Tôi vừa nhận bằng cử nhân kinh tế, đang ở Sài
Gòn tìm việc thì nhận tin nhắn: “Con về gấp. Ba ốm nặng”. Vừa thấy tôi, ba tôi
gạt tấm mền, lồm cồm ngồi dậy. Ba tôi là một doanh nhân có tiếng ở tỉnh. Nhìn
ông, nếu không ai giới thiệu, người lạ sẽ tưởng ông là nông dân. Ông hay mặc quần soọc kaki, áo
thun bạc màu rộng thùng thình. Ông nói: “May quá. Con về coi trang trại một thời gian.
Chắc ba già rồi nên hay chóng mặt”.
Ba chở tôi đi thăm trang trại. Đây là nương rẫy
của gia đình, ba đã mua thêm đất, mở rộng. Trước kia, nhà tôi lao động cật lực vẫn không đủ
ăn. Tay ai cũng thô nhám, cộm vết chai mà vẫn nghèo. Vì thế tôi quyết thoát nghề
nông, thề sẽ không bao
giờ sống ở nơi này.
Trước mắt tôi, cà phê, tiêu bạt ngàn. Có cả dãy chuồng
trại nuôi gia súc. “Chỗ này mình đánh con rắn to bằng cổ tay đó”. “Chỗ
này con vác bao mì bị trượt chân, bong gân phải nghỉ học đó”. “Chỗ này…”. “Chỗ này…”. Ba tôi gợi lại bao kỷ
niệm
nhưng tôi chỉ nhớ mang máng. Cảnh vật đổi thay quá. Bây giờ, tôi đến rẫy bằng ô
tô chứ không đi bộ hay xe đạp. Bắp, mì, lúa - những cây trồng gắn bó với tuổi thơ tôi không
thấy nữa. Ba tôi giải thích: “Giờ trồng cây công nghiệp, biến sản phẩm thành
hàng hóa mới giàu được con ạ”. Tới khoảng đất trống, ba tôi dừng lại. Tôi ngạc nhiên thấy người
làm đều là người dân tộc tại chỗ. Họ gật đầu chào. Nụ cười tõn tẽn, nước da nâu
sẫm. Có người đã cà hết dãy răng hàm trên, trông ngồ ngộ. Ba tôi hỏi: “Mọi người
làm đến đâu rồi?”. Nhìn những cái hố nông toen hoẻn, ba kêu: “Chưa
được! Chưa được! Phải 60 phân mà”. “Mình không hiểu 60 phân là thế nào đâu”. Những
nụ cười tõn tẽn đầy vẻ ngượng ngập thay sự thú nhận. Ba tôi liền cầm cuốc cuốc
một cái hố làm mẫu. “Sâu bằng này này. Rộng bằng này này”. Những gương mặt lại
nở nụ cười tõn tẽn ra điều đã hiểu. Tôi bảo: “Con chịu ba thật. Ai đời khái niệm
60 phân mà phải giải thích đi giải thích lại!”. “Trình độ văn hóa của họ thấp,
chưa từng tiếp xúc với phương thức sản xuất mới, cây trồng mới.
Mình phải kiên trì cầm tay chỉ việc thôi con ạ. Họ tốt lắm đó. Trong chiến
tranh, họ chính là những cơ sở cách mạng kiên cường”. “Ba định nuôi dưỡng đội quân này sao?”. “Không
có họ thì lực lượng lao động đâu? Những thanh niên mang danh đầy kiến thức,
rành rẽ công nghệ, ngoại ngữ lưu loát có chịu cầm cuốc xẻng không, có
chịu về nơi núi rừng làm việc không?”. Đây chính là lúc tôi dễ bộc lộ suy nghĩ
của mình nhất. Tôi nhớ gia đình tôi đã có hai căn nhà ngoài phố cho
thuê, một cửa hàng bán sản phẩm tiêu, cà phê ổn định từ lâu. Tôi thủ thỉ: “Ba
ơi, nhà mình đủ giàu rồi. Của cải đời con, đời cháu ăn không hết. Ba cũng trở
thành doanh nhân như đã mơ ước. Làm gì nữa cho mệt. Con cũng không về đây đâu. Gia đình mình
nên chuyển về thành phố. Ba cũng cần nghỉ ngơi tuổi già.”. Ba tôi lắc đầu: “Con
nhầm. Ba chưa từng nghĩ phải làm giàu nữa, giàu mãi. Ba cũng không đặt
ra mục đích phải thu về thêm cho gia đình ta bao nhiêu tiền. Ba chỉ muốn mỗi
năm có thể tạo công ăn việc làm cho thêm bao nhiêu người, nâng mức thu nhập
lên bao nhiêu để người lao động thoát nghèo bền vững, vươn lên đủ ăn đủ mặc
và giàu. Như thế việc làm giàu của mình
mới có ý nghĩa con ạ”. “Việc gì ba phải lo cho người dưng”. “ Ồ, họ cũng
như mình khi xưa. Cũng nghèo vì thiếu vốn, thiếu kiến thức, thiếu đủ thứ. Giờ
mình đi trước, có điều kiện hơn thì cũng phải biết nhìn xuống, tự thấy xót xa mà
thương họ nhiều hơn chứ”. Quan
điểm của ba và tôi thường chỏi nhau. Đụng đến lại gây tranh cãi nên tôi im. Ba tôi nói:
“Giờ ba đưa con tới làng. Con nên biết đời sống của những người làm công cho
mình như thế nào”.
Làng đồng bào cách trang trại không xa. Có chừng hơn
hai chục nóc nhà nằm thưa thớt dưới chân đồi. Nhà nào cũng rộng khoảng 50 m2, lợp
mái tôn, vách ván, nền trát xi măng. Trước kia đồng bào ở nhà sàn, sâu trong
núi. Theo chủ trương định canh định cư, làng đã dời về đây. Nhà nào cũng na ná
như nhau. Đồ đạc chẳng có gì giá trị: Vài bộ quần áo cũ kỹ vắt trên dây, một ít
bắp giống, ba, bốn cái nồi đen sì úp, treo xung quanh bếp lửa. Nhà kha khá một
chút có thêm vài ghè rượu xếp dọc tường. Trước cuộc sống nghèo nàn, đơn giản, cảm
giác muốn cưu mang, giúp đỡ như một cơn gió nhẹ chợt len lỏi trong lòng tôi.
Ban ngày tôi quanh quẩn khắp vườn cây. Hết việc
nọ đến việc kia, từ sáng đến chiều, từ ngày này sang ngày khác. Tôi chỉ cho người
làm cách tỉa bớt những cành già, cành yếu, biết bỏ lượng phân bón bao nhiêu vào
mỗi gốc cây. Công việc xoay vần lại tới mùa làm cỏ, phun thuốc trừ sâu… Cũng
như ba tôi, có việc rất đơn giản tôi phải giảng đi giảng lại, mệt muốn đứt hơi.
Có lúc chính tay tôi làm mẫu, thực hiện nhiều lần người làm mới làm được đúng
ý. Đôi lúc tôi mệt mỏi rã rượi, ngồi thừ ra, mặc dàn tưới tự động phun nước ướt
đẫm cả mặt mũi, áo quần. Tối về, tôi không sao chợp mắt ngay được. Ban đêm ở miền
rừng thường lạnh. Bóng
đêm đen kịt bao phủ khắp nơi. Tôi nhớ âm thanh thành phố náo nhiệt, nhớ người yêu,
thầm nghĩ không biết mấy tháng nữa mới trở lại nơi ấy. Ba tôi cựa mình hỏi: “Nhớ Sài Gòn hả?”.
Tôi bảo: “Ở đây tĩnh lặng quá. Nghe được cả tiếng lá rơi. Ba định ở mãi nơi này
sao?”. “Thời nay cha mẹ có quyền lựa chọn à? Thôi ngủ đi, chuyện đó tính sau”.
Ngày tháng cứ trôi, tôi bị cuốn vào công việc
lúc nào không hay. Nhìn những người làm tự tay be bồn, bón phân, tỉa cành… không cần có
tôi kèm bên cạnh nữa, lòng tôi vui. Tôi chụp những chùm hoa cà phê trắng muốt, những
nhánh tiêu trĩu hạt, những triền đồi xanh thắm sắc lá gửi cho nàng. Tôi muốn
chia sẻ với nàng
không gian thiên nhiên thoáng đãng, mùi hoa thơm dịu dàng, tiếng gió khua vòm lá lao xao… Những
lúc ấy, tâm trí tôi chẳng còn hình ảnh chung cư cao ngất, dòng âm thanh ầm ì suốt
đêm ngày, giờ phút bị kẹt xe khói bụi xộc vào cay cay mũi. Chỉ còn khuôn mặt
thân yêu của nàng hiển hiện.
Một buổi trưa, tôi vừa bước vào nhà đã thấy ba tôi chờ
trước cửa. Ông không nằm trên giường, trùm chăn, ho sù sụ mà tiến lại, túm cổ
áo tôi, chỉ vào bao hạt đu đủ khô. Giọng ba tôi lạc đi: “Nói! Có phải mày đem
thứ này trộn vào tiêu không?”. “Các nơi
thu mua nông sản đều làm thế ba ạ”. “ Bốp’. Ba tôi giang thẳng tay tát vào mặt
tôi. Mắt tôi hoa lên, má đau rát. Tôi ngã dúi dụi xuống nền nhà. Ba tôi vơ luôn bộ ly tách
trên bàn đập mạnh xuống đất như vẫn chưa hả giận. Ông hét: ‘Mất dạy! Mày
học thói lừa lọc ở thành phố đem về đây hả? Bao năm, bao công sức xây dựng uy
tín đã bị trò lưu manh của mày đạp đổ trong chớp mắt. Mày giết tao cho rồi!”.
Ba tôi lấy chiếc roi mây ra. Năm xưa tôi không chịu đi học, ba đã đánh tôi tứa máu bằng
chiếc roi này. Giờ ông vừa giơ roi lên thì đã thở hổn hển, nằm vật xuống giường,
xùi bọt mép. Mẹ tôi mếu máo vừa khóc vừa van: “Ông ơi, ông bớt giận. Con nó trẻ
người non dạ, ông tha cho nó. Cũng tại tôi nuông chiều nó đây mà”. Mẹ
quay sang tôi: “Ba giả vờ ốm để con về, thử cho con làm quen công việc. Giờ
con làm ông ấy ốm thật rồi”. Quả thật chân tay ba tôi xuội lơ, suốt ngày nằm
thiêm thiếp. Mỗi lần ba ăn, tôi phải đỡ dậy để mẹ tôi đút từng muỗng cháo. Nghe
tin ông ốm, dân làng kéo đến chật nhà mang theo gà, gạo, bắp, khoai
lang, chuối chín... “Mong ông ăn được để khỏe”.
Mẹ tôi giãy nảy: “Nhà tôi đầy heo, đầy gà kia, có thiếu gì đâu? Mọi người
đem về đi! Đem về”. Ai cũng lắc đầu: “Không được. Đây là tình mà. Bà không nhận,
chúng tôi cứ ở đây”.
Mùa thu hoạch xong cũng là lúc tôi đã biết hết
việc ở trang trại. Ba đưa cho tôi vé máy bay đi Sài Gòn, bảo: “Giờ con tùy ý chọn việc
làm, nơi ở mà con thích. Ba không ép”. “ Vâng, ba để con suy nghĩ thêm”. Tôi nhớ
nàng, nhớ mùi nước hoa thơm phức mỗi khi nàng đi qua, nhớ gương mặt tươi như
hoa khi tôi dẫn nàng đến ăn ở những nhà hàng sang trọng, mua cho nàng trang phục
đắt tiền. Nàng liên tục lên đời điện thoại bởi bạn bè toàn xài hàng hiệu. Nàng sẽ bị
coi thường nếu
dùng những đồ vật thua kém. Người như nàng sao có thể về nơi đầy đất bụi, đầy nắng
như ở đây, sao chịu được những đêm nghe được cả tiếng lá rơi. Tôi biết nàng thật
phù phiếm nhưng ai lý giải được tình yêu, ai không đau khi người yêu lìa bỏ? Tôi hỏi
ba, giọng run run: “Mẹ có phải là mối tình đầu của ba không?”. Ba đặt tay lên vai tôi,
giọng trầm hẳn: “Không con ạ. Mối tình đầu… xót xa mãi. Nhưng cái mình cần là
tình yêu bền vững. Người ấy có dám chia sẻ với mình tất cả khó khăn trong cuộc
đời không. Con đừng quá đau khổ, đừng quá tiếc nuối khi dứt bỏ một thứ gì đó mà
thực ra nó không thuộc về mình”.
Tôi xé vé máy bay. “Con quyết định rồi à?”.
Tôi gật. Ba tôi cười rạng rỡ. Trong mắt như có đốm nắng nhảy nhót. Ba mở tiệc mời dân làng đến
uống rượu, ăn mừng, giới thiệu tôi “chủ nhân mới”. Cồng chiêng ngân vang suốt ngày
đêm. Lần đầu
tiên giấc ngủ đến với tôi thật nhẹ nhàng. Tôi mơ thấy mình hóa thành cây xanh. Càng lúc rễ
càng cắm sâu, tán càng vươn rộng trên chính mảnh đất tôi biết chắc chắn là của
đời mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI