Truyện ngắn
“Vào ngày nổi giận
của chúa trời,
Cả thế gian sẽ biến
thành tro bụi”
(Faust –
Goethe)
1.
Ban đêm, những ngôi sao bắt đầu hiện mình bao bọc lấy vầng
trăng tròn vành vạnh, nếu như tôi nhớ không nhầm thì hôm nay đã là ngày thứ hai
mươi mốt kể từ thảm hoạ ấy. Tiết trời lạnh lẽo đến cùng cực. Gió buốt lộng tận óc.
Chùm khói bay ngược lên, tạo thành cột thẳng đứng tuồng như bất động giữa đống
lửa đỏ.
Tôi, Phương, Kiên và Lan ngồi sát vào với nhau. Giới thiệu
thêm, chúng tôi là bạn học cùng trường, một điểm chung nữa, ấy là cha mẹ chúng
tôi đều đã mất sau “cơn bão”. Dầu trước đây chẳng hề nói với nhau một câu, song
hiện tại, với hai điểm này thôi, chúng tôi đã trở thành bạn kề vai sát cánh. Phải,
nói đúng hơn là chúng tôi chẳng còn ai để bấu víu vào nữa. Nhóm tôi là nhóm cuối
cùng rời khỏi thành phố, dân cư đều bỏ đi, tiền bạc giờ chẳng còn nghĩa lí gì.
Không khí lúc nào cũng sực nồng mùi khói, mùi bụi. Khô khốc.
Sắc nhọn. Và trống rỗng. Mùi của cái chết. Mùi của bất lực. Mùi của địa ngục.
Trong một đêm, âm thanh cuồng nộ gào thét quật đến, luồng
khí đỏ chẳng biết tự phương nào dẫn đường quét tràn, lật ngược hành tinh, nhào
trộn quả cầu xanh như một thứ đồ chơi của tạo hoá.
Chỉ còn đất đá, chỉ còn nước mênh mông và những cơn gió
hoang hoải thổi trống lòng người. Thành phố lác đác vài âm thanh thảng thốt, rồi
tiếp đó là một chuỗi những tiếng gào thét điên loạn. Một vài người tìm nhau bên
dưới các tấm bê tông dày, một vài người còn sống, một vài người đã chết. Những
tảng đất đồi tràn xuống lòng đường, nhão nhoét, bục rữa như bùn. Vậy đấy, ngay
cả một con giun cũng biến mất, đám muỗi đầm lầy to như ong bò vẽ đêm ngày rình
người và động vật đến để hút máu nay cũng chẳng còn nữa. Cây cỏ xác xơ.
Và lặng im.
Và đứt gãy.
Và sụp đổ.
Rặt màu đỏ là tàn dư của “cơn bão”, màu đất vàng ệch, màu
hoang hoải chẳng còn tươi mới. Và từ đây, điểm nhìn của mọi người dầu có phóng
ra xa cách mấy cũng chỉ thấy những trống rỗng, những vạch kẻ mà ai cũng cho là đường
chân trời không đích đến.
Ngày nào cũng có người rời khỏi quê hương để đi tìm, tìm
lại thế giới trước đây, họ cho rằng ở bên kia đường chân trời là ốc đảo, là những
cánh rừng nguyên sinh thẫm xanh, là sự tươi mát, là hoa cỏ ngát hương và nền văn
minh vẫn đang tồn tại. Như cuộc hành hương, chúng tôi bắt đầu xuất phát trên cùng
một điểm với hai bàn tay trắng.
Chẳng còn nhớ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết khi tỉnh
lại cũng là lúc ánh mặt trời đã xói thẳng vào mắt. Điện thoại, máy tính xách
tay, ipad, máy chiếu 3D, tất cả các đồ dùng thuộc về thời hiện đại, thuộc về năng
lượng đều cạn nguồn từ lâu. Hiện tại tôi chỉ có thể đoán định thời gian bằng việc
xác định bóng của cây bút chì mang theo.
Cắm nó xuống đất, nhìn bóng đổ, có lẽ đã vào khoảng 11 giờ
trưa. Vẫn cơn đói. Quả vậy, giá như con người ta không ăn cũng có thể sống được
thì tốt biết mấy, giá như quanh đây có một cây cỏ, một ngọn rau xanh hay một
con giun thôi cũng được. Nghe nói rằng trong chiến trường, giun quế là nguồn bổ
sung đạm hữu ích. Tôi nghĩ tới đây và bật cười. Gỉ mắt đóng két khiến đôi con
ngươi hơi đau. Tôi đánh thức những người khác.
Một ngày mới. Cách đây một tháng, nó là câu nói để khích
lệ tinh thần, giờ như lời phán xử cất nhắc xem ai là kẻ lên đoạn đầu đài.
- Mấy giờ rồi? – Lan hỏi.
- Cũng khoảng mười một giờ hơn rồi, mau đi thôi, đến được
nguồn nước càng sớm càng tốt – Tôi đáp.
Phương thở dài:
- Chúng ta sẽ phải đi tới bao giờ?
- Bao giờ thấy được chỗ có thể sống được – Kiên đáp – Phải
gắng mà tìm ra.
Thảy im lặng.
Chúng tôi biết cơ hội thoát khỏi tình cảnh thảm thương này
là hy hữu. Chúng tôi biết rằng thần chết đang đứng đợi mình không xa với lưỡi hái
trên tay và một nụ cười nhạo báng: “Ai rồi cũng phải chết, sớm hay muộn cũng thế.”
Và rằng trên cao kia, thần linh đang đứng chúc tụng nhau, ăn mừng với nhau vì đã
sắp thoát khỏi được nơi mà mình chán ngán – Trần thế.
Tôi đã quên mất không kể với các bạn rằng chúng tôi đang đi
tìm những mầm cây. Trong hoàn cảnh hiện tại, hẳn bạn – người đang theo dõi câu
chuyện nhỏ này – đang nhạo rằng chúng tôi đang viển vông. Nhưng biết làm sao được
đây? Chỉ còn một tia sáng cuối cùng đó thôi. Bởi ít nhất trong sách có ghi rõ rằng:
“niềm tin được thần linh bảo hộ”, mê tín ư? Hay tự huyễn hoặc bản thân?
Tiếng cười muôn đời
đã bật ra đầy cay đắng, giờ đây tôi cũng muốn cười vào mũi chính mình. Đã là thế
kỷ thứ XXII, con người vẫn tin vào các câu chuyện thần kỳ. Chí ít, giữa bốn bề
hoang vu, còn hy vọng là còn tiếp tục sống.
2.
Gió khô thốc từng đợt đất cuộn lên, tràn hết vào mắt mũi
khiến ai nấy phải cúi thấp đầu xuống mà đi, chẳng tránh khỏi các cơn ho sặc sụa
mùi bụi. Một dãy núi đá xiên thẳng lên nền trời vàng ệch, dưới chân chỉ có các
bụi cỏ chết khô, rệu rã. Kiên chạy đến đó, vạch giữa chúng hòng tìm ra những cây
cỏ còn sống.
Sau Kiên, cuối cùng cả nhóm chúng tôi cũng lao tới đào tìm,
cho dù đám cỏ đã cháy hết song củ cỏ gấu ăn được, nếu may mắn, chúng sẽ trở thành
nguồn thực phẩm cung cấp dinh dưỡng cần thiết. Men dần theo chân núi, không khí
mát mẻ hơn một chút. Trời không phụ người, chúng tôi đã bới được kha khá các
chuỗi củ to cỡ ngón tay cái.
- Hôm nay là một ngày may mắn – Kiên cạo lớp vỏ đầy đất và
cho cả nhân củ gấu vào miệng nhai rau ráu.
Càng lúc chúng tôi càng tìm được những củ lớn hơn, có củ đã
lớn cỡ quả trứng chim cút. Nhưng thay vì vui mừng, chúng tôi lại thấy có phần gờn
gợn. Chẳng ai bảo ai, thảy đều chia nhau ra xem xét xung quanh đó. Rồi, theo gió,
một thứ mùi quen thuộc gai người xộc đến – thối khẳn. Thứ mùi khiến người ta buồn
nôn đến cùng cực lẳng lặng xâm nhập vào khứu giác luồn đi khắp cơ thể và đánh một
đòn làm đầu óc tê liệt. Phương và Lan đưa tay bịt mũi, lùi về phía sau.
- Mùi xác chết – Kiên nói.
- Chắc là xác động vật – Tôi chen vào.
- Hy vọng là vậy, Lan và Phương ở lại đây, tớ và Hiếu đi
xem thế nào.
Tôi gật đầu. Hiềm một nỗi hai chân cứ cứng đờ như bị muôn
vàn cánh tay bám lấy, chẳng thể cử động. Kiên sốt ruột, choàng tay kéo tôi đi.
Chân tướng, bây giờ, nó lại là thứ khiến tôi sợ hãi. “Hy vọng là xác động vật”
– Tôi thầm nghĩ.
Mùi hôi thối ngày một bốc nồng, cuối cùng Kiên và tôi tìm
thấy nguồn cơn nằm ở phía sau tảng đá lớn nọ. Cả hai chầm chậm bước đến. Tôi thấy
phía trước trắng xoá, rồi nhắm chặt mắt lại. Thế nhưng nỗi tò mò lại chiến thắng,
tôi không thể nào thôi quan sát. Và, những ngón tay dập nát đập vào mắt, những
ngón tay đã rữa nát đến độ xương cốt lòi ra trắng hếu và nhung nhúc giòi. Một đứa
trẻ, đó là xác của một đứa trẻ độ mười bốn, mười lăm tuổi.
Kiên nhũn người, phủ phục xuống. Tôi cũng chẳng còn sức lực
để mà mở lời nữa. Chúng tôi tựa vào nhau, bên cạnh thi thể đứa trẻ. Đâu sẽ là kết
cục của chúng tôi? Chẳng rõ bao lâu trôi qua, Kiên đứng lên và đi đào một cái hố
nông choèn. Tôi cởi chiếc áo khoác ngoài, quấn đứa trẻ vào đó. Bất chợt, trong
túi áo của người chết rơi ra một mẩu giấy. Tôi nhặt lên, suy nghĩ một lát, rốt
cuộc cũng cất vào trong túi.
Bữa tối, Lan dốc nốt lon thịt hộp cuối cùng của mình,
loay hoay mở nắp. Việc cây cối, động vật suýt bị tuyệt diệt khiến chúng tôi mất
cân bằng dinh dưỡng, một loạt những bệnh vặt khó chịu kéo nhau phát triển, đẩy
lùi sức đề kháng của cơ thể nên trông ai cũng bủng beo, gầy guộc.
- Cậu ăn đi – Bỗng nhiên, Lan đưa miếng thịt đã được làm
nóng cho tôi, cười và nói – Miếng cuối cùng, miếng liêm sỉ đấy.
Tôi biết cô đang nói đùa, bật cười:
- Đã chết đói đến nơi mà lại còn cần đến liêm sỉ hay sao?
Kiên thêm củi, nheo mắt hỏi:
- Nếu chúng ta đi tìm ông trời để hỏi cho ra nhẽ thì sao?
Phương đáp:
- Nếu trời có tồn tại thì hẳn chuyện này sẽ không xảy ra.
- Chuyện này xảy ra vì trời tồn tại – Kiên bần thần. Phải
nói thêm rằng, ở trường cậu chàng là một thanh niên tài giỏi, có đủ khả năng vào
thẳng trường đại học nổi danh nhất nước mà chẳng cần phải thông qua kỳ thi tuyển
đầu vào khắt khe. Tuy nhiên, đôi khi có lẽ vì số sách nghiên cứu đã nhồi vào đầu
cậu ta quá nhiều lí thuyết mà những lời nói đôi khi có phần viển vông, và hơi điên
cuồng.
- Đẹp quá – Lan chợt thì thầm.
Tôi ngạc nhiên ngẩng lên, cô đang chăm chắm quan sát dòng
ngân hà trên cao. Mất đi thành phố, mất đi ánh đèn điện, những vì tinh tú mới có
cơ hội để toả sáng một lần nữa.
- Cậu biết không, người ta bảo rằng mỗi một vì sao trên
kia đều tiên đoán trước vận mệnh của chúng ta.
Tôi “ồ” lên một tiếng, Lan khẽ chớp mắt:
- Nếu như chúng cũng bị quét đi thì liệu chúng ta còn có
thể tồn tại không?
Kiên lắc đầu:
- Con người sẽ trở thành loại động vật đáng thương nhất
toàn vũ trụ.
Đến lúc này, tôi mới sực nhớ ra mảnh giấy mà đứa trẻ mang
theo. Bèn giở nó ra xem, thì ra đó là một tấm bản đồ. Trên những đường kẻ ngang
dọc có điểm chấm được đồ đi đồ lại bằng mực đỏ, bên cạnh ghi tên “Suối Ngọc”.
- Kiên! – Tôi thảng thốt gọi.
- Sao thế? – Kiên ngạc nhiên đứng lên, trông thấy tấm bản
đồ trên tay tôi, cậu nhíu mày – Cậu kiếm cái này ở đâu ra?
- Lúc quấn thi thể… - Tôi đáp, và chỉ vào chấm đỏ - Ở đây
có một con suối, chắc nó muốn tới đó nhưng kiệt sức.
- Ngày mai – Phương lên tiếng – Chúng ta sẽ tới con suối,
nước ngọt sắp hết, và biết đâu còn tìm được những người khác nữa.
Kiên gượng cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thăm thẳm:
- Ngày mai…
3.
Chúng tôi dậy rất sớm, khi mặt trời còn chưa ló dạng, y
theo tấm bản đồ mà đi.
Đi một quãng, chúng tôi đến được con suối Ngọc mà bản đồ đã
vẽ. Nước hơi đục song giờ thì chẳng ai còn quan tâm nữa. Vục những đôi môi nứt
nẻ tươm máu xuống, chúng tôi uống nước như những con thú hoang. Kiên cười thoả
mãn đánh khà một tiếng:
- Ngon hơn trà Lạc Vân.
Đấy là tay tiểu tư sản đúng nghĩa. Tôi phì cười trước câu
nói của cậu ta, với danh từ xuất hiện từ hai thế kỷ trước. Lan đi men dọc theo
dòng suối, cúi xuống nhặt những viên sỏi trơn nhẵn, cạo các mảng rêu bám trên đó,
trữ vào một chiếc lon sắt. Chợt, cô khẽ reo lên một tiếng. Tôi ngạc nhiên chạy
sang. Lan há hốc miệng, cổ họng cứng đờ không phát ra tiếng. Tôi nhìn theo hướng
ngón tay cô và hốt nhiên hai tai như ù đi, chung quanh chỉ còn tiếng gió reo lướt
qua hàng cây thẫm.
Một mầm cây với hai chiếc lá non mới nứt bé như đầu đũa đang
bị kẹt dưới hòn đá mấp mé bờ suối. Trái tim tôi cơ hồ có tiếng nứt nhẹ, toàn bộ
cơ thể đổ về phía trước, tôi chẳng thể kìm lại được mà lao xộc lên. Nước bắn
tung toé vào mắt vào môi, tôi phủ phục, khẽ nâng hòn đá lên. Bây giờ, Lan mới
hoàn hồn, cô nhanh chóng bước theo. Ngạc nhiên, cả Kiên và Phương cũng chạy tới.
Chúng tôi cả cười. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là hạnh
phúc. Mầm cây - Nàng Tiên Ước - toả sáng giữa bầu trời ảm đạm.
- Phải đánh nó vào một chậu đất, để đây sợ nó chết mất.
- Mà tớ cũng không yên tâm.
- Phải, Kiên, kiếm một cái cốc nhựa, đục vài lỗ bên dưới đáy
rồi tìm đất đi, đất phải tơi.
- Biết rồi, biết rồi, để tớ đi kiếm đồ.
Sau lúc ngạc nhiên là lúc nhốn nháo. Chúng tôi vây quanh
mầm cây, sốt sắng như đứng trước một đứa bé mới chào đời. Nếu nuôi thành công được
cái cây này, biết đâu chúng tôi có thể “gọi” rừng trở lại. Tôi thèm được nhìn
ngắm cảnh những chiếc lá thu rụng thành thảm mỗi sáng, thèm được nếm vị lá sấu
mỗi khi đến mùa xanh mỡ của thủ đô. Và, hơn hết, tôi thèm màu xanh. Những rực lửa,
đen tối, xám xịt trong mắt chúng tôi đã gần như đủ thiêu rụi cả thế gian, nếu
không được kìm hãm lại thì thực chẳng biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.
Mất nửa giờ đồng hồ để Kiên và Phương làm xong một ngôi
nhà mới cho mầm cây. Tôi sợ tay chân mình vụng về đành để Lan đánh nó lên. Chỉ
công việc nhỏ nhoi này cũng tiêu tốn của chúng tôi khá nhiều thời gian. Mặt trời
chếch bóng. Mỗi người đều cố gắng bỏ hết những đồ có thể đựng được để múc nước,
vì chẳng biết rằng sẽ mất bao lâu để thấy nguồn nước ngọt tiếp theo. Nhưng lần
này, chúng tôi vui. Phương cất giọng hát khe khẽ, bài hát được sáng tác từ thế
kỷ trước:
“Em đứng trên cánh đồng,
Em thấy em giống như trăm nghìn cơn sóng lay giữa đồng…”(*)
Mầm cây được Lan ôm một cách cẩn thận, cô liên tục cúi xuống
ngắm nhìn nó, âu yếm như thể đấy là con của chính mình:
- Rồi nó sẽ lớn lên, trở thành một cái cây thực thụ, nhỉ?
Không khí ảm đạm tiêu biến, tôi gật đầu tiếp lời:
- Và hạt giống của nó sẽ phát tán khắp thành phố, khắp mảnh
đất này, chỗ chúng ta đang ngồi. Rừng sẽ trở lại.
Phương nhoài người ngắm nghía mầm non:
- Nếu có rừng thì chúng mình hãy mở một buổi dã ngoại nho
nhỏ.
- Sao lại chỉ một buổi, chúng mình hãy làm những ngôi nhà
trên cây. Mình sẽ mở cả một phòng đọc sách trên đó, giống như trong những câu
chuyện cổ mà thư viện lưu trữ - Kiên chau mày lắc đầu nói.
Phương bật cười, tôi bật cười, Lan bật cười, cuối cùng Kiên
cũng bật cười theo. Chúng tôi cứ vậy cười với nhau, cười cho đến khi ruột gan
co rút, cười cho đến khi nước mắt cứ thế chảy tràn, cười cho đến khi hơi thở
nghẹn cứng lại.
Đêm đó, tôi đã nằm mơ, một giấc mơ thật dài, rằng mầm cây
đã lớn chỉ sau một đêm với những tán lá dày dặn và tiếng chim hót vui tai đánh
thức ngày mới. Chúng tôi ngồi ở trên những chạc cây cao vượt qua tầng mây và ngắm
nhìn bình minh mặt trời mọc nơi biển xa. Dưới gốc cây, những đứa trẻ đang chơi
trò trốn tìm. Gió hiu hiu mát rượi ruổi dọc theo làn tóc mai. Mùi cỏ thơm dâng
ngập vòm không trộn lẫn vị the the của bạc hà khiến lòng người tròn đầy, viên mãn.
Tôi yêu những vòm xanh.
Con người nên yêu những vòm xanh.
Hiện thực cát đá trở lại khi ánh nắng chói chang xói vào
mắt. Tiếng suối róc rách chảy bên tai khiến lòng người dịu xuống. Tôi trở mình
ngồi dậy, vốc nước rửa mặt. Phản chiếu tôi là bóng dáng của một kẻ mất nhân dạng,
khuôn mặt méo mó với đôi gò má nhô cao lên. Môi nứt nẻ, da vàng ệch và đôi mắt
vằn đỏ những tia máu, thâm quầng. Tôi quay đầu lại nhìn những người khác, chưa đầy
một tháng, tất cả chỉ còn là những bộ da thô tháp với các mấu xương lồi nhọn ra
ngoài. Chúng tôi có thể tiếp tục bước nữa hay không?
Lan đang rưới nước cho mầm cây, nó đã cao hơn hôm qua một
chút. Và điều này khiến cho niềm hy vọng ngày một lớn hơn.
- Trông hơi giống một cây trẩu nhỉ? – Kiên cúi xuống quan
sát.
- Có ai còn viên thuốc hạ sốt nào không? – Chợt, Phương hỏi.
Lan ngẩng đầu lên:
- Sao thế?
Rồi lại cúi xuống ngắm mầm cây. Kiên vụt đứng dậy rờ tay
lên trán Phương, chau mày:
- Sốt rồi. Để tớ tìm xem còn viên thuốc nào không. Nhưng
trước tiên, cậu phải ăn đã.
Lan cười:
- Chúng ta đã không còn gì để ăn nữa rồi…
Bây giờ tôi mới nhận ra điều bất thường, nụ cười của người
bạn nọ ngờ nghệch đến lạ, và dửng dưng, dường như sinh mạng của tất thảy đều không
quan trọng bằng cái cây mà cô đang âu yếm. Tình trạng của Phương ngày càng kém đi,
cô đã chẳng thể đứng vững được nữa. Kiên thôi không hỏi Lan, cậu cắt chiếc áo sơ
mi của mình ra, dấp nước đắp lên trán và đỡ cô nằm xuống.
- Chắc sẽ hơi cồn ruột một chút – Kiên bóc lấy một viên
thuốc, nâng đầu Phương lên và giúp cô uống.
Cơn sốt lên tới ba mươi chín độ nhanh chóng kéo Phương vào
giấc ngủ, mất nước, đôi môi cô khô nứt và da tái xám dần đi. Chúng tôi chẳng thể
tiếp tục hành trình nếu như Phương không khoẻ lại. Vậy là, để cô ở lại với Kiên,
tôi đi loanh quanh kiếm tìm vận may. Con suối chảy về phía đông, tôi men theo hướng
đó mà bước. Không rõ đi mất bao lâu, chợt xuất hiện một vụng nước xanh biêng biếc,
đã lâu lắm rồi, tôi chẳng còn nhìn thấy màu xanh như vậy nữa. Lần tìm những bình
nước mang theo, tôi đổ hết nước bẩn, vội vục đầy nước mới vào. Rồi, nhìn quanh,
không thấy ai, tôi nhảy xuống khoảng xanh, trầm hẳn mình xuống đó. Nước trong vắt
thấu đáy, bên trên là luồng sáng nhờ nhờ.
Suối Ngọc, quả như tên gọi của nó. Ngụp lặn cho thoả thuê,
cho gột trôi hết cát bụi và những bóng ma thân thuộc quanh mình. Đương lúc đó,
chợt có một đàn cá con ruổi ngang qua tầm mắt. Tôi giật thót, nước tràn vào phổi
đẩy cơn sặc sụa và toàn thân nổi lên mặt nước để tìm không khí. Tôi như phát điên,
toan chạy về báo cho mọi người biết. Hiềm một nỗi, chân tôi bỗng chững lại. Tôi
bắt đầu suy nghĩ về số cá đó. Số cá hiếm hoi chỉ đủ cho một người mà thôi. Tôi
trở lại bên vụng nước, những con cá bạc ngon lành bơi qua trước mắt như trêu ngươi.
Tóm chặt một con, tôi vuốt dọc mình để loại bỏ ruột cá, và bỏ vào miệng. Ngấu
nghiến tới từng thớ thịt, từng chiếc xương mềm, từng cái vây tí hon, có lẽ cả đời
tôi, đây là bữa ăn ngon nhất.
Buổi tối, tôi trở lại nơi nghỉ chân. Kiên vẫn ngồi nguyên
ở vị trí cũ, Phương gác lên đùi cậu, mắt nhắm hờ. Trông anh bạn trẻ ấy phờ phạc
mệt mỏi, nhưng vì mới chỉ nhịn một bữa nên cậu vẫn chịu đựng được. Còn Lan, dưới
ánh trăng, vẫn nụ cười quỷ dị dành cho mầm cây nọ, cô lại làm tôi rùng mình sợ
hãi. Tôi rón rén bước lại gần Kiên, mở miệng:
- Kiên này.
- Sao thế? – Cậu ngẩng đầu, thều thào hỏi tôi, có vẻ cậu
không biết tôi đã rời đi.
“Mình thấy ở bên kia có cá…” – Tôi mấp máy môi, nhưng chẳng
từ nào được thoát ra cả.
- Phương sao rồi? – Cuối cùng, câu hỏi ngu ngốc này bật
ra.
Kiên đưa tay rờ lên trán Phương một lúc, rồi hoảng loạn rờ
vào cổ cô, toàn thân chợt run lẩy bẩy. Tôi nhíu mày ngồi xuống. Kiên thẫn thờ:
- Cô ấy lạnh quá.
Tôi cả sợ, vội vàng đưa tay kiểm tra hơi thở của bạn mình.
Trống rỗng.
Hư vô.
Kiên không cho tôi mang xác Phương đi.
Và lần này, đến lượt tôi xỉ vả chính mình. Nếu như tôi
quay trở lại sớm hơn, với số cá đó, với nguồn nước sạch đó, có lẽ Phương sẽ không
chết, có lẽ mọi người ở đây sẽ khoẻ mạnh lại. Lan đã thuộc về thế giới khác, cô
chỉ biết đến cái cây của mình. Chúng tôi, mỗi người ích kỷ theo một cách khác
nhau.
Buổi sáng, tôi không tìm thấy Kiên, và cả Phương nữa. Lan
dường như biến thành tượng đá, lặng lẽ tưới cây. Cái cây lớn nhanh như thổi. Ngày
thứ ba bên cạnh suối Ngọc mà cứ như tôi đã sống ở đây ba năm trời. Sự biến mất
của Kiên làm tôi sợ hãi, không lẽ cậu ấy đã tra ra được nguồn thức ăn bí mật của
tôi hay sao. Không, tôi không nên ích kỷ như vậy. Tôi đã gián tiếp hại chết một
mạng người, nếu như Kiên tìm thấy được nguồn cá đó thì cũng đầu có hề hấn gì, cậu
được sống, tôi cũng bớt ăn năn. Nhưng tôi không thể trực tiếp nói ra điều này.
Bóng tôi dưới nước đã chẳng còn hình dáng, mỗi lần chuẩn
bị hiện ra rõ ràng thì ngay lập tức lại nhoè đi. Gương mặt biến dạng chuyển thành
hình ảnh của con quỷ xuất hiện trong các giấc mơ.
Tôi đi tìm Kiên. Qua con suối, ruổi đến tận bờ đá bên
kia, xung quanh im ắng. Giống như bạn bị nhốt vào một căn phòng kín với bốn bức
tường và không gì cả - âm thanh hay đồ đạc. Bạn ở đó, một mình, tai ù lên.
- Kiên ơi! – Tôi chụm tay, bụm miệng gọi lớn.
Ngôn từ bay đi, không có nơi vọng đập lập tức mất hút vào
không gian. Sự im lặng khiến người ta phát điên. Sự im lặng chết chóc. Kiên sẽ
chẳng trở lại. Rệu rã, tôi phủ phục, ngồi thu lu. Chẳng còn ai trở lại, Kiên
hay Phương. Giờ đây, tôi sực nhớ ra mình còn một người bạn, người thân duy nhất
trên thế giới này. Phải rồi, chỉ khi bảo vệ để Lan sống sót thì tôi mới gột sạch
tội lỗi.
4.
Phải mất khá nhiều thời gian tôi mới có thể vực Lan đến bên
vụng nước trong phía đông. Cô ôm chặt chậu cây, cảnh giác như đứa trẻ sợ bị cướp
mất đồ chơi mà mình yêu quý. Cái cây – lớn lên một cách nhanh chóng, nhanh chóng
đến bất thường – như thể hút cạn sinh mệnh của người nuôi dưỡng mình. Tôi chau
mày, lòng lờ mờ nhận thấy nó là điềm xấu. Ngay từ khi bắt đầu phát hiện ra nó,
lời nguyền đã bắt đầu yểm lên tất cả đám người chúng tôi. Dù sao thì nó cũng là
kỳ vật duy nhất còn sinh sống ở mảnh đất này. Không, còn lũ cá. Tôi giật mình.
Tất cả sự sống ở đây đều mang theo lời nguyền ác nghiệt.
Tuồng như thần linh chẳng thể chịu đựng được con người được
nữa nên sai phái sứ giả đi tiêu diệt họ. Tôi bật cười vì suy nghĩ của mình, đỡ
Lan ngồi xuống bờ suối, múc cho cô một bình nước sạch. Lan trân trân nhìn bình
nước, cầm lấy, nhưng cô không uống. Vục cả bàn tay đầy đất vàng ệch vào trong đó,
cô rưới nước cho cây. Tôi không thể chịu được tình cảnh này nữa, giằng lấy nó.
Nhưng Lan, giống như luôn đề phòng, bàn tay ôm cứng chậu cây như gọng kìm, quắc
mắt lườm tôi một cái. Thấy tôi không chịu buông, cô vươn cổ cắn vào bả vai tôi
một cái. Và đứng dậy, cô dần lùi về phía sau.
- Đưa nó cho tớ, Lan! Cậu đang tự giết mình đấy.
Lan đặt chậu cây xuống, cô xông về phía tôi như một con
thú hoang. Khuôn mặt chỉ còn xương với đôi hốc mắt lồi to nhô ra làm tôi hơi rợn
người. Không biết tránh vào đâu, tôi để mặc cho Lan xô ngã mình. Đá găm vào lưng
đau điếng, tôi tỉnh ra, trở người quật cô xuống. Chỉ có làm chủ tình thế thì hoạ
may mới có thể trấn an cô ấy lại. Lan gầm ghè trong cổ họng. Tôi nhanh tay vớ lấy
một bình nước hất mạnh vào mặt cô, chỉ là tất cả đã quá muộn, không biết lấy sức
mạnh từ đâu, Lan gồng người vần tôi xuống. Cô nhặt hòn đá bên cạnh, giơ cao lên,
trong mắt vằn đầy tia máu, biểu hiện của người đã mất lí trí hoàn toàn.
Nhìn vật trên cao giáng xuống, tôi hoảng hồn, lấy hết sức
bình sinh xô mạnh. Lan ngã bổ chửng ra đất. Song nhanh chóng, cô lại đứng dậy,
chầm chậm đi về phía tôi. Tôi vội lăn về phía bờ suối để tránh khỏi tầm với của
cô. Và, cơ hồ chỉ chờ có thế, Lan nhào lên ôm chầm lấy tôi, như con thú hoang,
cô lại cắn sâu vào vết thương trên vai khi nãy. Máu trào ra, cơn buốt lộng óc dồn
xuống và nổ tung. Hai người quần thảo nhau cho đến khi mặt đất thấm máu, máu của
tôi. Và rồi, “ùm” một tiếng, chúng tôi cùng nhau rơi xuống vụng nước sâu.
Chới với.
Trước mắt tối sầm.
Lan bám cứng lấy tôi không buông, nước bắt đầu tràn vào
miệng cô gây ra những cơn sặc sụa. Tôi gượng nín thở. Cô ấy điên rồi, thực sự điên
rồi. Chúng ta biết làm sao với những kẻ điên đây?
Máu vẫn hoà chảy trong nước. Đám cá ác của thần linh sai
phái dường như hả hê lắm, bơi lừ lừ chung quanh, và thậm chí, tôi còn nghe thấy
tiếng cười khanh khách của chúng. Không còn cơ hội nào. Mất máu quá nhiều khiến
tôi kiệt sức. Tôi muốn ngủ, được ngủ một giấc miên viễn. Trước khi nhắm mắt, tôi
chợt có một ảo giác, ảo giác về cái cây nọ:
Nó lớn nhanh như thổi, các rễ găm chặt vào lòng đất, tán
vươn qua tầng mây chỉ sau một đêm và thần linh bật cười hả hê, đặt lên chạc cây
một gia đình vượn, ngắm nhìn chúng chuyền cành xuống mặt đất. Khai sinh và huỷ
diệt.