(Đọc “Gọi về miền nhớ” của
Nguyệt Ánh, Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2019)
Cầm bản thảo tập thơ Gọi về miền nhớ của tác giả Nguyệt
Ánh, một giáo viên dạy môn Ngữ văn ở thị xã Buôn Hồ, tôi đắn đo và suy nghĩ nhiều
để viết mấy dòng cho đứa
con tinh thần đầu lòng của chị. Không suy nghĩ, đắn đo sao được, khi xuyên suốt
tập thơ là cả một thế giới thơ tình yêu với nhiều cung bậc cảm xúc nhớ thương, hờn giận,
muộn phiền… trào dâng từ trái tim của một niềm yêu mơ vĩnh cửu. Hóa ra, chính cái
chữ “Tình” rộng rinh mênh mông kia nên thơ ca viết ra tưởng dễ, song đọng lại hồn
người một bài hoặc đôi câu thơ hay quả là khó vô cùng. Thấu hiểu điều đó, nên
việc làm “bà mối” bắt nhịp cầu duyên giữa tác giả với trăm ngàn trái tim độc giả
đã và đang yêu giữa cõi người thật khó lắm thay.
Xuyên suốt 54 bài thơ trong thi tập Gọi về miền nhớ của
tác giả Nguyệt Ánh bao trùm một cung điệu tình yêu chứa chan vạn thuở. Trạng
thái cảm xúc tình yêu trong thơ Nguyệt Ánh phần lớn là nỗi buồn vỡ tan không gì
che chắn nổi. Dù không gian nghệ thuật phong phú, xê dịch đến đâu vẫn không ngăn được
“niềm đau
giông bão”. Một góc phố, một con đường, một biển lớn, một buồng riêng… hiện ra trong
hiện thực hay huyễn mộng chập chờn vẫn không xua tan nỗi cô đơn, sầu thương khắc
khoải. Ví như cái thi tứ gặp người yêu cũ đi với người khác đã được nhiều nhà thơ khai
thác, nhất là các nữ sĩ: “Nếu anh đi với người yêu/ Xin anh hãy nhớ một điều
nhỏ thôi/ Con đường ta đã dạo chơi/ Xin đừng đi với một người khác em” (Con đường
- Phan Thị Thanh Nhàn). Đến tác giả Nguyệt Ánh, không quá tài hoa và sắc
nét như thơ Phan Thị Thanh Nhàn, song cảm xúc thơ chị thành thật lắm, thành thật
đến đáng thương; nó đau đớn, phũ phàng quá khiến ta dễ dàng sẻ chia và đồng cảm:
“Em vùi mình giấu nước mắt trong mưa/ Xóa tan hết những điều vừa trông thấy/
Anh với người ta đẹp đôi đến vậy/ Em nhận về mình giông bão, người ơi!” (Lối
riêng). Cũng chính từ khi thấu hiểu cái “lối riêng” nghiệt ngã ấy,
Nguyệt Ánh nhận về mình là người “gánh đa đoan”, muốn bán nhưng lại “sợ trời
trêu ngươi” nên đành vác lên thân phận cuộc đời mình nỗi buồn của tình yêu với
khối u tình muôn thuở: “Nợ duyên một gánh tròng trành/ Trần gian còn lắm
lênh đênh kiếp người” (Gánh đa đoan).
Thơ
Nguyệt Ánh thi thoảng cũng lấp lánh cái nhìn lạc quan, yêu đời nhưng dường như tác giả cố dỗ mình nhiều
hơn thì phải. Vẻ đẹp của khu vườn mộng kia có lẽ cũng chỉ nằm trong cõi yêu mơ,
nó dệt bằng ánh sáng của niềm khát khao đến cháy bỏng từ một nỗi lòng mơ tưởng:
“Dát trăng vào những đêm trường/ Ru bờ vai lạnh, riết tương tư sầu/ Dìu vào
giấc mộng tìm nhau/ Vườn yêu tràn ngập sắc màu ái ân” (Vườn mộng). Thảng hoặc,
có được nụ cười trên mỗi bước đi giữa cõi đời, tô điểm cho cuộc đời
niềm vui sống cũng đã ẩn giấu biết bao nỗi niềm yêu mơ trắc ẩn, nhọc nhằn:
“Thêm một chút nụ cười/ Cho đời luôn tươi sáng/ Thêm một chút lãng mạn/ Cho
vơi bớt nhọc nhằn” (Một chút cho đời). Có thế, Nguyệt Ánh mới tâm sự cùng
người em sớm trở thành góa phụ bằng những câu thơ gan ruột, giàu lòng yêu
thương, động viên: “Nếu mệt rồi hãy ngủ đi em/ Yêu dấu con thơ dù khuyết người
chia sẻ/ Dù duyên nợ cuộc đời em trắc trở/ Hãy mở lòng đón nhận nửa về sau” (Gửi
em).
Về nghệ thuật, qua thi tập Gọi về miền nhớ, phải
công bằng thấy rằng, thơ Nguyệt Ánh chưa có nhiều bứt phá và sáng tạo. Phần lớn thơ
chị được viết bằng các thể thơ truyền thống gần gũi: 5 chữ, 7 chữ, lục bát, nhất
là thơ 8 chữ (chiếm số lượng nhiều nhất) đã phần nào chuyên chở được các trạng
thái và cảm xúc trong tình yêu đến với độc giả. Ngôn ngữ thơ trong thi tập
Gọi về miền nhớ mang trọn vẹn ý tình như chính tâm hồn tác giả muốn khơi tỏa,
thành ra không xa lạ với
người tiếp nhận. Dù vậy, chính cách biểu đạt trực tiếp cảm xúc qua ngôn ngữ đủ
để cho trái tim người đọc bâng khuâng, nhất là những bài thơ có được ý tứ vững
vàng: “Có thử thách nào nghiệt ngã thế không anh?/ Sao phải bắt em rạch
ròi quên - nhớ/ Giữa nhớ và quên trong em điều không thể/ Càng cố quên người, nỗi
nhớ
lại đầy thêm…” (Thử thách). Nguyệt Ánh cũng có những câu thơ lục bát khá chững chạc, đáng khen: “Chị
ngồi hong tóc mơ phai/ Nhặt hoa xoan rụng trải dài ngõ quê/ Đan tay
chị vét lời thề/ Trăng vàng rớt đáy sông quê thuở nào” (Chờ)
Thơ Nguyệt Ánh đang ở giai đoạn bắt đầu. Cấu tứ, ngôn
ngữ, giọng điệu nhìn chung hãy còn chịu ảnh hưởng của các lớp nhà thơ đi
trước. Vẻ đẹp dấu ấn cá nhân trong thơ chị vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong từng
“bóng mây thơ” nơi chân trời thi ca phía trước. Hi vọng rằng, sự trải nghiệm cuộc
đời và thi ca sẽ giúp cho Nguyệt Ánh có
được những bài thơ mới lắng sâu thi tứ và cảm xúc nồng đượm hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI