MẮT LƯỚI
Truyện ngắn
Tôi bắt đầu nhìn thấy nó ở khắp mọi
nơi.
Những chốn tôi đã từng dừng chân
trú ngụ hoặc chỉ tạm thời thăm viếng dăm ba thời giờ nào đó rảnh rỗi.
Lần này, tôi lại phải khẳng định
thêm nữa, rằng nó không phải là giấc mơ hoặc thứ tưởng tượng chập chờn trong trí
não. Tôi đã nhìn thấy nó. Rõ ràng, không một chút mờ ảo, khuất tất. Nó sống động
hệt như hình ảnh ba chiều. Tôi không nhìn nó bằng mắt. Nó nằm trong não. Tôi
nghĩ, nên tập nhìn mọi thứ xung quanh mình bằng não thay vì mắt thường. Não, hẳn
sẽ sáng suốt hơn. Nhưng rồi, tôi không còn nhìn thấy nó nữa. Nó đã rời bỏ tôi.
Nó đã biến mất khỏi trí não đầy mộng mị của tôi. Nó rời bỏ tôi không một chút
thương xót. Những mắt lưới xanh xao, kết nối bầu trời và các vũ trụ song song
hiện thể. Những mắt lưới hiển hiện đằng sau cánh cửa vừa mở toang ra nơi lòng
biển mà tôi nhận thấy.
Rồi, bất giác, tôi trở nên chán
ghét việc phải suy tưởng về chúng, những mắt lưới lạc lõng đu bám ẩn hiện trên
các đốt ngón tay xương gầy uốn lượn, vươn ra tứ phía chỉ để bíu với một niềm
tin vô hình về sự hiện hữu của chính mình.
Tôi, quyết, sẽ rời bỏ những mắt lưới,
để nghĩ nhiều hơn về những giấc mơ.
Hẳn nhiên rằng, tôi phải thường
xuyên nghĩ về những giấc mơ. Bởi, một lẽ xác đáng, tôi biết, đó cũng là một thế
giới. Giữa tôi và chúng luôn có sự kết nối rất đỗi gũi gần, quen thuộc khó lòng
tách rời.
Tôi bắt đầu mơ về nó.
Khi tất cả mọi giác quan của tôi
chìm dần vào những cơn mê, nó xuất hiện, chĩnh chện cười cợt trêu đùa với tôi.
Thỉnh thoảng, nó biến mất một cách
lạ lùng, khiến tâm trí tôi hỗn độn như mớ bòng bong rối loạn, không rõ hình thù,
màu sắc.
Tôi nghĩ đến việc ghét bỏ mọi giấc
mơ.
Những giấc mơ thường chết đột ngột
như khi nó đến không cần báo trước. Tôi chẳng còn nhìn thấy nó nữa. Sau một vài
cơn va quệt nhẹ với các loại tường. Chúng, những bức tường dựng lên sừng sững
ngăn cách tôi và nó; tôi và giấc mơ; tôi và cả chính tôi nữa. Kẻ siêu nhiên lẩn
nấp, khuất dạng phía sau những giấc mơ đã bị ảo hóa bởi rất nhiều hình khối,
thanh âm giả trá.
Tôi cần nó xuất hiện đều đặn
trong giấc ngủ của mình. Dù rằng, chỉ là một góc tối vụn vặt. Ai đó thường tìm
cách thì thào những lời khó hiểu vào tai tôi, trước khi tôi chợp mắt: “Mày cần
một góc tối. Mày cần phải chui ngay vào cái góc đó và ẩn nấp”. Khả dĩ, tôi chiều
lòng và quyết định lắng nghe những lời ám thị đó bên tai mỗi đêm, cũng bởi tôi
cần, rất cần đến cái góc tối ấy. Tôi phải tìm ra nó, để hỏi một vài câu ngớ ngẩn:
“Vì sao, nó có mặt trên thế gian này?”.
Một địa điểm không thể tối hơn được
nữa so với bầu trời đêm nay. Tôi cần nó xuất hiện và nhốt tôi vào đó. Tôi muốn
chạy trốn những mắt lưới. Chúng có màu đỏ, chúng thường xuyên chơi trò vờn đuổi,
rồi sau, chụp xuống đầu tôi một cách bất ngờ. Chiếc lưới khổng lồ. Tôi nhớ, mình
luôn phải tìm cách chạy trốn chúng, cái mắt lưới biết cười, biết nhễu nhại nhếch
mép hoặc thè lưỡi dài ngoẵng đỏ lòm huênh hoang. Thi thoảng, tôi tự trấn an rằng,
sẽ chẳng bao giờ sợ chúng. Ấy thế, tôi vẫn cảm thấy thật khó lòng rời bỏ nỗi sợ
hãi này, bởi những mắt lưới quỷ ám, chúng, hình như vẫn đang bị cầm nắm, điều
khiển bởi một vài bàn tay lấp lửng, vô hình. Tôi thử nghĩ, hẳn là “những kẻ bí ẩn
giấu mặt, vẫn thường xuyên tìm cách kết nối với tôi, bằng cách chơi trò đan bện
những sợi tơ nhền nhện hòng thít chặt và ràng buộc không gian thời gian của riêng
tôi lại với nhau, khiến tôi nghẹn thở”.
Tôi vẫn đang tìm kiếm những nơi có
thể cho tôi được quyền trốn nấp. Vì, ít ra, vào lúc này tôi sẽ bớt được những cơn
hãi hùng sợ sệt mơ hồ vô lí, khiến đôi chân tôi thi thoảng run lên bần bật. Thế
giới bỗng trở nên khó hiểu và bất an hơn những gì tôi biết từ khi mới mở mắt chào
đời. Thế giới như những mắt lưới chằng chịt. Xung quanh tôi, sự ích kỉ ngập tràn
trong từng con mắt liếc dọc liếc ngang. Họ ngấm nguýt nhau. Họ nheo mắt nhìn
nhau một cách cà khịa, ghét bỏ. Họ gầm gừ, đe dọa lẫn nhau mỗi ngày trôi qua đến
phát chán trước mặt tôi. Những lần tôi hờ hững lạnh lùng, với nỗi buồn ngập sâu
và dậy sóng một cách hồn nhiên trong lòng mình là khi mọi cảm giác đều lặng lẽ
chuồi khỏi tâm hồn tôi và lần lượt tắt ngóm, chết dần chết mòn đến thê thảm.
Chiều nay, tôi không cần cái không
gian sang trọng đủ đầy trong căn phòng quét vôi trắng, và phản chiếu bởi ánh đèn
màu mờ ảo mà tôi yêu thích nữa. Tôi quyết định hướng ánh mắt mình về phía sân
phơi, nơi có chiếc bếp lửa đun củi từ thời tối tăm mù mịt khói. (đến bây giờ vẫn
tối tăm mù mịt khói). Tôi nghĩ về góc phòng mẹ dùng làm kho bé nhỏ chỉ để vừa vài
chiếc thùng carton ở cuối dãy nhà này. Hóa ra, trong những thứ lớn lao, bấy lâu
nay tôi vẫn thường ngẫm ngợi, lại có sự tồn tại của những điều nhỏ bé rất cần
thiết. Chúng an toàn hơn nhiều so với cái mắt lưới sắc nhọn đang cố tình vây bủa
xung quanh tôi và thế giới này.
Nhưng, chính vì vậy, lại khiến tôi
không thể nào thoát khỏi cái mắt lưới ấy.
Phía sau ngọn núi. Đứng từ lan
can này, tôi có thể nhìn thấy hết thành phố. Chiều xuống tự lâu lắm rồi, và đêm
đã bắt đầu làm cái công việc thay thế. Nhưng, đêm nay, tất thảy đều ảo mờ trong
đáy mắt tôi. Những âm u lên ngôi. Chúng xoạc cẳng, vung tất thảy các mắt lưới
khổng lồ ra thâu tóm toàn bộ thung lũng, và thân phận của rất nhiều kẻ mù lòa
hoặc cố tình mù lòa. Những mái nhà chỉ là nơi neo buộc tạm thời cho sự sống và
cái chết. Có gì để người ta hào hứng khoa trương khoe khoang sự ốm yếu, nhợt nhạt
hiển hiện trên khuôn mặt xám ngoét kia. Ngay lúc này, giữa hàng đống thanh âm bộn
bề, hỗn tạp, tiếng kèn đám ma bên hông nhà tôi, sát sườn núi càng rõ rệt, thê lương.
Thời gian trôi đi khá nhiều năm lắm
rồi, vậy mà cái mắt lưới ấy vẫn bám riết, ám ảnh và trói buộc tôi không chịu buông
rời. Thỉnh thoảng chúng chơi trò xoay chuyển không gian. Nhưng, thật ra cũng chỉ
là những bức tường vôi áp vào nhau hòng lừa đảo mỗi người trong căn nhà này từng
khoảnh khắc. Chúng len lỏi vào mắt tôi, vào tim tôi, trườn bò lên môi tôi như
những giọt mặn từ biển khơi bắn tung tóe không ngơi nghỉ mỗi đêm khuya về khi lên
cơn nghẹn sóng. Sóng cũng mắc nghẹn như nỗi đau mắc vào vai áo, dính nhèm nhẹp
lên từng sợi vải chẳng thể nào tẩy xóa đi được. Kí ức của tôi, có khi chúng như
những giấc mơ tôi đã từng thấy người ta thay nhau leo lên các nhành cây yếu ớt
ngoài cơn bão chỉ để buộc chùm khăn tang trong đêm sâu thăm thẳm.
Ai đó vừa nhắc tôi đi ngủ.
Tôi cúi đầu. Im lặng. Hẳn là người
nhắc tôi đi ngủ sẽ chán ngay thôi.
Tôi chẳng thể chợp mắt nếu như,
chúng, cái đêm sâu thăm thẳm này không chịu chết phứt đi, cái đám hình nhân ảo ảnh
này không chịu biến mất đi, hoặc là giả vờ nấp lén đâu đó trong chốc lát thôi cũng
được. Tôi sẽ không ngủ, nếu ngoài kia trời vẫn tối, mưa vẫn à ơi ru hời các
linh hồn nằm dưới mộ cỏ. Tôi sẽ không ngủ, nếu sau thung lũng này vẫn nhập nhoạng
tiếng bọn mèo hoang khóc la thảm thiết.
Tiếng kèn đám ma bên hông nhà tôi
vẫn khò khè kéo rê theo tiếng mưa rơi rả rích trên mái tôn, rớt xuống hiên. Tôi
khoanh chân ngồi nghe, như nghe tiếng kinh cầu của núi rừng và của từng nóc nhà
u ám dưới những bóng đèn đủ màu nhấp nháy phía thành phố.
Ai đó lại tiếp tục nhắc tôi đi ngủ.
Họ thì biết làm sao được về những
cái mắt lưới này. Họ luôn luôn tìm cách bắc loa ở các cột điện và nhắc nhở mọi
người đi ngủ. Tôi quyết định thức trắng đêm, để xem, những cái mắt lưới bướng bỉnh
kia còn định giở trò gì hòng quấy nhiễu giễu cợt tôi như ý muốn của chúng. Người
đàn ông ấy lại vừa nhắc tôi đi ngủ. Rõ ràng, người đã nhắc tôi đi ngủ luôn luôn
là ông ấy, chẳng phải ai khác. Vậy mà, tôi lại nhìn thấy những cái bóng lúc ẩn
lúc hiện hét toáng vào tai tôi át hẳn giọng trầm của người đàn ông quen thuộc.
Chẳng có cái mắt lưới nào biết nói. Tiếng kèn đưa đám tiếp tục kéo rê lê thê
giai điệu não nề. Tôi không thể nhắm mắt. Người chết thì phải nhắm mắt. Chết mà
không nhắm mắt, hẳn đáng sợ lắm.
Lại tiếng ba tôi lẩm bẩm một mình
ngay lan can cầu thang tối: "Bầu trời ban đêm như tấm lưới bủa vây".
Tôi giật mình, bên tai tôi lại vang vọng tiếng ai đó nhắc nhở tôi đi ngủ. Lúc này,
tôi không thể nào chịu đựng được sự rền rỉ bám riết dai dẳng của cái thứ vô hình
đằng sau bóng đêm ấy nữa. Tôi mong trời sáng. Có lẽ khi trời sáng, sẽ mang lại
một chút ít cảm giác vượt thoát khỏi những bức bối lặng lẽ của đêm.
Bốn ngày, năm ngày, sáu ngày, bảy
ngày, tiếng kèn đám ma vẫn thổi ò í e dưới chân núi, ngay bên hông nhà tôi. Có
thể, kẻ sống quá tiếc thương mà không chịu di dời kẻ chết rời khỏi thế giới này.
Hoặc giả, kẻ sống muốn hoài niệm mãi mãi với những xác thịt đang dần dần thối rữa
trong chiếc quan tài? Có lẽ, họ sẽ chẳng bao giờ chịu chôn cất cái chết.
Thung lũng chìm sâu hơn khi những
vì sao bắt đầu nhấp nháy như những mắt lưới khổng lồ. Tôi vẫn không thể nào chợp
nổi mắt vào ban đêm. Vì vậy, tôi luôn mong mỏi bình minh lên. Căn nhà của tôi lọt
thỏm chính giữa thung lũng, như một con mồi vừa lọt vào những mắt lưới của bầu
trời ảo diệu. Khe sắt từ các khung cửa sổ len lỏi vài ngọn gió. Có khi, nó chính
là dấu hiệu của một sự đổi thay. Tôi so vai lại, đầu nặng trĩu, máu chạy hai bên
thái dương tưởng chừng ai đó cầm búa gõ từng nhịp. Buốt như một tiếng chuông. Bên
ngoài cánh cổng sơn màu sẫm tối của buổi chiều mưa, tôi nhìn thấy những tia sét.
Có thể, chúng sẽ xé toạc cái mắt lưới ấy, kể cả chân mây phía cuối con đường rẽ
lối đến mái vòm của chiếc cổng ánh sáng.
Tôi mơ màng nghe tiếng người đàn ông
quen thuộc đang gọi từ phía cửa nhà bếp. Hóa ra, đêm qua, tôi đã lẻn vào góc phòng
tối của mẹ và đánh một giấc dài chập chờn đầy mộng mị như kẻ mê hoang bị lạc
trong mắt lưới của chính mình. Những chiếc loa phường chễm chệ ngay đầu phố nhà
tôi, đến hẹn lại lên. Chúng thường xuyên chăm chỉ phát một bản thông báo ngắn mỗi
sáng sớm, chỉ để nhắc nhở mọi người về việc đi ngủ.