Thứ Tư, 2 tháng 9, 2015

CHƯ YANG SIN SỐ 276 - tác giả TRẦN THỊ ÁNH NGUYỆT





HOA HƯỚNG DƯƠNG
Truyện ngắn



Kết thúc buổi bảo vệ luận văn với tiếng vỗ tay vang dội tán dương, Hân nhận được tin ông ngoại mất. Ông mất vì căn bệnh hiểm nghèo mà bấy lâu nay ông giấu vì sợ ảnh hưởng đến việc học tập của Hân nên âm thầm chịu đựng.  Những cơn đau quằn quại hành hạ tấm thân khô gầy của ông từng ngày. Hai chân Hân khuỵu xuống trong đám tang. Nỗi đau mất đi người thân duy nhất làm Hân thấy đau đớn và hụt hẫng .
Đón chuyến xe đêm để trở lại trường, Hân không về ký túc xá, cô tìm đến nơi nhà trọ của Sang. Gặp Sang cô sẽ dựa vào anh mà khóc để vơi phần nào nỗi mất mát. Vừa đến cửa phòng, Hân thấy Sang tay trong tay tình tứ với cô bạn thân của mình và đang nói với cô ta.
- Anh không thể đến với Hân, xuất thân của cô ấy quá phức tạp. Gia đình anh sẽ không chấp nhận cô ấy. Chỉ có em là…
Nghe đến đó, tai Hân ù đi. Cô lẳng lặng lê bước. Hân đã cố gắng quên nỗi đau của thời thơ ấu. Thế mà, những lời của người cô trao trọn trái tim lại tiếp tục làm tổn thương nặng nề. Toàn thân Hân như không có trọng lượng, trái tim như đang bị xâu xé, tương lai và quá khứ vỡ từng mảnh. Nỗi đau này chưa kịp lắng đọng thì nỗi đau khác ập đến khiến trái tim Hân tan nát.
Trong sự đau đớn chồng chất, Hân không còn chỗ bám víu, mất niềm tin vào cuộc sống. Hân muốn chôn vùi tất cả để chấm dứt những nỗi đau trần thế. Chân Hân bước về phía biển hi vọng những con sóng bình yên kia sẽ cuốn cô đi thật xa, nỗi đau sẽ hòa vào biển cả để tan biến. Hân chuẩn bị vào một thế giới không có nỗi đau, không có quá khứ. Sóng biển đang dập dờn trên đôi vai gầy của Hân.
Hân ơi…!
Tiếng gọi như mơ như thực ở đằng sau, càng lúc càng rõ. Tiếng gọi quen thuộc và thân thương đã níu giữ chân cô,  ngoảnh lại cô thấy hình ảnh khắc khổ của ông ngoại đang ẩn hiện trong màn đêm mờ ảo, đôi mắt đau đáu của ông đang chảy hai dòng nước mắt. Hân òa khóc.
- Ông ơi, bao nhiêu bất hạnh đổ lên đầu cháu, cháu không thể chịu nổi.
- Sau cơn mưa những đám mây u ám tan đi nhường chỗ cho ánh dương rực rỡ. Hãy dũng cảm lên, hạnh phúc sẽ mỉm cười với cháu. Đối với ông cháu là tất cả.
Hân lao đến ôm chầm lấy ông nhưng bóng ông đã biến mất khiến cô ngã nhoài trên bãi cát. Hân khóc tức tưởi. Quá khứ như một thước phim quay chậm hiện hữu trong tâm trí cô.
Ông trời khiến cô phải mang mệnh khổ. Mới ra đời đã nghe tiếng cãi vã triền miên của cha mẹ. Trong ký ức còn non nớt của Hân, cảnh tượng cha luôn đắm chìm triền miên trong những cơn say và mỗi lần say là thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với mẹ. Chính vì thế, Hân luôn run sợ mỗi khi nghe tiếng bước chân thình thịch của cha. Lên 5 tuổi phải chúng kiến một cảnh tượng hãi hùng, ám ảnh suốt cuộc đời Hân. Nó như một vết thương hằn sâu không thể xóa nhòa trong tâm trí cô. Cha đã ngộ sát mẹ trong một lần say rượu. Mẹ nằm bất động trong vũng máu, cha treo cổ tự vẫn. Sau đó, bà ngoại mất vì không chịu được cảnh mất đi đứa con duy nhất của mình.
Hân lớn lên trong sự kỳ thị của những người xung quanh, trẻ con hàng xóm bị bố mẹ cấm không cho đến gần nên Hân lúc nào cũng lầm lũi chơi một mình. Hân chỉ dám len lén đứng ở một góc khuất nào đó thích thú nhìn các bạn chơi đùa với nhau. Nếu chúng phát hiện ra sự có mặt của Hân sẽ láo nháo điệp khúc mà mỗi lần thấy Hân chúng không bỏ qua.
- Ê, con của kẻ giết người kìa bây ơi. Rau nào sâu nấy, cây đắng không sinh trái ngọt...
Những lúc như thế, Hân chỉ biết chạy thật nhanh để thoát khỏi đám đông. Bởi mỗi lần nghe là những lần Hân như đang bị ai tra tấn. Hân xuất hiện đến đâu là ở đó có những lời thầm thì bàn tán nên cô luôn né tránh mọi người. Hân cô đơn, một nỗi cô đơn miên man đến từng ngày. Hân khát khao vòng tay ấm áp của mẹ trong những đêm đông giá buốt, thèm cái dắt tay vững chãi của cha đưa cô đi trên những con đường đầy nắng và hoa để bước chân của Hân reo vang theo những đốm nắng lung linh trên hoa lá. Những cảnh đó chỉ đến trong những giấc mơ, giấc mơ đẹp đẽ và ngọt ngào nhưng tiếc rằng Hân không thể nằm mơ mãi được.
Hàng ngày, sau tiếng trống tan học là Hân phải chạy như bay, tách nhanh ra khỏi các bạn về với ông ngoại. Bởi Hân biết trên khắp thế gian này vẫn còn một người thương cô đó là ông ngoại nhưng ông lại trao cho Hân một tình thương khắc kỷ và lập dị. Nhất nhất mọi việc bắt buộc Hân phải nghe theo ông, không được trái lời.
Một lần, Hân được một cậu bạn học cùng lớp cho hớp một hũ Yomost, vị ngọt thanh chưa bao giờ cô bé được thưởng thức. Hân nhất định mua một hộp để ông uống. Vừa đi, vừa nhảy chân sáo với tâm trạng như quả bóng căng tròn, một niềm vui đang dâng tràn trong tâm hồn Hân. Hân thầm nghĩ “Mình chuẩn bị làm một việc quan tâm đến ông nên mình rất vui”. Đến cổng, cô bé đã hí hửng gọi.
- Ông ơi! Cháu có cái này cho ông nè.
Cô bé chìa ra cho ông một hộp Yomost, Hân chắc mẩm rằng ông ngoại sẽ rất vui khi đón nhận nó. Nhưng trái lại, gương mặt lạnh băng, ông gằn giọng.
- À, mày tiểu tư sản thế đấy hả, đi trả ngay cho quán và mang tiền về đây. Mày tưởng kiếm đồng tiền dễ lắm hay sao mà hưởng thụ những thứ phù phiếm thế.
Đôi mắt tròn xoe như hai viên bi ve bỗng chùng xuống chảy ra hai dòng nước mắt.
Đi học phải về đúng giờ. Hân nhớ có một lần đến bữa ăn Hân chưa về kịp. Đến nhà, ông quắc mắt lên.
- Mày đi đâu mà bây giờ mới về, đến bữa cơm cũng không nhớ về mà ăn hả.
Nói xong, không chờ Hân giải thích ông đổ toẹt phần cơm cho chó rồi dặn:
- Lần sau rút kinh nghiệm nghe chưa nếu không muốn nhịn đói.
Cây xoài trước nhà trái lúc la lúc lỉu, Hân hái mấy quả để ăn, ông biết được mắng xa xả.
- Mày không biết phân biệt trái chín hay trái xanh hả. Tại sao chưa chín mà đã hái ăn nếu mà bị đau bụng lại đày ai ?
Nói xong, ông liền đưa cái rựa sắc lẹm ra phang lấy phang để đến khi cây xoài chỉ còn trơ lại cái gốc. Những lúc như thế, Hân tìm một góc nào đó để khóc cho đỡ tủi. Hân biết từ trong sâu thẳm, ông luôn yêu thương đứa cháu bé bỏng nhưng tình thương của ông chỉ hơi khác người một chút. Hân không bao giờ dám trách hay giận ông ngoại, một người ông khắc khổ. Mới hơn 50 tuổi mà tóc đã trắng bạc đầu, lưng còng như con tôm khô, suốt ngày dầm mưa dãi nắng với mấy sào ruộng cằn cỗi nên da ông nhuộm màu bùn đen. Tâm hồn ông như một khu rừng thâm u và lạnh lẽo. Một ngày đi qua là lưng ông lại còng thêm bởi nỗi cực nhọc, vất vả và hằn thêm nỗi đau mất vợ, mất con năm xưa. Hân biết điều đó nên nhất nhất nghe theo lời ông cố gắng học thật giỏi cho ông vui. 
Lần đầu tiên, Hân thấy ông nở nụ cười tươi và mắt ông sáng rực lên như ánh sao trong đêm đen, đó là lúc cô cầm giấy báo trúng tuyển vào Khoa Sư phạm Ngữ văn của một trường Đại học Sư phạm danh tiếng thuộc miền Trung. Ông rơm rớm nước mắt và bảo:
- Khá lắm. Bao nhiêu vất vả của ông đã được cháu đền đáp xứng đáng. Chặng đường phía trước của ông cháu ta còn nhiều gian lao. Cháu thì cố gắng học, ông thì cố gắng làm để lo cho cháu.
Hân xúc động quá!
- Ông ơi, ông già rồi. Sau khi nhập học, cháu sẽ tìm việc đi làm thêm để đỡ gánh nặng cho ông.
- Không được, ông cấm. Phải tập trung vào học tập để tránh vết xe đổ của mẹ. Ông còn lo được cho cháu.
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả. Ông đã quyết rồi.
- Ông quyết là trời quyết mà.
Biết cháu đang dỗi, ông đăm chiêu nhìn Hân và nói:
- Chắc trong lòng cháu luôn giận bởi sự hà khắc của ông phải không? Cháu thử nghĩ nếu không rèn luyện cho cháu một bản lĩnh sống thì sau này ông mất đi cháu phải đối mặt như thế nào trước cuộc sống.
- Vâng, cháu hiểu nên cháu luôn yêu thương ông vô hạn.
Năm đó, Hân vừa tròn mười tám tuổi, cô thanh nữ tuổi mấp mé đôi mươi có một đôi mắt buồn sâu thẳm bảng lảng áng sương sa đã hút hồn bao chàng trai. Nhưng trái tim nguyên trinh của cô chỉ thổn thức và rung lên từng nhịp đập khi ở bên Sang, một sinh viên khoa Toán. Tình yêu của Sang đã sưởi ấm trái tim Hân, làm cho cô thấy tình yêu thật ngọt ngào, con tim Hân như hồ nước mùa xuân gợn lên con sóng lấp lánh ánh vàng. Từ nhỏ Hân luôn phải sống thiếu thốn tình cảm, Sang như là cơn mưa xóa tan cơn hạn khát khao trong tâm hồn Hân. Trong những lần hai đứa ở bên nhau, Sang luôn nói về tương lai, nơi đó có một ngôi nhà ấm áp và những đứa trẻ làm cô chất ngất trong hạnh phúc
Thế mà giờ đây sự thật phũ phàng quá. Sang đã gạt bỏ đi tình yêu sâu nặng của Hân dành cho anh ta. Không, Hân không thể vì sự bội bạc của anh ta mà hủy hoại cuộc sống của mình. Cuộc sống của cô là một sự hi sinh, vất vả cả cuộc đời của ông ngoại. Dù cuộc đời có nghiệt ngã thì Hân cũng phải như cây phong ba trước giông bão. Cơn mưa có dài bao nhiêu rồi cũng đến lúc tạnh. Cô sẽ giống như đóa hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời. Hân quyết định sẽ đem tất cả con tim và khối óc của mình để dâng cho đời. Trên thiên đường ông ngoại sẽ nở một nụ cười mãn nguyện.
Hân đứng dậy và bước đi, những bước chân vững chãi hơn khi đã bước qua những mất mát, buồn đau.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI