Con đường ngoằn ngèo đưa hai đứa hết lên
dốc, xuống đèo, lại lên dốc xiên qua cánh đồng trồng điều xanh ngắt trãi dài
đến tận chân núi cao. Ông mặt trời đỏ hồng như trái dâu da đất chín mọng, lười
nhác leo lên đỉnh núi Krông Jin rãi những tia nắng vàng xuống mặt đất. Lũ bươm
bướm đủ màu sắc bay lượn kín cả đường đi; chúng đông đến nỗi Quí cứ tưởng giơ
tay ra có thể bắt được cả nắm.
-Y
Ví ơi! Bướm ở đâu ra nhiều thế?
- Bướm ở trong rừng già đấy. Cứ đến mùa
hoa cà phê nở chúng kéo nhau bay kín cả trời đất. Chúng không bay thẳng như
chim hay chuồn chuồn đâu nhé, mà bay theo đường gần giống hình sin ấy.
Ừ đúng thật, đàn
bướm rủ nhau bay như múa, cứ lên xuống, lên xuống hoài, tạo cho ta cảm giác vui
vui khi nhìn chúng giống như những mảnh vải mới nhiều màu sắc được nhà ảo thuật
tài ba biểu diễn.
- Loài bướm này lạ nhỉ? Nó bay giống y
như đi theo con đường từ nhà cậu ra rẫy vậy. Cứ đỉnh đồi, xuống yên ngựa lại
lên đỉnh đồi. Tại sao không đi men chân đồi cho đỡ dốc?
Y Ví ôm bụng cười ngặt nghẽo, thiếu chút
xíu nữa té, mặt đỏ bừng. Quí nhìn bạn càng ngạc nhiên hơn, nói thêm:
Cậu cười cái gì? Nhìn xuống chân đồi xem, nếu ta đi theo ven đồi
làm gì phải lên lên, xuống xuống hoài thế này.
-Ông cụ đồng bằng ơi! Đi men chân đồi
không phải leo đèo, xuống dốc ư? Ai san đường, cuốc núi, lấp khe, xây cầu cho
ta đi hở? Nhìn dễ vậy đó nhưng đi men theo chân đồi có khi xa gấp ba bốn lần
đường đi thế này đấy. Không phải ngẫu nhiên người ta chọn đường qua yên ngựa,
lên đỉnh đồi rồi lại xuống yên ngựa đâu. Đường này dốc nhiều nhưng không phải
qua bất cứ con khe, ngọn suối nào cả nên mùa mưa, xe trâu, máy cày đều có thể
chạy được, không cần làm đường. Còn đi dưới chân đồi thì...
- Ừ nhỉ, thế mà mình không nghĩ ra. Thảo
nào các con đường ở đây toàn đi qua đỉnh đồi, may mà đồi không cao. Rẫy nhà bạn
ở đâu?
- Gần đến rồi, chỗ xanh xanh sát chân núi
kia kìa.
-
Theo
tay Y Ví chỉ về phía xa xa, sát chân núi cao có đám lá xanh non của đậu đang
lung linh dưới ánh nắng ban mai. Lần đầu tiên được bố mẹ cho theo Y Ví lên rẫy
thấy cái gì cũng lạ, cũng thích; bầu trời như rộng hơn, cao hơn và xanh hơn.
Không khí có mùi thơm của các loài hoa lá quyện vào nhau tạo cho ta cảm giác
sảng khoái và nhất là tầm mắt được vươn xa hơn, không bị vướng víu chật chội. Ở
thành phố, nhìn đâu cũng nhà cao tầng, ngẩng mặt nhìn chỉ thấy một khoảng trời
con con được quây bằng những lan can và nóc nhà. May mẹ chuyển công tác, theo
ba lên Tây Nguyên Quí mới thoát cảnh tù túng suốt ngày nhốt mình trong căn
phòng sau giờ đến trường. Lúc nào cũng học, người như chiếc cây cớm nắng, xanh
dãi. Còn bây giờ được tắm mình trong không khí Tây Nguyên trong lành, chạy nhảy
khắp nơi và nhất là được bạn bè cùng lớp ưu ái đặt cho biệt danh "Tướng
thành phố" vì cái gì cũng lạ, cái gì cũng không biết, thậm chí đến hoa,
lá, quả trong rừng nhầm lẫn lung tung không biết thứ nào ăn được, thứ nào
không.
Sáng nay Quí dậy thật sớm, đạp xe đến nhà Y Ví, theo bạn lên
rẫy. Ngôi nhà sàn có lẽ phải dài tới hơn ba phòng học ghép lại giành phần lớn
làm phòng khách; còn lại được ngăn thành từng ngăn nhỏ theo gian, mỗi gian có
một bếp riêng. Bữa sáng mọi người ngồi quây quần bên bếp ăn cơm, bữa ăn chính
vì ăn xong đi làm đến chiều tối mới quay về; bữa trưa được ăn tại rẫy. Điều lạ
đối với Quí qua bữa cơm sáng nay là mọi người không kể chủ khách tất cả thức ăn
đều chia đều vào các chén cho mọi người; Thức ăn có bao nhiêu món là mỗi người
đều có từng ấy chén để trước mặt; Không
ai ăn chung đĩa, chén với ai ngoài nồi cơm. Hay thật! Ăn xong lấy ống bầu đựng
nước đổ ra rửa tay ngay bên cửa sổ, chứ không cần đi lại. Vừa ăn Y Ví vừa tranh
thủ dặn: cầu thang đi vào phòng khách bắc ngay đầu hồi nhà, ai lên hoặc xuống
cũng được, còn cầu thang cuối nhà khách không được đi, nếu lên hoặc xuống nhà
bằng cầu thang này người già giận đấy! Những điều mới mẻ, lạ lẫm ấy khác xa nơi
thành phố Quí ở.
- Mỏi cái chân rồi à?
- Chưa đâu mình còn dư sức leo lên đỉnh
núi Krông Jin đấy.
- Quí phải nhanh cái chân lên, A Xâu còn
chờ kìa.
A Xâu - tiếng người Ê Đê gọi chó. Đôi
chó nhà Y Ví đi theo hôm nay một con vện tua cau, một con đen tuyền, loài chó
cỏ, nhìn không có gì khác lạ so với đồng bọn nuôi trong buôn, ấy là chưa kể so
với những con Bẹc giê nuôi ở thành phố, chúng chỉ bé tí thôi; nhưng tuy nhỏ
vậy, nó lại nổi tiếng vì tài săn đuổi thú rừng. Bầy chó năm con leo trèo cầu
thang như làm xiếc, chủ gọi con nào con ấy đi, con nào không được gọi đứng trên
sàn nhà nhìn theo kêu nho nhỏ trong cổ họng, có vẻ ấm ức lắm, mắt thèm thuồng
ra vẻ ganh tị với những con được đi theo chủ đang đủng đỉnh rảo bước đi trước.
Đôi chó săn có lẽ được huấn luyện kỹ, cứ
một mạch thẳng bước, không tạt ngang hay nô đùa đuổi bắt đàn bướm chập chờn
trước mặt. Lâu lâu chúng lại quay đầu nhìn chủ như chế giễu: Sao chậm thế! Đám
rẫy nhà Y Ví chắc phải rộng hơn héc ta trồng đậu đen xen bắp, xanh mơn mởn nhìn
mát cả mắt.
- Khu rẫy này nhà nước mới cấp thêm cho
dân buôn mình đấy. Bên này của nhà mí H' Nhất, phía bên kia của nhà mí H' Bông,
đám phía dưới của mí H'Jua.
- Tại sao toàn rẫy nhà Amí cả thế này, thế buôn
mình không có đàn ông à?
- Ông ngốc ơi, người Ê Đê theo chế độ mẫu
hệ, đàn bà làm chủ gia đình nên tài sản đều đứng tên họ chứ không như người
kinh đâu.
- Vậy à ?
- Ừ, như mình đây cũng mang họ mẹ đấy.
Nhìn
dáng người vạm vỡ, rắn chắc, khuôn mặt rất đàn ông của Y Ví, Quí thấy thèm quá,
giá mình được sức khoẻ như bạn .
- Đi thăm rẫy sao không lội vào giữa rẫy
xem mà lại đi xung quanh bờ thế này?
- Cậu không biết vì sao thật à?
- À, mình biết rồi, cậu sợ đi vào giữa rẫy
giẫm gãy đậu chứ gì?
- Sai bét! Rẫy nhà mình tiếp giáp với
rừng, hay bị các loài thú xuống phá phách. Vì thế phải đi xung quanh mới biết
được thú có đến phá không. Nếu có, chúng đi từ đâu tới biết mà đuổi đi chứ. Đây
cậu nhìn này.
Theo
tay Y Ví chỉ, một vạt đậu bị ăn sạch lá còn trơ ra toàn cộng đứng run rẩy mỗi
khi có gió lùa qua. Trên mặt đất dấu chân in rõ hình móng guốc như móng chân bê
con.
- Ai thả bê vào phá rẫy nhà mình thế này?
- Không phải bê đâu, con mang đấy. Ngoài
bắc gọi nó là con hoẵng, to chỉ bằng con bê con nhưng chạy nhanh lắm. Điểm
khác biệt lớn nhất của con mang với con
bê chính là chiếc đuôi. Đuôi của nó chỉ ngắn chút xíu bằng nửa gang tay thôi,
chứ không dài như đuôi bò. Con này mới ăn ở đây tối qua, có cả đôi đấy. Nhìn
dấu chân đây này.
Đúng
thật, quan sát kỹ thấy hai dấu chân to nhỏ khác nhau, có con móng dài, con móng
tròn. Hất mái tóc xoắn tít rủ xuống trán, Y Ví nói tiếp :
- Quí đứng đây, chờ mình đi khoảng mười
phút mới được xua chó theo dấu chân mang vào rừng. Sau đó cậu vừa đi vừa hô:
Huầy, huầy! Men theo mép rẫy đến bên kia có đường xe ben chở gỗ, theo đó đi
vòng lên sẽ gặp mình phục chỗ gốc cây đa to phía kia dọa cho nó sợ để lần sau
không dám xuống nữa. Nhớ hô to để mang nó sợ chạy về phía mình nhé.
- Yên tâm, việc hò hét chắc chắn tớ làm
tốt. Cậu đi đi.
Nhìn Y Ví hăm hở khuất sau đường rẽ, Quí
thấy vui vui. Lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ đặc biệt, được chỉ huy hai chú lính
cẩu, oai thật! Hai con chó ngồi xổm mắt chăm chăm nhìn như đợi lệnh. Cầm cây xà
gạc Quí dứ dứ thử, nếu con mang nhìn thấy mình thế này chắc là sợ chết khiếp
rồi. Chiếc đồng hồ điện tử đeo trên tay lười nhác, chậm chạp bước từng bước kéo
kim giây như dính chặt vào một chỗ. Cuối cùng nó cũng lôi kim phút đến chỗ đã
định.
- Nào, tiến lên! Huầy! Huầy!
Hai con chó chỉ chờ có vậy theo nhau lau
vút vào rừng bám theo vết chân con mang đã đi. Quí chạy men theo rìa rẫy đến
con đường xe chở gỗ. Con đường rộng hơn ba mét thoáng đãng, dốc thoai thoải.
-Gâu! Gâu! Gâu! . . .
Tiếng chó sủa rộ lên làm Quí thêm phấn
chấn, vừa hò hét vừa lăm lăm cây xà gạc phòng thủ. Chắc con mang chạy lẩn quẩn
trong rừng nên tiếng chó lúc gần, lúc xa, rồi lại gần hơn.
- Lộc cộc! Lộc côc! Lộc cộc!
Bỗng nhiên có tiếng động như tiếng vó
ngựa chạy trên đường nhựa cứ đều đều gõ nhịp, mỗi lúc một rõ dần. Tại sao giữa
rừng lại có tiếng xe ngựa chạy? Hè năm trước được ba mẹ cho lên Đà Lạt nghỉ
mát, buổi tối thuê xe ngựa chạy xung quanh bờ hồ Xuân Hương ngắm cảnh. Tiếng
chân ngựa gõ xuống đường nhựa giống y tiếng này. Chẳng lẽ có ma? Ngày nhỏ nghe
bà ngoại kể chuyện trên rừng có nhiều loài ma lắm; ma cây đa, ma núi, ma suối
và đặc biệt là ma lọ hay đi bắt hồn người, nhốt vào lọ... Mỗi lần di chuyển ma
lọ lăn theo vết mòn tạo thành tiếng lộc cộc, lộc cộc. Thôi chết, ma thật rồi.
Quí vội vàng bỏ chạy, phải chạy nhanh đến chỗ Y ví thôi. Nhưng càng chạy, tiếng
lộc cộc càng gấp gáp đuổi sát phía sau, mỗi lúc một gần hơn.
- Y Ví ơ . . .. i!
Thật may, khi tiếng lộc cộc đuổi gần sát
đến người, Quí thấy Y Ví đứng giữa đường giơ tay múa may ra hiệu.
- M . . . a! M. . .a!
- Cậu nhìn lại đằng sau xem.
Quí ôm chầm lấy Y Ví, xuýt làm hai đứa
ngã, thở không ra hơi; nghe lời bạn ngoái cổ nhìn lại phía sau lưng và chợt đỏ
bừng mặt. Té ra tiếng lộc cộc phát ra đều đặn là do con nai đực nghe tiếng chó
sủa giật mình bỏ chạy. Con nai to như con bò đực lớn màu xám đen, ức trắng,
trên đầu có bộ sừng kềnh càng như hai cành
cây lớn cong vút về phía sau. Con nai chạy theo đường kéo gỗ sát đến chỗ
hai đứa đứng mới giật mình đứng sững lại trước khi rẽ ngang lao vút vào rừng.
Phía sau, đôi mang chạy nối đuôi nhau, mỗi bước nhảy phải cách xa đến bốn năm
mét, khi Y Ví xô Quí ra, đôi mang cũng khuất vào rừng.
- Con trai gì nhát như thỏ đế vậy; lỡ mất
dịp dọa cho chúng sợ rồi.
- M . . . ình, m . . . ình tưởng có ma lọ
đuổi.
- Ôi! Học lớp bảy rồi còn tin có ma à? Xấu
quá!
Dừng một chút Y Ví nói thêm:
- Đôi mang này chắc sợ khiếp vía không dám
bén mảng về đây nữa đâu. Gọi chó về thôi.
Quí
ngượng chín người, tự trách mình sao lại hèn thế.
- Thôi ta đi chặt cây lấp mấy chỗ mang vào ăn đi. Cây xà
gạc đâu ?
- Thôi chết, mình, mình...
- Ta quay lại tìm đi, chắc cậu làm rơi khi
nghe tiếng nai chạy chứ gì?
- Ừ!
- Trong rừng làm gì có ma, chỉ có thú thôi. Khi
gặp, phải bình tĩnh ứng phó với chúng chứ cứ chạy như vậy có hôm té què giò đó.
- Mình nhớ rồi. Nhưng bạn đừng kể chuyện
hôm nay với lớp nhé.
-Tại sao sợ bạn bè biết nhỉ? Có thể qua
chuyện của Quí hôm nay sẽ giúp các bạn
trong lớp cảm thông hơn với “Ông tướng thành phố” và không ai còn sợ “ma” thế
nữa.
Nghe
Y Ví nói, hai tai Quí lại đỏ bừng, khi hiểu ra mình vẫn sợ người khác biết về
tật xấu của mình làm sao có thể sửa được. Mình vấp ngã đứng dậy và bảo người đi
sau chỗ mình ngã, để không có người bị vấp giống mình nữa mới phải chứ. Điều
đơn giản vậy mà không hiểu!.
- Thôi, chuyện qua rồi, xem đó là bài học
đầu tiên của người lần đầu vào rừng, đừng băn khoăn nữa.
- Mình biết rồi!.
-
Xa
xa mấy đôi chim công gọi nhau: Tố hộ! Tố hộ! Lay động cả góc rừng. Cả không
gian như đẹp hơn lên dưới bầu trời xanh thăm thẳm, đong đầy tiếng chim.
Mùa đông năm 2002
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI