Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

GIỚI THIỆU CHƯ YANG SIN SỐ 279 - tác giả NGUYỄN VĂN THIỆN




CHƠI TRÒ ĐẾ VƯƠNG

Truyện ngắn

Lâu lắm rồi, mình không còn nhớ thảo nguyên bên kia núi, quên cả mắt ngựa hoang, quên cả tượng gỗ lẫn chim trời. Dòng suối Kroa lâu rồi mình không đến, chắc đã hết linh thiêng. Bầy bướm lạ thơm lừng giờ ngủ quên trong vòm lá nào không rõ. Mình đi biền biệt rồi. Ta cũng ngược xuôi... Có nhiều khi ta gọi: “Mình ơi!”.
Thảo nguyên nghe thấy, nhưng giả vờ không nghe thấy! Lũ khỉ chuyền cành nhe răng cười nhạo ta. Mới đó mà tưởng chừng xa lắm lắm...
Giờ thì mình không còn đủ sức dõi theo những câu chuyện thênh thang ta vẫn kể mỗi ngày. Các thầy thuốc đang cố gắng nhổ rễ một cái cây ra khỏi đầu mình. Đầu mình giờ không còn tóc, chỉ có lá cây che phủ, xanh như một giấc mơ dài về biển cả thuở hồng hoang. Thế thì ta phải đợi mình thôi. Thời gian chờ đợi thì một ngày bằng cả ngàn thu, mình đã biết rồi. Vậy ta lại bày trò kể chuyện, những câu chuyện nối tiếp nhau về thảo nguyên xa xôi hoang vắng. Chỉ một ta, ta làm gì chẳng được? Ta rủ bầy vượn trên núi Chư Mang xuống, xếp hàng trên đồng cỏ chín. Ta bắt chúng công kênh ta lên vai. Ta làm vua, ta làm chúa tể, ta ngồi trên đầu thiên hạ, bọn vượn hò hét, hú gọi tên ta giữa mênh mông lau lách. Ta làm hoàng thượng, không cần cân đai!
Ta háo hức vào vai hoàng đế, để mua vui, để quên những mong đợi rộng dài. Lũ vượn cũng ham vui, cũng muốn tỏ ra là những kẻ văn minh lịch sự, biết công kênh trên vai mình một gã huênh hoang. Chúng hái trái cây đút vào miệng ta, rồi đút vào miệng nhau. Chúng hái lá quàng lên thân thể trần truồng lông lá.
Ta hét: “Khởi kiệu nào!”. Thế là công kênh nhau lên núi Chư Mang. 
Ta là gã ham chơi, là đứa lạc loài của thế nhân đông đúc. Trò nghịch dại thì ta không thiếu. Suốt quãng đời tuổi trẻ sau lưng, ta chỉ có mỗi việc là vắt óc nghĩ ra những trò chơi vớ vẩn. Ta ra lệnh lũ vượn yêu nhau và làm đám cưới, vui không? Chúng nó cũng đội hoa lên đầu, cũng ôm hôn nhau và đút vào ngón tay nhau những chiếc nhẫn lá cây. Chỉ thiếu mỗi nghi thức làm lễ như trong nhà thờ nữa là đủ cả. À, phải rồi, ta hô to: “Nâng ly lên, chúc mừng hạnh phúc!”, thế là cả đàn cả lũ chúng nó nâng những ống nước màu xanh đựng đầy nước suối Kroa.
Chỉ riêng ta uống rượu. Đương nhiên. Mình biết rồi mà. Cả đời ta, nhiều lần mượn rượu để tìm quên!
Uống rượu một mình thì có vui không? Ừ, vui có nghĩa là không nghĩ đến vui, vui là không vui gì cả. Ta rượu say, nằm vắt vẻo lên cây, nghe lũ vượn kháo nhau về một minh chủ nào đó chết lâu rồi và một minh chủ nào đó còn chưa xuất hiện. Ta mơ màng nghĩ, lũ vượn thì cần gì minh chủ với minh quân? Như ta đây, một gã vua say khướt, lại dở hơi vì mắc bệnh tương tư. Ta luôn nhớ mình. Có ngày ta nổi điên bắt bọn đuôi dài thay nhau tát cạn cả suối Kroa để vớt bóng mình, thật đấy! Bọn vượn dễ thương răm rắp vâng lời, chúng đâu biết ta chẳng qua là gã hoàng đế tự phong bị rượu làm cho loạn não.
Mình không có ở đây, nhưng mình luôn hiện hữu nơi này, luôn nhướng mắt dõi theo cuộc chơi dông dài của ta. Khi ta ngủ lăn ngủ lóc cùng bầy vượn vui tính dưới chân núi thì mình đang lang thang đâu đó với cái cây oan nghiệt mọc trên đầu.
Trong mơ, ta thấy đang nằm dưới tán cây mùa hạ. Trong vòm lá xôn xao trên đầu mình, không hề có quả thị nào, để từ đó bước ra một nàng tiên. Khi cõi người sắp sửa tận thế thì bụt và tiên cũng tìm chốn dung thân ở thế giới xa xôi nào đó. Ta thì vẫn mơ tưởng hão huyền. Ta bắt bầy vượn lên núi tìm hái quả, về chất đống, sau đó thì lần lượt bổ đôi từng quả một, để tìm cho ra hình bóng của mình. Biết đâu đấy, nếu còn chút may mắn, ta sẽ nhìn thấy mình nằm gọn gàng trong lòng một quả thị, cuối mùa thu!
Bầy vượn thì đông, nhốn nháo, thiếu ta một giờ là chúng sẽ làm loạn lên. Chúng giành nhau đủ thứ, con nào cũng muốn ngồi trên đầu trên cổ con bên cạnh. Chả biết chúng học ở đâu cái thói hư tật xấu của loài người đểu giả. Ta nghĩ, nếu chúng có chút quyền hành, thì đồng loại chúng sẽ tha hồ khốn khổ! Ờ, thì thử xem. Ta triệu ngay cuộc họp giữa thảo nguyên mùa cỏ chín. Bọn vượn nhìn ngai vàng của ta bằng cặp mắt khao khát của người thường.
Ta lần lượt chỉ tay vào từng đứa: “Bây giờ, ta phong chức phong hàm phong vị cho các ngươi, được không?”. Cả lũ nó nhảy cẫng lên sung sướng. Ta chỉ tay vào từng đứa, tùy vào khao khát cụ thể của chúng mà ban phát: Nhà ngươi là Lý Bạch, nhà ngươi là Nguyễn Du, còn nhà ngươi là Bùi Giáng vân vân thơ phú, nhớ chưa? Lập tức, Lý Bạch, Nguyễn Du và Bùi Giáng bỏ bầy trèo tót lên cành cao nằm nghe gió thổi. Cũng rung đùi chùi nước mắt ra dáng đại thi hào….
Ta tiếp tục chỉ tay vào lũ vượn già bạc má, phán: Còn các ngươi là giáo sư, tiến sĩ, nhà nghiên cứu, nhà khoa học vân vân, được chưa? Ngay lập tức, các bậc đại trí thức thong thả tách đàn, bước đi khệnh khạng, mặt mũi đăm chiêu như những kẻ đầy óc trong hộp sọ văn minh! Không nén được buồn cười, ta cao hứng phán tiếp: Còn ngươi, ngươi là lãnh tụ tinh thần của thảo nguyên, nghe chưa? Gã vượn già nua chậm rãi đưa tay lên vẫy vẫy, y như lãnh tụ đang đứng trước muôn dân! Khổ thân lão vượn già, nó vốn cường tráng, nhưng bị bệnh từ lâu, vết thương sau mông khiến nó không ngồi được, thân thể bốc mùi nồng nặc. Bỗng nhiên, lãnh tụ cười ré lên và gãi mông liên hồi, không biết vì sao!
Bọn vượn cái liên tục rót rượu cho ta, ta hiểu rồi. Chỉ vào đứa nhan sắc nhất, ta phán: Bây giờ trở đi, ngươi là Mẫu thượng ngàn, đứng đầu một nửa loài vượn nhan sắc ở đây! Mẫu thượng ngàn cười e thẹn, bứt lá che bẹn rồi đỏng đảnh bước đi! Ta nói, bây giờ thì ta mệt rồi. Các ngươi đi hết đi, đi mà làm vua làm chúa, mà thống trị nhau, cưỡi cổ đè đầu hiếp đáp nhau đi!

Mình thấy không, ta hào phóng lắm, có bao nhiêu danh vọng ở đời, ta ban phát tất tật cho chúng nó. Khi lũ nó no nê vì chức tước và quyền uy, ta lại uống rượu một mình. Ta là một vị vua không ngai vàng, trên thảo nguyên hoang vắng. Ta chơi cho hết ngày dài đêm rộng, chờ đến khi nào mình quay trở lại. Thảo nguyên sẽ sáng bừng lên, hoặc sẽ cháy lên, thiêu rụi mọi phù du…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI