Dạo này, những giấc mơ thường đến rồi đi,
không để lại dấu vết. Buổi sáng thức dậy, chỉ còn nhớ mang máng hình như
đêm qua có lang thang, hình như đêm qua có đánh đổi, đêm qua có vật vã đớn đau...nhưng
không nhớ rõ ở đâu với ai và vì sao nữa.
Mọi thứ bây giờ trở nên mù mờ nhạt nhẽo
không hình không dáng không mùi vị không hương sắc, kể cả giấc mơ. Từng vệt chổi thời gian quét từ
ngày sang đêm từ đêm sang ngày nối tiếp. Có khi cũng cố ngồi cố nhớ cố ghi khắc
lại những mộng mị song
trùng nhưng rồi không thể. Đành chặc lưỡi nhìn trời bằng mắt chim mắt bướm: Ờ, thì có mơ gì có thấy gì có đi đến đâu rồi cuối cùng
cũng chỉ quay về chỗ mình ngồi với đàn kiến dập dìu trẩy hội dưới chân.
Dạo này, những giấc mơ thường đến rồi đi,
không hề để lại dấu vết.
Ngày nhỏ, có những buổi sáng, dậy muộn, cha mẹ đi ra đồng
hết, ta vội vàng chạy ùa ra
đầu ngõ nhìn ngược nhìn xuôi tìm kiếm. Chỉ có nắng rơi trên ngọn tre xào xạc,
chỉ có gió múa trên ngọn cỏ xào xạc. Người thân đi vắng hết rồi! Miệng ta méo xệch gọi cha gọi mẹ...
Bây giờ, khi đã đi gần hết chiều dọc chiều ngang của mênh
mông kiếp người, ta lại nhiều khi tất tả ngó ngược ngó xuôi tìm kiếm một giấc mơ
vừa ghé thăm nhưng không
hề để lại dấu vết, như tìm kiếm người thân. Có lúc cồn cào ruột gan ta định rũ hết các đống gối
chăn luộm thuộm ra hòng tìm cho bằng được, nhưng rồi lại thôi.
Có gì đâu mà, những giấc mơ thì đêm nào chẳng
có, mà giấc mơ đến rồi đi, đâu phải tại mình?
Một làn gió đến rồi đi, mùa xuân đến rồi đi, tình yêu đến
rồi đi, cũng có tại mình đâu?
Ta vẽ ra câu chuyện về núi Chư Mang rồi
chìm vào trong đấy. Ta vẽ ra hoa lá mùa xuân
rồi chìm vào trong đấy. Ta vẽ ra tình yêu rồi cũng chìm vào trong đấy. Rồi đến lúc ta quên mất rằng tất
cả mọi thứ đều do tay mình vẽ ra thôi, mình vẽ ra mình ngắm rồi mình cười mình khóc mình tin đó là sự thật.
Não ta bây giờ trùng trùng lớp lớp xếp lên
nhau những dãy tế bào chứa đầy mộng ảo, chứa đầy những khúc xạ đớn đau.
Nhưng biết làm sao bây giờ?
Như đứa trẻ mồ côi mất mẹ, ta luôn vẽ ra
hình ảnh thân thương rồi hét gọi ngàn lần biết đâu có ngày ứng nghiệm.
Sáng nay có tiếng chim lảnh lót trên mái nhà,
không biết thực hay mơ!
Những giấc mơ thì không để lại dấu vết, còn
những hình ảnh thực thì cứ ngỡ là mơ. Ta giờ như chiếc lá trên dòng nước,
càng ngày càng lọt thỏm vào giữa mênh mông của thế giới tưởng tượng. Nhiều khi ta lẩn thẩn gọi
trong chiều, này, bé yêu ơi,
cho ta mượn bàn tay một tí! Nhiều khi ta lẩn thẩn gọi trong đêm, này,
Thượng đế, cho ta mượn
vầng trăng một tí. Để làm gì ư? Thì con đò giữa mênh mông trời nước, cần một bãi cát để làm gì?
Đáp lại lời ta, chỉ có gió ngàn xoay tít giữa trời cao, chỉ
có những giấc mơ không hề để lại dấu vết và trùng trùng lớp lớp bức tranh hiện
thực giống như mơ. Tiếng ai văng vẳng trong chiều muộn, cứ đi rồi sẽ đến, cứ gõ rồi cửa sẽ mở! Nếu
thế thì ta sẽ gõ đến ngàn lần và đi suốt đêm dài ngày rộng,
đi hết ngày nắng đêm mưa, gọi tên bốn mùa và liên hồi gõ cửa.
Nhưng rõ ràng giọng nói vừa cất lên lại chợt
tan biến, không biết thực hay mơ!
Mùa xuân đang đến…
Mùa xuân đang đến, như một con rắn màu xanh, vừa bò vừa vỡ
vụn ra hàng ngàn mảnh thủy tinh lấp lánh hẹn hò ngũ sắc.
Ta ngồi ngắm mùa xuân bằng đôi mắt rạn vỡ nghe âm thanh
mùa xuân bằng đôi tai rạn
vỡ và hít thở khí trời mùa xuân bằng cánh mũi phập phồng rạn vỡ. Tại vì thế giới này chưa bao giờ là gắn kết, chưa bao giờ là một khối. Vậy nên ta mới
mất công
ngồi hàn gắn lại mọi vụn vỡ trên đời. Ta gắn môi hồng lại gần bếp lửa, gắn váy áo dập dìu gần với trời
xanh, gắn sợi lông mi lại gần nắng ấm, gắn chòm mây trắng lại gần câu thơ…
Xong rồi, ta sẽ ngồi chờ, như một gã đi
săn, chờ con rắn màu xanh với hàng ngàn mảnh
thủy tinh hẹn hò lấp lánh bò về. Ta chờ mãi, vẫn chưa thấy tăm hơi rắn xanh
với lại hoa vàng thủy tinh lấp lánh. Chỉ thấy những cơn gió điên cuồng đan kín hoang vu, chỉ thấy mây trời
cuồn cuộn hành hương dọc bên trời lặng lẽ.
Bên bếp lửa, môi hồng giờ ngủ quên. Bên trời
xanh, váy áo dập dìu thanh minh vạn năm xưa cũ. Bên nắng ấm, sợi lông mi lóng lánh, hình như đang
say. Bên mây trắng,
câu thơ lưu lạc chưa về.
Gã thợ săn ngồi nép mình lặng lẽ giữa thảo
nguyên rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Biết đến bao giờ...
Bạn hỏi ta, viết cái gì mà mây trắng với rắn
xanh luộm thuộm không có đầu đuôi vụn vỡ? Ta có biết đâu, ta vẽ cho
mình một bức tranh mùa xuân vẹn tròn ấp áp, có môi hồng bên bếp lửa, có nắng ấm dưới trời xanh, có sợi lông mi ngọt ngào dưới
bầu trời đầy
mây trắng. Một bức tranh mùa xuân mà ta chưa bao giờ có được trong đời. Bởi ngay từ lúc mới sinh ra,
thế giới này đã là trăm ngàn mảnh vụn. Ta ngồi viết, ta
ngồi vẽ, ta tí mẩn công phu ngồi hàn gắn lại, lẩn thẩn, miệt mài, như là… à mà thôi
không so sánh nữa.
Về điều này, chỉ có mình hiểu ta thôi!
Không lẽ cứ ngồi đợi mãi, lỡ mùa xuân lỡ hẹn không về,
thì sao? Làm gì để cho nhanh
qua những tháng ngày hun hút? Ta từng vung tay xé mấy trăm tờ lịch một lần, nhưng rồi thời gian cũng
chẳng chạy nhanh hơn được. Nếu thời gian là một con ngựa kéo xe, ta sẽ vung roi vun vút, đằng
này… Ta bèn ngồi hoán đổi mọi thứ cho nhau, cái nọ sang chỗ cái kia, như một gã trọc phú chơi ngông ngồi
đảo qua đảo
lại đống của cải khổng lồ cho nhanh hết thời gian.
Ta đổi môi hồng vào chỗ trời xanh, rồi đổi lông mi vào
bên bếp lửa, đổi váy áo thênh
thang vào chỗ núi đồi, đổi mây trắng vào vòm cây lá rụng, đổi con đò
sang chỗ núi Chư Mang, đổi sông Năng về nơi mây trắng… Xong rồi, mệt rồi, giờ thì ngồi
vá lại những tháng
ngày mệt mỏi làm người. Xong rồi, mệt rồi, giờ thì ngồi vỗ tay hát giữa trời bé yêu ơi
tháng ngày đi xa ngựa người ơi cái ngày nặng nhọc xanh rêu ơi
cái ngày rỉ máu vì sao ơi cái ngày mệt lả bướm ong ơi cái ngày óc cong khô…
Hát mãi thôi, gọi mãi thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI