Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016

GIỚI THIỆU TẠP CHÍ CHƯ YANG SIN SỐ 290 - tác giả TRẦN BĂNG KHUÊ



PHẢI GIÓ
Truyện ngắn

Gió về.
Mùa gió đã tràn về trên khắp các nẻo đường, lùa qua những ngõ ngách, lọt thỏm vào từng mái nhà, gõ cửa rầm rập trêu đùa. Và, hồn nhiên hát bài ca của đêm đầy gió. Ai cũng nhìn thấy khuôn mặt của gió, rõ mồn một. Khuôn mặt ấy méo mó chấp chới phần phật quật ngả nghiêng những vạt cây thân gầy mỏng manh; phản chiếu qua từng lớp cửa kính, từng ánh đèn đường vàng ệch.
Chẳng lạ lẫm gì với mùa gió chướng trên miền cao nguyên này. Thỉnh thoảng nhận ra, gió chắc hẳn đang cố tình hù dọa những linh thể yếu đuối cố gắng nằm nghiêng tai, nhắm mắt, ru giấc cho qua hết một đêm dài. Bất giác, nghĩ thầm, “hãy xem, rồi gió sẽ giận dữ và lật bay những mái tôn của kẻ khó mất thôi”.
Chẳng ai để ý đến những gì diễn ra bên ngoài cánh cửa trong đêm ngoài gió, nếu không phải gã rời khỏi nhà vào lúc này chỉ để đi qua từng cái cổng nhà hét lên thật lớn: "gió, gió, hãy trốn gió đi bọn mày". Vài người còn thao thức tầm giờ gió quật vào giữa khuya, buồn miệng hét lại đáp trả. Miễn sao để tiếng hét ấy có thể vọng đến tận tai gã, át cả tiếng gió.
Giờ này, phải rồi, chỉ mỗi mình gã lang thang với đêm và gào thét. Gã hẳn không phải lên cơn mộng du đúng mùa gió quật, cũng chẳng bao giờ điên loạn mỗi buổi ngày hiền lành chân chất. Gã có một ngôi nhà nhỏ, một khoảnh đất nhỏ để trồng rau. Gã chăm chỉ cuốc đất, vun luống, trồng rau và tưới rau mỗi sáng cho đến tận trưa. Mặt trời đứng bóng gã mới lủi thủi ống thấp ống cao, vác cuốc băng qua con đường nhỏ để về nhà.
Thỉnh thoảng một vài người chạy ngang ruộng rau của gã í ới trêu ghẹo, "gió à gió ơi, lấy vợ đi thôi", gã khệnh khạng cái cuốc trong tay, mắm môi lẩm bẩm, "lấy ai, ai lấy, có gió nó lấy tôi", rồi lại cắm cúi úp mặt xuống những luống rau, úp lưng xuống đất, úp bóng dưới ánh nắng mặt trời gắt gỏng, úp cả linh hồn cô độc vào mùa gió chướng. Cao nguyên tràn nắng và gió.
Bẵng đi một vài hôm, chẳng ai thấy gã loay hoay ngoài ruộng rau, cũng chẳng nghe gã hét toáng lên giữa đêm mỗi lần gió chướng kéo đến quật trên mái tôn ồn ã, nhức não. Có người thắc mắc về gã, mở miệng kháo qua kháo lại đôi câu rồi hững hờ thì thào, "hẳn là đã phải gió ở đâu đó".
Dăm ba đêm, gió không còn quật, chỉ lật khật đẩy đưa nhẹ nhàng ngang dọc như kiểu ban ân huệ ru giấc ngủ vàng son. Đến ngày hôm sau, thì người ta lại thấy gã lủi thủi trên ruộng rau với nắng, với gió. Mấy chị sồn sồn quanh xóm, đi ngang, vẫn trèo trẹo câu cửa miệng quen thuộc: "gió à, gió ơi, lấy vợ đi thôi". Gã im lặng, không ngước mặt lên, cắm cúi vun đất cho mấy luống rau cải, mầm vừa nhú. Thi thoảng, buồn tình, gã cũng nghĩ, hay gã là "đồ phải gió" thật.
Mấy hôm, gã khóa cửa nhà lên thành phố khám bệnh đau lưng. Gã thường bị đau lưng mỗi lần nằm ngủ. Bác sĩ thành phố bảo, "mày không nên lấy vợ, lấy vợ chỉ làm khổ nó thôi". Gã không hiểu lời bác sĩ, ông ấy đã nói, gã vẫn khỏe mạnh bình thường, nhưng sao lại khuyên gã không nên lấy vợ nhỉ. Bất chợt khi ấy, gã nhanh miệng đáp lời bác sĩ thay vì thắc mắc về những gì vị bác sĩ nọ úp mở với gã, "lấy ai, ai lấy, có gió nó lấy tôi".
Gã trở về sau một vài hôm vắng bóng khỏi xóm. Gió cũng theo gã, luồn vào những khoảng sáng tối mập mờ, thi thoảng rượt đuổi nhau dưới ngọn đèn vàng trong đêm. Khuôn mặt của gió vẫn méo mó không rõ hình dạng. Gã vẫn không thể bỏ được thói quen, đi hoang về đêm và hét toang lên giữa xóm "gió, gió, hãy trốn gió đi bọn mày". Rồi, cười hềnh hệch một mình sung sướng. Âm thanh bùng bục từ cổ họng gã phát ra khiến người ta rờn rợn. Tiếng của gã, hòa trong tiếng gió. Có bận, chẳng ai còn nghe thấy tiếng gã, chỉ có gió hời hời ru thê thiết. Không phải tiếng người chẳng phải tiếng sói. Ai đó tự nghĩ, "Hẳn là tiếng gió".
Rằm tháng này, mặt trăng đỏ dị thường. Nghe đâu cũng mùa gió chướng những năm trước nữa, một cơn gió mạnh đã quật đổ gốc cây trăm tuổi bên vệ đường đè nát căn nhỏ đơn sơ yếu ớt của gã. Các bác hàng xóm lớn tuổi, hiểu chuyện ít khi nói về gió, ít khi kể về gió, ít khi đem gió ra trêu đùa cợt nhả. Rồi, gã cũng chợt nhớ và hiểu, hẳn là tại năm đó, mùa gió chướng năm đó đã tước đoạt của gã quyền năng truyền giống. Chỉ còn mỗi gã sống sót trong một gia đình neo đơn, ít người khi cây lớn bên đường bị gió quật, đè sập căn nhà nhỏ, yếu ớt.
Giờ, gã trồng rau, chăn vài con dê trên khoảng đất nhỏ và đã xây lại căn nhà khác. Gã sống một mình. Căn nhà chưa hẳn đã chắc chắn lắm, nếu đời gã vẫn mải mê với những mùa gió chướng.
Gã không trồng cây lớn xung quanh nhà nữa. Những đêm gió về gào thét, gã lại nảy ra cái sở thích kì quặc, đợi gió thật lớn, lang thang dọc ngang trong xóm, hét toáng lên cùng với gió, "gió, gió, hãy trốn gió đi bọn mày".
Tiếng gió, tiếng người, hòa lẫn trong đêm. Gió mùa này vừa rét vừa đau.
Trăng rằm tháng ấy, lại đỏ quạch. Gió tốc ngược phía sau dãy sườn đồi. Gió quật bật gốc cây. Cây gãy. Những chùm dây điện bị gió lùa bung ra, rớt xuống, nằm vương vãi dọc ngang dưới đất.
Sáng ra, người qua đường, nhìn thấy đám rau trên mảnh đất của gã không còn vẹn nguyên, tươi non màu hi vọng nữa. Rau lẫn trong đất. Đất lẫn trong rau. Những con dê gã nuôi nằm yên lặng không cất tiếng kêu mỗi lần mặt trời thức giấc. Sau một đêm, mùa gió chướng hẳn đã quét qua đây. Nơi, một người đàn ông vẫn âm thầm ươm mầm cho tình yêu kì lạ với đất.
Sáng ra, người đi đường, nhìn qua ruộng rau, thấy có kẻ tần ngần đứng dưới gốc cây nhỏ trơ trụi lá, thắp nhang lầm rầm khấn vái.
"Gió à gió ơi, đưa gió lên trời. Ruộng rau tôi. Chết rồi."



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI