Thứ Ba, 27 tháng 3, 2018

ĐÃ CÓ AI NÓI VỚI EM... truyện ngắn của NGUYÊN HƯƠNG - CHƯ YANG SIN SỐ: 307 - THÁNG 3 NĂM 2018








Truyện ngắn


Con gái tôi tên Hòa.
Từ thời mẫu giáo đến khi lên tiểu học, từ tóc bum bê rồi thì hai sừng lúc lắc thắt nơ xanh đỏ, từ thời áo đầm xúng xính mang giày hình con chuột mỗi bước đi vang tiếng chít chít cho tới khi bước vào cấp ba áo dài tha thướt… Hòa luôn tỏ ra là một đứa thích điệu đàng và có hơn hai cậu bạn cùng trường thường kiếm cớ tới nhà mượn bài vở.
Tôi hay dặn dò “Lo học nghe con”. Cũng như những bà mẹ có con gái xinh đẹp, tôi tự hào bao nhiêu thì lo lắng bấy nhiêu.
Những ngày đầu tiên của đại học, Hòa khúc khích kể có mấy anh năm ba năm tư hỏi đã mua sách này sách nọ chưa, nếu chưa thì đừng mua, để anh tặng. Rồi thì thầy trợ giảng là sinh viên mới ra trường hay hỏi, “Em có gì chưa hiểu thì cứ email cho thầy bất cứ lúc nào”.
-  Lo học nghe con – Tôi lặp lại. Và sợ mình bị chê là bà mẹ lạc hậu, tôi thêm –  Mới năm nhất, để việc học ổn định đã. Có yêu đương gì thì đợi tới năm hai năm ba hẵng hay.
-  Đợi tới khi con rảnh thì đúng hơn.
Hòa đáp lại trong tiếng cười vang, kiêu hãnh và tự tin.
Đúng là Hòa bận túi bụi. Học ở trường rồi học thêm tiếng Tây tiếng Tàu và hăng hái tham gia hoạt động này kia. Chạy xe mấy trăm cây số về vùng biển để tham gia cuộc thả rùa về với biển. Canh chừng vé máy bay giá rẻ để đi vùng cao Tây Bắc tham gia dạy học tiếng Anh cho trẻ em người Mông trong một dự án Xanh... Có ngày Hòa về tới nhà, mặt mũi bụi bặm và cẳng chân ngả màu nâu, kết quả của cuộc chạy bộ quyên tiền mua quà tết cho trẻ em cơ nhỡ.
Quần thụng, áo thun rộng, mũ vải, giày bệt và ba lô sau lưng, đó là hình ảnh tôi quen nhìn thấy nơi con gái mình vào những sáng cuối tuần. Điện thoại reo vang và Hòa trả lời:
-  Biết rồi. Mình tới liền đây. Năm phút thôi.
Dắt xe ra cổng, Hòa quay lại vẫy chào và cười tươi rói trước khi phóng đi, mái tóc tém lùa xùa quanh vành mũ bảo hiểm.
-  Con gái gì mà giống cái thằng – Chồng tôi càu nhàu.
Tôi cười. Bọn trẻ bây giờ chuộng phong cách tomboy, mà rõ ràng là phong cách này rất hợp với những chuyến đi.
Chồng tôi lại có càu nhàu khác:
-  Sao em không kêu con ở nhà phụ giúp dọn dẹp, con gái mà cứ xách ba lô đi là sao?
Nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa thì dễ thôi, công việc đó có thể đợi tới lúc con gái tôi cần phải biết. Còn tuổi trẻ thì đâu chờ đợi. Hơn nữa…
-  Anh có muốn phải đọc trên facebook của con mình dòng chữ “Làm sao bây giờ, khoảng cách hai thế hệ” không?
Chồng tôi gãi đầu, nhún vai, rồi bối rối phì cười.
Làm cha mẹ, quả là nhiều khi chỉ biết bối rối.
Đó là khi Hòa đã qua năm thứ ba đại học, mốc thời gian tôi đặt ra cho “tuổi yêu hợp lý”. Vậy, cố gắng là một bà mẹ hiện đại nhưng tôi vẫn thầm tính tuổi yêu hợp lý cho con gái, năm thứ ba có người yêu là vừa đẹp. Tuổi hai mươi.
Nhìn theo Hòa chạy xe ra khỏi cổng, luôn là một mình, tôi tự hỏi sao con gái mình xinh đẹp mà chẳng thấy anh chàng nào đưa đón? Hay là Hòa khó tính quá? Người đẹp thường hay...
***
Bà mẹ nào có con gái tuổi đôi mươi cũng âm thầm theo dõi như tôi, có phải? Tôi đọc facebook của Hòa kỹ hơn, săm soi những tấm ảnh tìm xem có ánh mắt nào tình tứ dành cho con gái mình. A đây rồi, Hòa và chàng trai cụng ngón cái với ngón trỏ thành hình trái tim. Tôi vào facebook của chàng trai, tên Dũng, sinh viên năm tư Kiến Trúc. Thật đẹp đôi.
Tôi lang thang qua những trang khác của bạn bè Hòa, những chuyến đi lôi kéo được nhiều người trẻ tham gia nên có nhiều tấm ảnh nhộn nhạo tưng bừng và những bàn tay giơ cao chữ V với miệng cười hết cỡ. Có một tấm Hòa chụp chung với cô bạn tên Bích Thi, hai khuôn mặt kề nhau và hai cái miệng được photoshop hình hoa hồng đầy gai khá là nghịch ngợm.
Tôi thích đọc những comment trẻ trung tinh nghịch, tràn đầy hứng khởi và hẹn hò cho chuyến đi kế tiếp, và cũng có những comment đầy ẩn ý. Thật khó để phân biệt ẩn ý thật sự và những comment chứng tỏ ta đây là.
“Muốn sống thật không dễ”.
“Đeo mặt nạ, và mỉm cười với đời”.
“Đã đến lúc nói thật được chưa?”.
“Giấu cái nhìn sau cặp kính màu hồng đã lỗi thời rồi các bạn à. Hãy mạnh mẽ đối diện với sự thật”.
“Che giấu đồng nghĩa với dối trá. Mà cuộc đời mình là của ai?”.
Ô, tuổi trẻ tươi xanh và rắc rối.
Cho đến một ngày…
Nhiều trang facebook thay đổi avatar rực rỡ màu cờ cầu vồng ủng hộ LGBT. Có những trang đăng bức ảnh hai cô gái, một tóc nhổng một tóc ngang vai môi chạm môi. Hoặc hai chàng trai, áo sơ mi đính nơ, tay cầm tay.
Và trang của con gái tôi, là tấm ảnh Bích Thi tựa cằm vào vai Hòa cùng với status: “Mình chỉ sợ mẹ buồn”. 
Tôi rùng mình. Không. Hòa chỉ là người ủng hộ mà thôi. Tay tôi run run nhấp chuột vào trang của Dũng. Mắt tôi đụng tấm ảnh Dũng và một chàng trai kề môi rất gần.
Ôi không…
Hố sâu toang hoác dưới chân, tôi chới với trong cơn rơi không chạm đáy.
Tôi là một bà mẹ hiện đại. Mình là một bà mẹ hiện đại. Mình là… Mình có thể hiểu… Tôi lặp đi lặp lại với mình để chống chọi cơn choáng váng trào dâng. Rồi tôi cũng tìm được điểm bấu víu. Sợ mẹ buồn. Sợ mẹ buồn. Sợ mẹ buồn. Chỉ sợ mẹ buồn.
Hòa nhận ra mình là les từ khi nào? Tôi muốn đếm tháng ngày con mình buồn một mình để tôi được vui. Tôi cố gắng biết mấy để vừa là mẹ vừa là bạn, hóa ra bấy lâu nay tôi chỉ là kẻ bên lề của trớ trêu số phận.
***
Tôi hiểu được nỗi khổ của Hòa khi chính tôi chưa tìm được sức mạnh để dám đối diện. Tôi lẩn tránh cái nhìn thương cảm của bạn bè đồng nghiệp, tôi làm như bận bịu gì đó để lảng tránh không trả lời những câu hỏi làm ra vẻ thông hiểu mà thật ra là tò mò tọc mạch, những độc ác hồn nhiên…
Nhưng chính vì vậy mà tôi nhận ra Hòa cần một sự thấu hiểu. Nếu tôi không là điểm tựa của con mình thì còn ai khác đây?
-  Sao con không rủ Bích Thi về nhà mình chơi? – Tôi nói.
Hòa đang cắm hoa. Câu nói của tôi khiến tay cầm bông hoa ngừng khựng lơ lửng. Chừng như màu đỏ cánh hoa lan qua từng ngón tay và loang lên vai, qua cổ và tràn khắp mặt mũi Hòa. Màu đỏ đông cứng khuôn mặt Hòa khiến tôi nghĩ tới thân cây bị trốc gốc ngày mưa bão.
Tôi bước tới gần hơn, sẵn sàng đón Hòa nhào trong vòng tay tôi. Nhưng không, Hòa vẫn gắng gượng. Tôi đau lòng nhận ra con mình đã phải cố gắng nhường nào suốt bấy lâu để có thể tỏ ra thản nhiên.
-  Mẹ biết rồi sao?
-  Mẹ biết. Và mẹ hiểu. Con không phải giấu giếm gì nữa đâu – Tôi dịu nhẹ – Chủ nhật này mẹ định nấu món gì đó con mời bạn tới cho vui. Bích Thi thích ăn gì?
-  Không cần gì đâu mẹ. Chỉ cần mẹ không ngăn cấm là tụi con mừng rồi.
Có thể ngăn cấm được tình yêu sao?
***
Tôi đọc hết trang này qua trang kia từ link này qua link khác về LGBT để có thể hiểu được con mình hơn và biết nên cư xử thế nào để không gây tổn thương. Những chuyến đi, Hòa không phải một mình dắt xe ra cổng nữa. Bích Thi đến nhà từ tối qua và hai đứa tíu tít chuẩn bị đồ đạc xắp xếp ba lô. Tình yêu được thông hiểu khiến tiếng cười dậy lên vui vẻ.
-  Mẹ con đã biết chưa hả Bích Thi? – Tôi hỏi. Mong manh hy vọng một niềm đồng cảm.
Bích Thi rùn vai:
-  Mẹ con không hiền như cô đâu. Mẹ con mà biết là đuổi con ra đường luôn. Vậy nên con có dám viết gì trên facebook đâu cô.
Tôi nuốt tiếng thở dài. Ừ, vì Bích Thi không viết dòng nào ẩn ý nên tôi đâu ngờ, cứ tưởng hai cái miệng hình hoa hồng gai chỉ là nghịch ngợm thôi.
Tôi đã từng hình dung đến ngày Hòa trong bộ váy cô dâu bên cạnh chú rể là Dũng. Rồi tôi sẽ khuyên con những điều mà tôi hiểu về đàn ông qua cuộc hôn nhân của chính mình, tôi sẽ chia sẻ với con niềm vui lứa đôi và cách giữ lửa sau mỗi trận cãi cọ làm tổn thương nhau mà tôi từng trải qua.
Nhưng bây giờ thì tôi chẳng biết nói gì. Tôi lạ lẫm trước thế giới mới mở ra và dò dẫm học cách chấp nhận.
Chấp nhận, và âm ỉ mong mỏi. Hòa còn quá trẻ. Bích Thi cũng còn quá trẻ. Có nhiều bài viết về đồng tính giả và cũng có nhiều phản đối bài viết này, nhưng với tôi, đó là niềm hy vọng. Ừ biết đâu, chỉ là lầm tưởng thôi. Rồi con gái tôi sẽ qua giai đoạn ngốc nghếch này. Bích Thi cũng vậy. Sẽ trở thành ký ức, một thời nông nổi.
Có thể không?
Tôi mong biết mấy là có.
Đồng thời với nỗi hy vọng mong manh thì tôi cũng vun đắp cho mối tình này, để lỡ mà… nếu nó là chuyện dài lâu, thì con của tôi sẽ nhớ về giai đoạn này như nhớ về kỷ niệm đẹp đẽ. Đời sống hôn nhân, dù đồng tính hay dị tính thì cũng đầy gập ghềnh, hẳn vậy. Tôi muốn tặng con mình một khởi đầu yên ả.
Rồi thì tôi cũng quen với sự có mặt của Bích Thi trong nhà mình. Tôi quen với ánh mắt Hòa rạng rỡ và miệng cười tươi tắn khi sau tiếng chuông cổng reo vang là khuôn mặt Bích Thi hiện ra giữa hai hàng song. Tôi quen cả việc khi kho cá phải nhớ là rắc tiêu ít thôi vì Bích Thi không ăn cay được…
***
Chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn xin việc, tôi đưa Hòa và Bích Thi đi mua váy áo mới.
Chủ shop là Vinh, nổi tiếng trong giới thiết kế thời trang. Vinh nhìn Hòa từ tóc xuống chân rồi lấy ra cái áo đầm màu vàng nhạt lấm chấm vài họa tiết màu xanh cỏ quanh vòng eo.
-  Em mặc cái này hợp lắm đó – Vinh nói.
Hòa nhún vai, lắc đầu:
-  Bọn em cần sơ mi và váy công sở.
-  Đâu phải lúc nào mình cũng mặc đồ công sở đâu con – Tôi nói.
Cái áo đầm xinh đến nỗi tôi tiếc là mình không còn trẻ, thấy Hòa không hưởng ứng gợi ý của mình, tôi ướm cái áo lên người Bích Thi:
-  Cuối tuần mặc đi chơi cũng hay hay.
Trong lúc Hòa chọn áo sơ mi thì tôi theo Bích Thi đi vô phòng thử đồ, kiểu áo đầm này cần có người giúp kéo dây kéo ở sau lưng.
Và tôi ngẩn người nhìn Bích Thi tuyệt đẹp trong cái áo đầm vừa vặn không một nếp nhăn không chút khiếm khuyết nào.
Tôi kéo Bích Thi ra ngoài, chỉ là muốn cho Hòa thấy là Hòa đã sai khi chê cái áo đầm này.
Tiếng huýt gió bất ngờ vang lên, lảnh lót. Và Vinh mở to mắt:
-  Đã có ai nói với em là em rất xinh đẹp chưa?
Bích Thi đỏ hồng hai má. Bốn bên đều là những tấm gương. Đôi mắt long lanh ngỡ ngàng tràn đầy nữ tính, Bích Thi thẹn thùng liếc nhìn mình trong gương, khắp nơi, và trong mắt Vinh đầy ngưỡng mộ.
Cứ như cái áo đầm này ở đây, chờ đến giây phút này, để thức tỉnh một điều lầm lẫn.
***
-  Tại mẹ. Con đã nói là chỉ cần váy áo công sở. Mẹ thì muốn Bích Thi phải mặc cái áo đầm chết bằm đó. Tại mẹ – Hòa nức nở - Có phải mẹ cố tình chia rẽ tụi con không?
Tôi xót xa nhìn Hòa vật vã trong cơn đau mất người yêu. Và tôi đọc lại tin nhắn của Bích Thi “Cô ơi, nhờ cô nói với Hòa là đừng quấy rầy con nữa”.
Tôi ước gì có một cái áo đầm dễ thương khác, đang ở nơi nào đó, chờ đợi con tôi mặc vào và nhận ra mình mong muốn được có một chàng trai chiêm ngưỡng ngợi khen. Chấm dứt trớ trêu.
Điều ước của riêng tôi thôi.
-  Chính mẹ muốn vậy mà. Mẹ còn muốn con mặc cái áo đầm đó nữa mà. Mẹ ghê sợ con là les. Đừng dối lòng – Hòa gào lên - Mẹ hãy nói thật một lần đi. Hãy nói thật đi.
Có nỗi đau cần liều thuốc đắng. Tôi không thể tránh mình là liều thuốc đắng cho con trong lúc này.
-  Thật lòng là mẹ thấy may mắn vì sự lầm lẫn của Bích Thi được nhận ra sớm, để Bích Thi kịp trở về cuộc đời thật của mình – Tôi nói, từng lời như mũi kim đâm ngược lại trái tim tôi – Les, hay không, cũng có đôi khi người ta yêu mà chẳng được đáp lại. Hãy để Bích Thi được tự do và coi như con yêu đơn phương. Rồi thời gian sẽ giúp con quên...
Hòa bật dậy bỏ chạy vô phòng và đóng sầm cửa lại, âm thanh của những món đồ bị quăng vô tường vọng ra.
Chẳng biết làm gì, tôi nhìn lên tờ lịch trên tường. Đã bao ngày qua kể từ hôm đó...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI