Thứ Năm, 20 tháng 2, 2020

LINH HỒN CỦA MẸ tác giả TỐNG NGỌC HÂN - CHƯ YANG SIN SỐ: 329+330 tháng 1&2 năm 2020





Mùa đông năm ấy tuyết lại rơi. Ký ức non nớt của đứa trẻ lên mười chỉ  mang máng, đấy là lần thứ hai trong đời nó thấy tuyết.
Hôm ấy nó dậy sớm như thường lệ, xuống bếp tìm cái lót dạ để đi học. Nó hỏi ông. Cháu nướng bánh cho cả ông nữa nhé! Ông nội, suốt những ngày đông giá lạnh ngồi bên chậu than hồng ấm. Ông và lửa ngủ lúc nào, nó không biết. Lửa và ông dậy lúc nào, nó cũng không rõ. Ông đưa bàn tay xù xì như vỏ cây sa mộc nắm lấy cổ chân nó, xiết mạnh và bảo. Thong thả, hai ông cháu cùng ăn rồi đi xem tuyết rơi. Nó mở to mắt rồi nhảy cẫng lên, hai tay xoa vào nhau, hấp tấp đẩy cánh cửa gỗ, bước ra sân. Không thấy gì cả, nó chạy vào nhìn ông nôn nóng. Ông điềm tĩnh giải thích. Tuyết sắp rơi rồi đấy. Cháu mau mặc thêm quần áo ấm. Hôm nay nhà trường cho tất cả học sinh nghỉ học. Nó chui tọt vào bếp, khép cửa lại nhìn ông tin tưởng. Ông nó luôn là một nhà khí tượng thực thụ. Nó định hỏi ông rằng đã bao nhiêu lần ông thấy tuyết rơi, rồi lại thôi. Nó mặc quần áo ấm lắm rồi ngồi yên trên giường chờ đợi. Lúc đó khoảng năm giờ sáng. Ông nội lấy thêm than bỏ vào chậu. Cái ông bơ nước để cạnh than, sôi sùng sục. Ông xiên hai cái bánh bao nhân thịt và chậm rãi nướng.
Miếng bánh cuối cùng còn bỏng nơi đầu lưỡi nó đã mở toang cửa, chạy ra sân. Chao ôi! Tuyết trắng đang bay rợp trời. Sân trắng, mái nhà trắng, cành lê cành đào, cả con đường nữa, tất cả đều trắng xóa. Vườn thuốc của ông, tuyết đang phủ lên, đang vùi lấp. Giá như tuyết có thể làm thuốc nhỉ? Nó chưa từng nhìn thấy vị thuốc nào của ông trắng như tuyết. Tuyết cứ từng chùm buông xuống, mềm mại đậu lên bất cứ vật gì trên đường nhảy dù của nó. Tuyết phủ lên cả hồi chuông cầu nguyện. Hình như, tiếng chuông trong trẻo hơn, ngân xa hơn, sáng nay!
Nó hòa vào dòng người nô nức trên thị trấn ngắm tuyết. Giống như các bạn, nó bốc tuyết để nghịch. Bạn nó nặn những quả trứng, những con vật ngộ nghĩnh, cả nàng công chúa nữa. Còn nó, say sưa tạc một khuôn mặt đàn bà. Đầu nương vào suy nghĩ rất lạ. Pho tượng bán thân ấy hao hao giống Đức Mẹ. Người ta kéo nhau ra công viên, lên núi, chứng kiến sự kiện vừa quen vừa lạ này. Nó quỳ trên tuyết, ngắm nghía pho tượng, bàn tay nó lạnh cóng. Nó ôm lấy kỳ công ấy đi về khoe với ông nội. Ông nội từ nhà thờ về đang đứng lặng trong vườn thuốc. Tuyết đã thôi rơi. Vườn thuốc của ông có nhiều loài thuốc quý lắm. Tam thất này, kim ngân, đỗ trọng và rất nhiều loài cây nó không biết tên. Hai ông cháu đứng giữa hai luống Atisô bị tuyết phủ kín, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Chợt ông nội hỏi. Cháu có thấy những dấu chân này không? Nó vội nhìn xuống. Trên nền tuyết trắng, dấu những bàn chân hao gầy in xuống đậm nét. Mười đầu ngón tay nó tím bầm, cứng đờ. Tuyết tan trên tay nó, làm máu nó lạnh đi. Nó rùng mình, buông tay cho những mảnh tuyết cuối cùng rơi xuống từ pho tượng người đàn bà.
Đêm ấy, nó lên cơn sốt cao, mê man. Nó luôn miệng gọi mẹ. Khuya, mùi dầu thông quen thuộc xộc vào căn nhà nhỏ của hai ông cháu vốn từ lâu rất yên tĩnh. Bố nó về. Bố nó làm gỗ tận trong rừng sâu ý. Người bố toàn nhựa cây. Bao giờ bố nó về, cũng để lại một số tiền rồi ra đi từ lúc sáng sớm. Nó chỉ biết thế. Lần này nó mệt quá, chẳng hỏi bố được chuyện gì cả. Với lại, nó chỉ nghĩ đến những vết chân ngoài vườn thuốc của ông nội kia thôi. Nó thiếp đi và mơ màng nghe tiếng ông kể chuyện.
Ngày nó chào đời, tuyết rơi nhiều và đất trời quay cuồng bão gió. Bố nó đưa được mẹ nó đến bệnh viện thì mẹ nó đã ngất đi. Nó đã mất mẹ ngay trong ngày chào đời như thế. Nó là đứa trẻ sinh non hai tháng nên bố và ông nội đã vất vả với nó lắm. Nó không có ông bà ngoại, không có các cậu dì. Nó cũng chưa từng nhìn thấy bà nội. Năm nó sáu tuổi, mùa đông, tuyết lại rơi, nẹ nó cũng về thăm nó. Lần ấy, nó cũng ốm. Ông nội chạm tay vào trán nó và ngừng kể. Nó bừng tỉnh. Nó thấy ông nội và bố im lặng như hai pho tượng. Và nó đang gối đầu lên lòng một người đàn bà. Còn nghi ngờ gì nữa. Mẹ nó đã trở về. Nó nghiêng người, đưa đôi cánh tay gầy guộc ôm lấy mẹ mà thổn thức. Mẹ nó cũng khóc. Nó chỉ muốn giữ mẹ ở lại.
Buổi sáng, nó dò dẫm ra vườn. Tuyết đã tan hết. Những luống cây thuốc tươi tỉnh, đang tự thu vén mình. Nó quay vào nhà, bố nó đã vào rừng, ông đã đến nhà thờ. Trên tường, chỉ còn hai bức ảnh ám khói. Chúa Giêsu và Đức Mẹ đồng trinh. Chậu than hồng đang ủ chiếc bánh bao nhân nấm hương trộn thịt băm thơm nức. Mẹ đâu rồi nhỉ? Nó ăn bánh một mình rồi đến lớp.
Qua hai giờ học, nó vẫn ngồi yên lặng nhìn lên bục giảng. Bạn bè nó chưa thôi xì xào vì chuyện tuyết rơi ngày hôm qua. Nhiều đứa ước tuyết rơi thêm để được nghỉ học. Nhớ đến cơn sốt đêm hôm trước, nó nói thầm với cậu bạn ngồi cạnh rằng, nó chỉ thích đêm nào cũng bị sốt, để linh hồn mẹ nó về thăm. Cậu bạn cười phá lên. Cô giáo gọi cả hai đứa đứng dậy. Nó ấp úng trình bày.
Cô giáo đã nói gì đó trước cả lớp. Tai nó ù đặc. Nó òa khóc, chạy về nhà, dựa lưng vào cửa bếp mà khóc nức nở. Ông dỗ dành nó. Nó hờn dỗi tức tưởi. Ông nói dối cháu, mẹ cháu chết từ lâu rồi. Làm gì có linh hồn mẹ cháu về thăm cháu. Người đàn bà gặp cháu trong những lần tuyết rơi ấy là vợ của bố. Bố và cô ấy chỉ về đây vào mùa đông, khi trên núi tuyết rơi dày quá không ở được thôi. Cô ấy, thậm chí còn ghét cháu, nên toàn giữ bố trong rừng, không cho bố về với cháu. Ông nội lắc đầu. Không phải thế. Mà sao người lớn lại nói với cháu như thế?
Suốt mùa đông ấy thằng bé im lìm như cây thông không có gió.Nó cứ nghĩ mong manh một điều. Nếu tuyết không còn rơi nữa, mẹ nó sẽ không về. Bây giờ, nó tin rằng linh hồn là có thật. Nó khắc khoải, ngây ngô chờ đợi, ngày qua ngày, tháng qua tháng. Thế rồi mùa xuân đã về. Mận, lê, đào và muôn hoa đua nở trong khu vườn đẹp như cổ tích của ông nó. Khi những cánh hoa rơi, nó nhớ đến tuyết, nhớ đến những dấu chân quen và con tim nó lại náo nức chờ đợi. Một buổi chiều được nghỉ học. Nó tha thẩn khắp khu vườn gom nhặt những cánh hoa rụng trắng muốt đầy hai vạt áo. Nó nhẹ nhàng rắc những cánh hoa ấy lên hai luống Atisô. Mặt trời khuất sau dải Phan Xi Păng hùng vĩ, công việc của nó hoàn tất. Trán nó rịn mồ hôi.
Nó dẫn ông nội ra vườn. Ông ngỡ ngàng trước hai luống Atisô phủ đầy những cánh hoa trắng như tuyết. Nó chan chứa hi vọng và hỏi ông. Đã bao giờ ông thấy tuyết rơi giữa mùa xuân chưa ông? Ông mỉm cười nhân từ. Chòm râu trắng rung nhẹ.
Đêm ấy, thao thức mãi, nó không ngủ. Khuya, cánh cửa hé mở mang theo làn ánh trăng sáng dịu. Nó nhắm mắt chờ đợi. Một bàn tay ấm áp đặt lên trán nó, vuốt tóc nó. Mở mắt ra, nó chỉ thấy ông nội. Nó òa lên nức nở. Mãi rồi nó lại thiếp đi. Trong giấc mơ. Nó vẫn thấy mẹ nó trở về. Sáng ra, nó chạy ra vườn Atisô. Lạ thay, vẫn là những dấu chân mẹ nó in trên những cánh hoa rắng muốt mỏng manh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI