Khi gió bất ngờ đổi hướng, thổi
tung dọc cánh rừng, lật tung từng đám cỏ ngoài thảo nguyên, ấy là lúc, mùa xuân
sắp sửa quay về. Bộn bề hay thong thả thì cũng chừng đó tháng ngày chữ nghĩa,
chừng đó khát khao vây bủa. Ngoái nhìn lại một năm truyện ngắn trên Tạp chí Chư
Yang Sin, cũng là lúc nhìn lại từng gương mặt văn xuôi vốn đã trở nên quen thuộc
với bạn đọc của Tạp chí.
Một năm qua, không có một giọng nói
mới nào xuất hiện. Vẫn là những giọng điệu đã trở nên quen thuộc, nghe nhiều,
thành ra lắng đọng tâm tình, nghe nhiều, mới thấy được nỗ lực tìm tòi đổi thay
không ngừng nghỉ.
Giải thưởng hàng năm, giải A năm
nay được trao cho Nguyễn Anh Đào, một cây bút sung sức đang ngày càng khẳng định
được phong cách của mình. Câu chuyện ban đầu từ thị xã Buôn Hồ nhỏ bé cứ
“loang” ra mãi, không chỉ ở bức tranh hiện thực được mở rộng ra, mà còn ở khả năng
chinh phục bạn đọc khắp mọi miền trên cả nước. Từ những bi kịch nhỏ, đã thấy được
ý đồ khái quát hiện thực, câu chuyện của Đào bây giờ đã có thêm những chiều kích
mới. Về mặt kỹ thuật viết, hình ảnh, chi tiết, nhân vật cũng đã linh hoạt, biến
ảo, hấp dẫn hơn so với trước kia. Tập truyện mới nhất của Nguyễn Anh Đào Thà
cứ một mình rồi quen cho thấy một bút lực dồi dào và nỗ lực không ngừng
của người viết văn nghiêm túc.
Giữa bộn bề lo toan của đời thường,
càng thấy trân quý và cảm phục những nhà văn thủy chung với trang viết. Một năm
qua, bạn đọc vẫn dõi theo những câu chuyện có khi cảm động, có khi thú vị, có
khi trầm buồn của các nhà văn đứng tuổi tại địa phương. Các nhà văn Nguyễn Hoàng
Thu, H’Linh Niê, Trúc Hoài, Khôi Nguyên, Niê Thanh Mai… vẫn đều đặn xuất hiện,
khi là truyện ngắn, khi là bút ký, có khi là trích đoạn của một tiểu thuyết. Tác
giả Hồng Chiến vẫn miệt mài theo đuổi những trang viết cho lứa tuổi thiếu niên
nhi đồng, bằng những chuyện kể chân chất, mộc mạc về đời sống sinh hoạt của trẻ
thơ đồng bào Tây nguyên nhiều bí ẩn, lắm thi vị. Tác giả Nguyên Hương bộn bề với
các dự án dài hơi tại các hãng phim truyện, các nhà xuất bản, vẫn không quên đều
đặn góp giọng nói duyên dáng, hóm hỉnh của mình làm phong phú thêm cho Tạp chí
Chư Yang Sin.
Một năm qua, cũng có những giọng
nói đột nhiên im lặng, như một khoảng lặng mênh mang giữa bản nhạc thiết tha của
núi rừng. H’Siêu Bỹa, H’Xíu Hmốk, H’Phila Niê đã từng làm người đọc thảng thốt
bởi những câu chuyện đầy ám ảnh, bây giờ, vẫn đang lặng lẽ kiếm tìm, lặng lẽ tích
lũy kiến thức, như ong thợ mất hút giữa đại ngàn hoa thắm. Có hôm nào đó khi mùa
xuân bừng dậy, họ lại trở về với bạn đọc đang mong đợi, cất lên những lời run rẩy,
kể lại câu chuyện thảo nguyên, như thuở ban đầu. Mong lắm thay! Văn chương vốn
là thứ không thể vội vàng, càng không phải thứ muốn là được. Chúng ta đều đã biết
vậy rồi. Vậy nên trong khi chờ đợi mùa quả mới từ những bạn viết trẻ nói trên,
bạn đọc lại dõi theo trò chơi chữ nghĩa cô độc của Lâm Hạ, Trần Hương Giang –
những bút danh đã trở nên quen thuộc, thân thương trên Tạp chí.
Trần Hương Giang bây giờ đã lập
nghiệp ở một nơi rất xa, xa núi, xa rừng, nhưng hồn cây, hồn cỏ thì vẫn vương
mang. Hãy nghe Giang kể về nỗi hoang
mang của người sinh ra ở núi, giờ làm người xa xứ: “Tôi vẫn đang tìm
kiếm những nơi có thể cho tôi được quyền trốn nấp. Vì, ít ra, vào lúc này tôi sẽ
bớt được những cơn hãi hùng sợ sệt mơ hồ vô lí, khiến đôi chân tôi thi thoảng
run lên bần bật. Thế giới bỗng trở nên khó hiểu và bất an hơn những gì tôi biết
từ khi mới mở mắt chào đời. Thế giới như những mắt lưới chằng chịt. Xung quanh
tôi, sự ích kỉ ngập tràn trong từng con mắt liếc dọc liếc ngang. Họ ngấm nguýt
nhau. Họ nheo mắt nhìn nhau một cách cà khịa, ghét bỏ. Họ gầm gừ, đe dọa lẫn
nhau mỗi ngày trôi qua đến phát chán trước mặt tôi. Những lần tôi hờ hững lạnh
lùng, với nỗi buồn ngập sâu và dậy sóng một cách hồn nhiên trong lòng mình là
khi mọi cảm giác đều lặng lẽ chuồi khỏi tâm hồn tôi và lần lượt tắt ngóm, chết
dần chết mòn đến thê thảm”. (Truyện ngắn Mắt lưới, Chư Yang
Sin số tháng 6.2017).
Lâm Hạ, người vừa từ đâu đó, trong
nỗi cô độc của mình, cất lên bài ca bi hoan quen thuộc của núi Chư H’Lâm hoang
dại: “Vì tôi gặp T. quá
trễ, trễ lắm rồi. Sự muộn màng kéo dài chiếc bóng tôi trôi cùng cơn mưa vàng,
thành một khoảng không đen sâu hun hút. Nơi đó, tôi thấy mình trần truồng nằm bất
động, không một mảnh vải che thân. Máu cứ ri rỉ chảy tràn ra từ khe hở, từ lỗ mũi,
khóe mắt, làn môi, lỗ tai. Máu cứ chảy mãi thành một cơn mưa đỏ, và tôi cười giòn
như nắng thủy tinh. Máu quyện thành dòng chữ, thành câu thơ của T. mơn man
quanh thân thể tôi. Tôi gọi T. mãi mà T. vẫn chạy, tà váy cô dâu của người con
gái nào đó tung bay, T. reo vui như một ngọn gió. Tôi nằm chết giữa ngày dài”. (Truyện ngắn Dưới cột đèn, Chư
Yang Sin số tháng 12.2017).
Người biên tập, như thường lệ, hết sức trân quý các nhà văn, các bạn viết của
Tạp chí, nâng niu từng con chữ, từng dấu câu, từng ý tưởng của mỗi tác giả, với
mong muốn khu vườn văn chương của chúng ta luôn luôn rạng rỡ sắc màu và rộn rã âm
thanh. Xin chúc tất cả các bạn viết một
mùa xuân mới ấm áp, thăng hoa ý tưởng và cảm xúc, xứng đáng với tình cảm mong đợi,
kỳ vọng của bạn đọc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI