê phía bên đó tưới xong rồi, cuộn ống với cái máy bơm lẽ ra phải gom lại đem trả cho chú
Tư từ hôm trước nhưng mà với sức của chị em mình tính gom hết cũng mệt lắm, để
chị đi thăm má về rồi gọi chú Tư nhờ chú qua phụ chị em mình gom luôn.
Tí luôn nghe lời Trà. Tí đã luôn
nuôi suy nghĩ rằng ở tuổi ngoài đôi mươi lẽ ra Trà đã chồng con như bao cô gái
khác rồi, nhưng vì gia đình, vì Tí mà chị nó còn phải nặng lo chuyện cơm áo,
không yêu đương gì. Tí ăn vội bát cơm rồi bước nhanh ra thềm. Nó chạm mặt Nam.
Tí lùi lại một bước, im lặng. Nam nhanh miệng:
- Chị Hai em đâu Tí!
- Anh hỏi làm chi! Chị tui đi phố
rồi không có ở nhà!
Nam bước thẳng vào nhà. Trà hơi
lúng túng, cô gái trẻ nhìn Tí rồi lại nhìn Nam.
- Anh đến đây làm chi vậy!
- Nghe nói chiều nay em lên thăm
má, anh đến đề nghị được chở em đi, đi xe ôm chi cho phiền và tốn kém!
Trà quay mặt
đi chẳng nói gì. Nam tiếp tục thuyết phục Trà. Tí chạy vào nhà ngồi cạnh Trà,
thỉnh thoảng cậu bé lại sẵng giọng: “Chị tui đã không thích, sao anh nói nhiều vậy,
anh đi về đi”. Phải đến lần thứ ba Tí phản ứng như thế, Nam mới đành đứng lên
ra về.
Nam ra khỏi nhà, Tí kéo tay chị:
“Chị hai yên tâm, lúc nào gã đó đến em cũng sẽ ở cạnh chị, bảo vệ chị! Gã đó
không làm được gì chị đâu!”.
Trà lí nhí: “Cũng chẳng cần căng
thẳng vậy đâu, anh ta thích chị nên cố tán tỉnh thôi mà, chị không thích nhưng
cũng không hẳn ghét. Nhìn anh ta cũng tử tế, chắc không đến nỗi làm gì hại đến
chị!”.
Tí quả quyết: “Không được! Bọn
thanh niên giờ đểu lắm, chị đừng có chủ quan!”. Trà phì cười trước thái độ của
cậu em. Trước mắt cô gái trẻ là thằng bé mới mười ba tuổi đang cố gồng mình
trong tâm thế của một người đàn ông trụ cột để bảo vệ gia đình, bảo vệ chị gái.
Học hết lớp năm nó nhất định không đi học nữa, một phần vì nhà khó khăn quá,
một phần vì nó bảo học hành không hợp nên chữ nghĩa không nạp được. Mẹ con Trà
khuyên nhủ đôi lần nhưng không thuyết phục được nó đi học trở lại nên thôi mặc
kệ nó quyết định. Tí theo phụ quán sửa xe đầu xóm, vừa phụ vừa học nghề. Cũng
từ cái tiệm xe máy đó mà Tí đã quen và chơi thân với thằng cu Bi, con trai ông
chủ quán và biết sơ sơ về Nam, anh chàng ở xóm khác thỉnh thoảng qua chỗ tiệm
sửa xe chơi. Nam vài lần nhìn thấy Trà ghé qua tiệm xe, hỏi han Tí vài câu rồi
đi, cô gái trẻ xinh xắn đã lọt vào tầm mắt và hút hồn chàng thanh niên công tử
xóm bên.
Thực ra Tí không ưa Nam lắm, bởi
theo nó, Nam kiểu cách và “ra vẻ”. Thế nào là “ra vẻ” thì Tí lại không giải
thích cặn kẽ được. Tí kể với Trà, Nam thường mặc đồ đẹp, lịch sự quá mức, tóc
thì bồng bềnh quá mức, đi xe xịn quá mức ra ngồi hàng giờ ở tiệm xe chỉ để khoe
về chỗ này đẹp chỗ kia đẹp, nhà này sang nhà kia sang, cô này xinh cô kia xinh.
Tí nhận định, anh chàng này vô công rồi nghề, nhiều chuyện và thích thể hiện sự
hiểu biết, quan hệ rộng và cái sự giàu có của mình. Đương nhiên Tí phải ủng hộ
chị nó đề phòng trước một đối tượng mà nó chưa thể tin tưởng được. Có lần Nam
mang qua chỗ Tí một gói đồ nhỏ, Nam nhờ Tí gửi cho Trà, theo Nam nói thì đó là
cái váy Nam mua cho Trà nhưng sợ Trà không nhận. Tí kiên quyết không nhận, lại
còn được thể thằng cu Bi cứ ôm bụng cười sằng sặc vì nó cho rằng Nam đang tán
tỉnh Tí chứ tán tỉnh gì Trà. Có ai đi tán tỉnh một cô gái mà tuần nào cũng bỏ
ra hàng giờ ra ngồi nói chuyện vu vơ tào lao với thằng em trai cô ta dù sự nhận
lại chỉ là cái đằng hắng hoặc đáp lời xã giao hờ hững? Có lúc, Tí nghĩ biết đâu
anh chàng Nam này chưa hẳn là kẻ xấu nhỉ, nếu chị nó đồng ý làm bạn gái của anh
ta thì sao nhỉ! Nhưng rồi Tí lại rất nhanh sau đó quay về với thực tại, không
thể được! Nhà Tí nghèo quá! Chị em nó không có bố, mẹ lại đi tù. Trong khi Nam
lại giàu có và chắc là anh ta được gia đình quan tâm chiều chuộng lắm, nhà anh
ta làm sao mà ủng hộ cho anh ta quen với Trà được. Nghĩ tới đó, Tí lại vững
vàng, kiên quyết hơn với cái nhận định ban đầu. Chắc chắn rồi, Nam là kẻ “ra
vẻ”, Nam không không thể có ý tốt với Trà được, Tí là em trai nên phải xác định
đứng ra bảo vệ chị nó khỏi một mối nguy dù mơ hồ. Khi điều đó mặc định trong
tâm trí của Tí, nó sẽ rất lạnh lùng khi gặp Nam, thậm chí tỏ ra khó chịu. Nó
với thằng Bi sẽ chúm đầu vào hò hét cổ vũ cho màn đấu dế nảy lửa để Nam trở
thành người thừa mà tự rời đi.
*
Trăng mười ba chưa tròn nhưng đã
sáng đẹp sau lớp mây mỏng. Tí ngồi canh nước tưới tiếp cho mấy hố cà phê còn
lại. Tiếng nước xối xuống gốc cây, tiếng gáy của lũ dế gọi bạn tình, lại còn
tiếng bìm bịp khiến không gian xung quanh nó thật ồn ào. Tí ngước lên nhìn ánh
trăng, nó phát hiện ra mặt trăng trôi trong mây chẳng khác gì con thuyền đang
băng qua biển. Nó chưa được đến biển, nhưng hình ảnh thuyền băng trên biển đâu
phải là hình ảnh gì quá xa lạ, trên ti vi, trên sách báo đầy những hình ảnh đó.
Nhưng được ngồi trên cái thuyền đó hẳn sẽ thú vị lắm, nó ngắm ánh trăng rồi tự
mỉm cười.
- Tí ơi Tí!
Tí ngạc nhiên đứng hẳn dậy bởi
tiếng gọi của Bi. Ánh đèn pin từ xa đang tới gần. Tí thấy Bi vừa chạy vừa gọi.
- Sao thế! Mày ra đây làm gì!
- Qua nhà tao đá dế đi! Tao mới
kiếm được một con to lắm!
Tí ngồi hẳn xuống chuyển ống nước
sang hố cây bên cạnh, giọng xìu xìu:
- Thôi, tao đợi chị Hai về. Chị
đi từ trưa mà giờ chưa thấy về.
- Ủa, tao thấy chị Trà về từ chiều,
chị có đi qua chỗ tao mà. Mày chưa gặp sao!
- Chưa! Lúc nãy mày qua nhà tao
có gặp chị Hai tao không?
- Không thấy, nhưng chiều tao
thấy chị Trà đi xe thồ qua quán, anh Nam thấy chị Trà đi qua nên chạy theo á!
Câu nói của Bi làm Tí thấy sốt
ruột, nó đứng lên rồi lại ngồi xuống. Suy nghĩ vài phút, nó kéo tay Bi chạy về
nhà. Nhà đã sáng điện nhưng vắng tanh. Tí chạy xộc vào nhà rồi tìm mấy chỗ
quanh nhà, vừa chạy vừa gọi chị Hai nó, nhưng chẳng ai đáp lại, chỉ có nó đang
đứng ngồi không yên và thằng bạn đang chờ nó để cùng đi chơi với lũ dế. Bỗng
nhiên trong đầu nó hiện ra đủ thứ tình huống rùng rợn! Chị Hai nó bị Nam bắt
cóc rồi chẳng! Chị hai nó bị Nam giở trò đồi bại rồi chăng! Chị Hai nó...
Tí quay mặt sang nhìn Bi, khuôn
mặt tội nghiệp của nó như đang có ý cầu khẩn sự hỗ trợ của đứa bạn thân. Bi
dường như không mấy lo lắng như Tí, bởi nó không hoàn toàn tin khả năng Trà có
thể bị Nam làm hại. Chợt nhớ sực ra điều gì, Bi chỉ nói vội “theo tao” rồi kéo
tay Tí cùng đi. Hai đứa chạy xuống chân đồi, ở đó có con suối nhỏ chảy qua chân
đám rẫy cà phê của nhà người ta mà vài hôm trước chị em Tí đã nhận tưới thuê. Vừa đi Bi vừa giải thích “có khi chị Trà
của mày ở đó á!”. Tí chưa tin lắm nhưng vẫn cứ đi theo. Chưa xuống tới bờ
suối, Tí đã nghe thấy tiếng chị Hai nó cười, tiếng cười trong trẻo. Chị Hai nó
và một thanh niên đang kéo ống nước để gom
lại, việc mà sáng nay chị bảo sẽ gọi nhờ chú Tư qua phụ giúp. Ánh trăng đủ sáng
để Tí nhận ra thanh niên đó là Nam. Hai người vừa làm việc hăng say vừa cười
đùa vui vẻ thế kia, là sao nhỉ! Nó thoáng bối rối, định chạy tới hỏi
cho ra lẽ nhưng Bi giữ lại:
- Mày điên à! Mày định xuống đó
phá đám à!
- Nhưng mà, lỡ có chuyện gì! – Tí
lo lắng.
Bi quả quyết:
- Mày tin tao đi, anh Nam không
có xấu như mày nghĩ đâu!
Bi phì cười khi nhìn vẻ mặt ngơ
ngác của Tí, cậu bé tiếp tục: “Thực ra chị Trà cũng ưng ưng anh Nam rồi á, chỉ
có mày khờ quá không biết thôi, chị còn ngại nên không nói với mày á! Thôi theo
tao mày để chị Trà tự quyết định đi, giờ về đá dế với tao!
Bi khoác vai Tí kéo đi chẳng để
nó nói thêm điều gì, rồi cứ thế hai đứa trẻ đi ngược lên đỉnh đồi, bóng chúng
trải dài dưới ánh trăng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI