Thứ Ba, 24 tháng 3, 2020

XUÂN LẠI VỀ TRONG NGÔI NHÀ NHỎ truyện ngắn của TRẦN THỊ ÁNH NGUYỆT - CHƯ YANG SIN SỐ 331 THÁNG 3 NĂM 2020






Hạnh chìa hai cánh tay ra ngoài ô cửa sổ, mười ngón tay cô lạnh buốt bởi những cơn gió bấc kéo tới. Đôi mắt vời vợi chan chứa đêm dõi theo ngôi sao lẻ loi đang cố bùng cháy trên nền trời thăm thẳm.
Hạnh trầm tư, ngả người xuống ghế. Căn nhà vắng lạnh, hai đứa con đã về ngoại chơi từ hôm qua. Minh - chồng cô giờ này đang ôm ấp người đàn bà khác. Chỉ còn mình cô lặng lẽ với những chông chênh, cô đơn trong ngờm ngợp sắc đêm. Những nỗi niềm đang làm trái tim cô nhói buốt, đêm đặc quánh lại trong tiếng thở dài của Hạnh. Cuộc trò chuyện của chồng và nhân tình được con chip mà cô đã bí mật cài vào điện thoại để theo dõi chồng như những mũi tên sắc lạnh cứ hiển hiện quay tít, rồi xoáy vào tim cô nhức nhối.
“Anh yêu! Em cứ tưởng mình sẽ không sống nổi vì nhớ anh?”.
“Anh cũng vậy, mong thời gian trôi thật nhanh để đến giờ hẹn gặp em”.
“Chúng mình đều yêu nhau say đắm. Vậy sao anh không muốn cùng em chung sống mãi bên nhau. Em không muốn gặp nhau trong sự lén lút thế này nữa. Chẳng lẽ cả đời này em làm người đàn bà trong bóng tối. Nếu yêu em anh phải dứt khoát với chị ấy đi”.
“Nhưng anh…”.
Cô ta nức nở trong tiếng khóc.
“Sao mỗi lần nhắc đến chuyện này, anh lại ngập ngừng, chẳng lẽ anh không thật lòng với em? Em không thể sống thiếu anh. Em còn phải chờ đợi bao lâu nữa mới được đàng hoàng sánh vai bên anh”.
“Đừng nhắc chuyện này nữa, để anh suy nghĩ đã”.
Hạnh tắt máy, cô không muốn nghe những lời cứa lòng mình đứt đoạn. Những câu hỏi như đang cứa lên trái tim cô. Đó là tình yêu thật sao? Hay chỉ là một cơn say nắng, mê muội nhất thời của chồng cô? Bằng sự nhạy cảm của một người vợ, từ lâu Hạnh biết chồng mình có người đàn bà khác. “Ớt nào mà ớt chẳng cay”, cô không gào la ghen tuông ầm ĩ. Hạnh thủ thỉ vào tai chồng những lời thiệt hơn. Nhưng lời của cô chỉ như cơn gió thoảng, chồng cô như con ong say mật quên luôn lối về với những cuộc viễn du say sưa bên nhân tình. Chỉ còn mình cô nhẫn nại nhóm lên ngọn lửa trong cuộc sống vợ chồng. Nhưng tàn tro vẫn lạnh ngắt, ánh mắt anh vẫn lạnh lẽo giăng đầy trong mắt khi nhìn cô. Trong đầu Hạnh đang bùng cháy dữ dội, buông bỏ hay nắm giữ đều do cô quyết định. Thà một lần đau còn hơn cứ mãi trôi dần với cảm giác chới với, hụt hẫng, đau khổ khi cuộc sống vợ chồng  bên bồi bên lở. Liên, cô bạn thân của Hạnh xót xa khi thấy gương mặt Hạnh lúc nào cũng phờ phạc, đôi mắt thâm quầng vì những đêm mất ngủ triền miên đã bảo rằng với Hạnh rằng: “Đời người ngắn ngủi lắm, tuổi xuân của người phụ nữ còn ngắn hơn, hãy buông bỏ khi mình không nắm chặt được tình yêu trong tay". Hạnh không níu giữ nữa, cô sẽ buông bỏ, trả tự do cho Minh để hai người đến với nhau. Dòng nước mắt rơi xuống bờ môi mặn chát. Tay cô run rẩy gõ vào máy dòng chữ: “ Đơn xin ly hôn”.
“Tít,tít, tít”.
 Tiếng chuông réo rắt, cuộc gọi messenger từ nick của mẹ cô. Lau vội nước mắt, Hạnh mở video, cố cười thật tươi. Trong màn hình, ba mái đầu đang chụm vào nhau. Hạnh chỉ kịp chào mẹ chưa hỏi thăm được câu nào, con gái cô đã nhanh nhẩu:
- Mẹ ơi! Chị em con chơi nhà ngoại rất vui. Nhưng chúng con nhớ mẹ lắm luôn. À, ba về chưa mẹ? Con cũng nhớ ba nữa, mẹ cho con gặp ba.
- Ba chưa về con à!
- Ba chưa về luôn ạ, sao ba làm việc khuya vậy?
Nghe con nhắc đến ba, cô bần thần. Lâu nay, chồng về khuya, Hạnh vẫn thường nói với con, ba bận việc nên về trễ. Cô không muốn con biết những trắc ẩn trong chuyện tình cảm của ba mẹ, chúng còn quá nhỏ để hiểu những nút thắt của cuộc đời.
- Có việc gì vậy con, sao lại thẫn thờ thế kia?
Hạnh chống chế.
- Dạ, không có gì mẹ ạ, hai đứa nhỏ đang ở dưới đó con nhớ quá ạ.
- Mẹ cố gắng, con ở ngoại ít hôm rồi con về. Con sẽ gọi ba về với mẹ liền.
Hạnh chào mẹ, dặn con ngủ sớm rồi tắt máy. Tim cô thắt lại, tâm trạng ngổn ngang trăm mối, dòng chữ đơn xin ly hôn trên màn hình máy tính cứ nhòe đi trong nước mắt. Hai đứa con cô đứa lên bảy, đứa lên ba, chúng có tội tình chi mà phải sống cảnh thiếu cha, vắng mẹ. Cha mẹ cô sẽ ra sao khi hạnh phúc của  con gái không được vuông tròn? Lời mẹ thủ thỉ trước đêm xuất giá còn văng vẳng bên tai: Về bên ấy, con nhớ “nhập gia tùy tục, đáo sông tùy khúc”. Khéo léo ứng xử để vợ chồng êm ấm thuận hòa, con cái có mái nhà bình yên. Làm trọn đạo vợ hiền dâu thảo, gái có công chồng sẽ không phụ đâu con. Lời mẹ dạy con gái bằng tất cả tấm lòng, bằng sự đúc rút kinh nghiệm từ cuộc đời của người đàn bà  từng trải. Hạnh khao khát gì nhất, đó là mái ấm gia đình. Ngôi nhà này trước kia cũng đầy ắp tiếng cười khi Minh còn là một công chức của một phòng ban. Nhưng anh không chịu được sự bó buộc của cơ chế nên đã bỏ việc để mở công ty kinh doanh bất động sản. Nhờ sự nhanh nhạy của anh nên việc kinh doanh phất lên như diều gặp gió. Rồi anh ngã vào cạm bẫy tình ái ngọt ngào của cô đối tác xinh đẹp. Mười năm tình nghĩa vợ chồng đâu dễ gì buông bỏ, Hạnh như con tằm đến thác vẫn còn vương tơ. Cô phải làm gì đây để Minh nhận ra, gia đình là tất cả? Hạnh thất thểu bước vào phòng, lôi từ ngăn kéo những viên thuốc màu hồng và lần lượt cho vào miệng. Tai cô ù đi, trước mắt cô như có hàng trăm con đom đóm đang nhảy múa, toàn thân lạnh toát. Hạnh trôi dần vào miên man …
***
Minh đang say trong ánh mắt giọng cười ngọt ngào của Linh. Nhạc chuông điện thoại vang lên: Mẹ là cành hồng dành riêng cho ba, ba là mái nhà che con và má… Linh nũng nịu: “Tắt đi anh, em không muốn bất kỳ ai quấy rầy những giây phút chúng mình bên nhau”. Minh nhẹ nhàng: “Anh phải nghe, vì con gái anh gọi”. Đầu dây bên kia, con gái anh thỏ thẻ:
- Con chào ba! Ba ơi, khuya rồi, ba đừng làm việc nữa mà ảnh hưởng sức khỏe, ba về nhà nghỉ ngơi. Hai chị em con về ngoại rồi, mẹ ở nhà một mình buồn lắm, ba nhanh về với mẹ đi ba, mẹ chờ ba về ăn cơm nhưng chờ hoài không thấy nên mẹ  buồn rồi khóc đó ba”.
Nghe đứa con lên bảy khẩn thiết gọi mình về, Minh giật mình bừng tỉnh, anh nhìn lại bản thân. Lâu nay, Minh đã quên trách nhiệm và bổn phận với vợ con. Tự nhiên, trong lòng Minh thấy bồn chồn, cảm giác mình sắp mất một thứ gì đó rất quý giá. Hình ảnh Hạnh mỗi đêm dù có khuya đến mấy vẫn ngồi bên cửa sổ đợi chồng về hiện lên trong tâm trí anh. Minh vội vã ra về dù giọng Linh ngon ngọt níu kéo. Anh thúc giục tài xế taxi tăng tốc. Đến cổng, Minh không thấy hình ảnh quen thuộc của Hạnh ngồi bên cửa sổ, căn nhà đón Minh bằng sự im lặng. Anh khẽ gọi: “Hạnh ơi!”. Không một tiếng trả lời, Minh bước vội vào phòng, anh hoảng hốt khi thấy vợ mình nằm sóng sượt bên những vĩ thuốc ngủ Gacdenal. Minh lay gọi vợ, bàn tay run rẩy lần lên khuôn mặt nhợt nhạt của Hạnh. Phải môt lúc, Minh nhớ ra phải gọi Liên, cô bạn thân của Hạnh đang là trưởng khoa cấp cứu bệnh viện Sao Mai.
Tiếng xe cấp cứu gào xé trong đêm. Cánh cửa phòng cấp cứu lạnh lùng đóng chặt. Từng phút trôi qua, Minh cảm giác như ngồi trên đống lửa, tim đập liên hồi, mồ hôi vã ra. Minh day dứt ân hận, tự trách bản thân mình bạc tình và quá ích kỷ? Chỉ vì không không thể kiểm soát được những ham muốn của bản thân mà anh đã gây ra nỗi đau lớn khiến cho trái tim người bạn đời vụn vỡ phải tìm đến cái chết. Giờ đây, khi Hạnh cận kề cái chết, anh mới thấy cô quan trọng đến nhường nào. Minh thèm lắm những cảnh thân thuộc trước kia, mỗi lần đi chợ mua được con cá tươi, miếng thịt ngon là cô đã liến thoắng khoe với chồng từ đầu ngõ. Mỗi bữa cơm, cô say sưa ngắm chồng con ăn những món mình nấu, thấy cả nhà ngon miệng là mắt cô long lanh hạnh phúc. Hạnh ơi! Em hãy tỉnh lại để anh có cơ hội chuộc lỗi với em? Nếu em có mệnh hệ nào thì một bản án lương tâm anh sẽ đeo nặng suốt đời. Anh sẽ làm tất cả để chuộc lại những lỗi lầm để tổ ấm của mình tràn ngập những yêu thương như trước đây. Cánh cửa phòng cấp cứu mở, Minh lao đến: “Vợ anh sao rồi?”.  Giọng Liên lạnh lùng: 
- Hạnh đang hôn mê sâu, mạch không bắt được, huyết áp không đo được, tình trạng rất xấu. nguy cơ tử vong rất cao.
Nói rồi, Liên nhìn vào mắt Minh: “Anh vừa lòng chưa? Nếu bạn tôi có mệnh hệ nào, tôi sẽ không tha thứ cho anh”.
Minh sợ hãi khi nghe những tiên lượng xấu về tình trạng của vợ mình. Mặt tái nhợt, chân Minh khuỵu xuống giọng van lơn: “Liên ơi! Bằng mọi giá, xin em hãy cứu Hạnh, cô ấy là tất cả với anh…
***
Trời hửng sáng, ráng hồng hiện lên phía chân trời, một ngày mới lại bắt đầu. Những thanh âm quen thuộc và gần gũi của cuộc sống vang lên làm Hạnh tỉnh giấc, cô nghe tiếng chồng khe khẽ: “Hai đứa nói nhỏ thôi để mẹ nghỉ ngơi, ba đang nấu bữa sáng cho cả nhà”. Từ hôm, Hạnh nằm viện đến nay, Minh luôn túc trực chăm sóc cô từng miếng ăn giấc ngủ. Hạnh nhìn những tia nắng mặt trời nhẹ nhàng vươn mình chiếu qua làn sương sớm, cô thấy lòng mình rộn rã.
Tiếng mở cổng lạch cạch, Liên xách hộp nước yến bước vào. Minh đon đả:
- Em đến rồi à, anh chuẩn bị bữa sáng sắp xong, ở đây ăn sáng với vợ chồng anh luôn.
- Cảm ơn, tôi ăn rồi, tôi đến xem Hạnh thế nào rồi vào bệnh viện cho kịp giờ.
Biết Liên vẫn còn giận, Minh năn nỉ: “Vợ anh đã tha thứ cho anh, mong em đừng để bụng chuyện cũ nữa, anh hứa sẽ không bao giờ làm gì có lỗi với vợ mình nữa đâu”. Liên gay gắt: “Hạnh là đứa hiền lành, bao dung gặp tôi đã cho anh ra đi từ lâu rồi”.
 Mấy ngày qua, Minh lo lắng túc trực cả ngày và đêm bên Hạnh trong bệnh viện, Liên biết Minh đã thật dạ ăn năn. Nhưng trong lòng Liên vẫn cảm thấy ấm ức thay cho Hạnh. Liên đo huyết áp và đưa thêm mấy vỉ thuốc bổ cho Hạnh. Hạnh nắm chặt tay Liên, ánh mắt đầy hàm ơn. Liên hiểu những lời Hạnh sắp nói ra. Liên nhẹ nhàng: “Chỉ cần bồ hạnh phúc là tớ vui rồi, giữa chúng mình không cần nói nhiều đâu nhé. Nghỉ ngơi nha, tớ đi đây”. Hạnh nhìn Liên đi với những bước chân mạnh mẽ và dứt khoát, cô thấy thật may mắn khi có một người bạn như Liên. Hai đứa thân thiết với nhau từ hồi học vỡ lòng. Tính cách khác biệt, Liên thông minh, cá tính còn Hạnh nhu mì, hiền lành. Từ nhỏ đến lớn, Liên luôn là người bảo vệ Hạnh khi cô bị ai đó bắt nạt. Việc gắn con chíp vào điện thoại để theo dõi Minh với nhân tình và kế hoạch cho Hạnh uống một loại thuốc mà triệu chứng tương tự như uống thuốc ngủ để quyên sinh nhưng không nguy hại đến tính mạng đều do Liên nghĩ ra. Hạnh lấy điện thoại, vội vã tháo con chíp ra và ném đi thật xa, từ nay cô không cần dùng con chíp này để theo dõi chồng nữa. Mấy ngày nay, cô ta gọi cho Minh với giọng ngọt lịm đầy mê dụ, nhưng Minh dứt khóat không vướng vào lưới tình ấy nữa, trái tim anh đã quay về bên Hạnh.
 Ngoài sân, nắng dịu nhẹ như chiếc khăn voan màu vàng dịu dàng sưởi ấm ngôi nhà nhỏ của Hạnh. Minh và hai đứa con đang líu lo cùng nhau tưới giàn hồng leo đang khoe sắc. Những làn gió nhẹ nhàng lan tỏa vào không gian một mùi hương thoang thoảng. Hạnh đã kéo mùa xuân về với ngôi nhà của mình bằng sự nhẫn nại và bao dung.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI