Dân tộc Xơ
Đăng cư trú lâu đời nhất ở bắc Tây Nguyên, chủ yếu ở tỉnh Kon Tum và cư trú rải rác ở các tỉnh Gia Lai,
Quảng Ngãi, Đắk Lắk... Cộng đồng tộc người này khá đồng
nhất về ý thức tộc người, ngôn ngữ, văn hoá, tuy tồn tại ở nhiều địa phương
khác nhau; gồm có 5 nhóm chính, đó là: Xơ Teang, Tơ Dră, Mơ Nâm, Ca Dong và H’lăng
sống chủ yếu ở các huyện của tỉnh Kon Tum như: Dak Tô, Sa Thầy, Dak Glây, Kon
Plong, Kon Rẫy và thị xã Kon Tum, huyện Dak Đoa, Đak Pơ của tỉnh
Gia Lai, huyện Krông Păc, Cư M’gar tỉnh Đắk Lắk và một số huyện của tỉnh Quảng
Ngãi... có dân số khoảng 180 nghìn người. Về nguồn gốc nhân chủng, có thể
khẳng định rằng dân tộc Xơ Đăng thuộc nhóm ngôn ngữ Môn – Khơme, là một trong các nhóm ngôn ngữ thuộc
ngữ hệ Nam Á.
Kho tàng văn hóa dân gian nhóm Xơ Đăng nói chung, rất phong phú. Trong các
tác phẩm mà chúng tôi sưu tầm được của dân tộc Xơ Đăng nhánh Kon Hrễng, có sử
thi “Tam Xep đi đánh quỉ Kleang Ngô”
(con rồng) do các nghệ nhân kể lại. Chàng Tam Xep là một anh chàng đẹp trai,
dũng cảm, có uy tín và quyền lực, biết giúp đỡ mọi người. Chàng có em gái xinh đẹp là nàng Pia Xăng
Lăng, hai anh trai Tam Chông, Tam Chiă. Làng Tam Xep là làng to lớn ở vùng cuối
nguồn sông Krông Kan. Trong làng có một cây pring cổ thụ, các ngày lễ lớn dân
làng thường tập trung thờ cúng, vì cây pring này thường che chở những người
nghèo, những người có nhà bị dột hoặc không có nhà, đến gốc cây này để ở tạm,
nên dân làng lúc nào cũng thờ cúng cây pring của họ vào các dịp lễ lớn. Chàng
có nghe đồn ở làng đầu nguồn sông Krông Kan bị quỷ Kleang Ngô giết hết người
trong làng, không sót một ai, cả già lẫn trẻ; heo, gà, trâu, bò cũng ăn sạch;
nhà cửa bị phá hết. Trong đó có chàng Tam Têu là người yêu của em gái
mình. Nàng Pia Xăng Lăng thương tiếc chàng Tam Têu nên khóc mấy ngày đêm.
Chàng Tam
Xep nhìn thấy em khóc nhiều quá, thấy thương em, chàng nấu cơm, thịt gà cho em, nhưng nàng cũng không
ăn nổi vì nhớ chàng Tam Têu; đã nhiều ngày nhiều đêm khóc, nước mắt đã
khô, giọng đã khàn, không còn sức để ngồi, nàng nằm luôn năm ngày năm đêm.
Chàng quyết định phải trừ quỉ Kleang Ngô để dân làng mình sống bình yên.
Hôm sau, Pia
Xăng Lăng dậy thật sớm, nấu cơm cho anh thật nhiều, gói cơm cho anh đầy gùi để
ăn đủ bảy ngày. Chàng Tam Xep cũng dậy sớm mài rựa, mài kiếm, đao, mác... Chàng
ăn cơm xong, gom đủ đồ vào gùi rồi lên đường. Chàng chèo thuyền đi hướng đông,
chèo ngược dòng chảy của sông Krông Kan. Chàng chèo qua bến thuyền
làng nhỏ, gặp bến thuyền làng lớn, đến bến thuyền làng Hdang, qua bến thuyền
làng Bu Nar. Đêm nghỉ, ngày đi, đã bảy ngày bảy đêm, chàng cứ chèo miết đến
làng tù trưởng giàu có, chàng muốn nghỉ chân, chàng ghé vào, gặp một cô gái
đang tắm ở bến, đó là nàng Pia Ka Nei, chàng gọi:
Này, cô nàng
kia tránh chỗ cho tôi vào bến.
Nàng Pia Ka
Nei chưa nghe
Tam Xep: Ơi
cô nàng! Tránh chỗ cho tôi vào bến.
Nàng Pia Ka
Nei vẫn chưa nghe.
Tam Xep đến
gần, cầm cây dầm đập mạnh, tát nước như mưa. Nàng Pia Ka Nei giật mình, quay đầu
nhìn thấy chàng Tam Xep to cao, đẹp trai, nàng ngất xỉu nằm ở đó. Chàng thấy vậy,
gọi nhiều lần nàng vẫn không dậy. Sờ người nàng, thấy tim hết đập, chàng không biết phải
làm gì, chàng nghĩ mình đã giết chết người ta, phải đền sao đây. Chàng gọi:
“Ơi thần trời!
Thần có mắt nhìn thấy, thần có tai nghe nói, thần có tay biết chỉ, người này ta không cố ý, xin thần giúp
cho người này sống lại” .
Chàng nghe
tiếng ở trên trời vọng ra: “Người này là của làng ta, dẫm nắng ra tắm, trời mát ra sân, đêm ngày gió mát
hiu hiu, ngủ giấc cũng thức, nằm dậy rồi đi. Con hãy quạt lấy hơi của con đi,
người này sẽ dậy thôi mà.”
Chàng chặt
tre đan quạt. Chàng quạt một hồi vẫn chưa thấy nhúc nhích gì, chàng quạt tiếp nữa, quạt
thật mạnh. Một lúc sau, nàng Pia Ka Nei tỉnh dậy, nhìn thấy chàng, mắc cỡ vì
mình đang trần truồng, nàng chạy một mạch về làng, không quay đầu lại, chàng gọi
không dừng. Về làng báo cho tù trưởng. Tù trưởng mời nàng vào nhà và hỏi:
Sao, có chuyện gì nói tôi nghe.
Nàng Pia Ka
Nei: Tôi đang tắm ở bến làng mình, tình cờ gặp một anh chàng đẹp trai to cao,
tôi sợ quá bỏ chạy về báo cho ông. Tù trưởng nhà giàu biết đó là Tam Xep. Người nào đến được làng này
thì người đó có sức khỏe phi thường. Nhà tù trưởng có hai con trai lớn là Tam
Phu và Tam Ket. Tù trưởng kêu gọi tất cả các chàng trai, cô gái tập trung tại
nhà rông: Làng ta chuẩn bị đón khách quý từ phương trời
xa xôi. Các chàng trai xôn xao nghe nói Tam Xep nổi tiếng, có sức mạnh phi thường. Các cô
gái nghe nói chàng này còn đẹp trai, to cao, chưa yêu ai, các cô lục đục sửa
soạn, chọn bộ áo, váy thật đẹp để xem chàng Tam Xep đẹp cỡ nào.
Tù trưởng
nhà giàu lệnh cho Tam Ket xuống đón Tam Xep, Tam Ket đi ngay tức thì, không suy
nghĩ gì. Chạy đến nơi, thấy Tam Xep, anh run sợ hoảng hốt, chưa kịp hỏi đã ngất
xỉu luôn tại đó. Tam Xep gọi dậy nhiều lần vẫn nằm im, sờ người anh này thấy
tim hết đập, chàng không biết phải làm gì, chàng nghĩ mình giết chết con người
ta, phải đền sao đây? Chàng lại gọi thần trời giúp. Thần trời lại mách như trước. Chàng quạt
một hồi vẫn chưa thấy nhúc nhích gì, chàng quạt tiếp nữa, quạt thật mạnh, một
lúc sau, Tam Ket tỉnh dậy nhìn thấy Tam Xep, sợ run rẩy, không há được miệng,
chàng chạy một mạch về làng, không quay đầu lại.
Tù trưởng điều
Tam Phu xuống đón, chàng Tam Phu lên ngựa vừa đi vừa suy nghĩ, vừa sợ, chàng cứ lẩm bẩm nói: “Ơi
bum, ơi bum (tức người lạ) từ đâu tới… anh đẹp thế nào, anh to khỏe cỡ nào…”.
Tam Phu đến nơi, thấy Tam Xep người phong độ, to cao, đẹp trai, có giật mình
nhưng không bị xỉu như mấy người kia, chàng nói: “Ơi chàng Tam Xép ơi! Đường
làng ta đã dọn sạch sẽ, nệm đã trải cho nhẹ chân, cơm đã
chín, rượu đã buộc vào cột nhà rông, cha tôi mời chàng vào làng, xin chàng lên
ngựa.”
Tam Xep lên
ngựa đến tới cổng làng, nhìn đường sạch, trải nệm thẳng tới nhà rông. Chàng vào
làng, người chàng đóng khố màu sặc sỡ, đầu cuốn khăn trắng, đỏ, hai bên hông đeo kiếm, đao với tiếng
vó ngựa cọc cọc cọc... Con heo, gà chạy tán loạn, tiếng chim kêu sợ như mưa to
gió lớn; các cô gái đang giã gạo thấy chàng Tam Xep, vội vứt chày bỏ chạy
vào nhà. Tù trưởng mời chàng vào nhà rông, uống nước, hút thuốc. Ông hỏi: Chàng đến
đây có chuyện gì?
Tam Xep: Tôi
đến đây chẳng có chuyện gì xấu, điều gì tốt, tôi đến chơi và thăm một người bạn
thân lâu không gặp.
Tù trưởng hỏi:
Chàng đi đường đều gặp chuyện tốt chứ?
Tam Xep: Tôi
đến đây không có chuyện gì xảy ra, tôi cảm ơn ông đã tiếp đón chu đáo quá, mai mốt
có dịp ghế thăm làng tôi. Làng tôi không có gì, ông đến để biết làng, biết nhà
thôi ạ.
Lúc này, các
cô gái trong làng tập trung đông đúc quanh nhà rông, không ai dám xuất hiện trước
mặt chàng, họ đứng ngoài rình, nhìn qua lỗ phên nhà rông, họ giành nhau,
đè đạp lên nhau chí chóe, còn nàng Pia Ka Nei chưa kịp thay váy áo, quơ được tấm chăn
liền cuốn che người chạy đến xem. Nàng chạy chỗ này bị người ta hất đi, nàng chạy
chỗ kia cũng bị người ta hất đi chỗ khác. Họ bu vào nhau như heo con giành
bú... Nàng chạy về thay bộ áo váy mới rồi nàng đứng ở giữa hiên nhà rông, giả vờ
sửa áo váy, chải tóc. Chàng Tam Xep nhìn thấy, mời nàng vào trong ngồi
gần chàng, các cô gái khác ghen tỵ, nói xấu nàng Pia Ka Nei.
Tù trưởng
đánh trống, kêu gọi dân làng giết trâu, đốt heo, đem cơm, bê rượu tiếp khách quý, mọi người thịt trâu,
bò đem cơm, rượu... họ cùng chung vui. Rượu đã thấm, mọi
người kéo nhau hát giao duyên, múa xoang theo nhịp chiêng, cuộc vui suốt đêm.
Hôm sau, tù
trưởng ngồi nói chuyện với chàng, Tam Xep hỏi: Ông có biết làng bị Kleang Ngô tàn phá, ăn hết heo,
trâu, bò của dân làng và giết chết sạch, không còn ai sống sót.
Tù trưởng nghe chàng hỏi, ông suy nghĩ một chập rồi hỏi lại: Thế chàng sẽ làm gì?
Tam Xep: Tôi đến đó giết chết quỉ Kleang Ngô cứu dân làng. Tù trưởng nghe
càng thấy sợ. Một người như chàng dám đọ sức với con quái vật khổng lồ, có sức mạnh gấp cả
trăm lần sức con người, bao nhiêu người đã không đánh nổi, ông
nói: Phải đi hết ba ngày ba đêm tới đó, thế chàng định đi một mình hả? Chàng
không đánh nổi con quái vật hung dữ kia đâu, thôi chàng về đi. Tam Xep: Tôi phải
đi trừ Kleang Ngô để cứu dân làng.
Mọi người
nghe vậy ai cũng thấy run sợ, một mình chàng mà dám giết một con vật khổng lồ ăn
thịt người. Sợ chàng chết, can ngăn không cho chàng đi, họ bảo: Chàng không
đánh nổi con quái vật kia đâu, chàng sẽ chết đó. Tù trưởng: Ơi tất cả các chàng trai khỏe mạnh,
tay dài, chân to, ai có thể đi cùng chàng Tam Xep giết con quái vật kia, để cứu
dân làng ta. Mọi người ai cũng xôn xao chỉ người này, chỉ người kia. Tam Ket và
Tam Phu đứng lên: Cha ơi cha! Cho con đi cùng. Ông tù trưởng không muốn mất con
bèn nói: Hai bọn mày vác một bó tranh khô đã kêu mệt; con kiến
nhỏ cắn cũng kêu ca, nằm liệt hết một mùa trăng thì làm được cái gì, giúp dân
làng được cái gì, thôi ở nhà.
Chàng xin
phép mọi người, xuống bến thuyền lên đường. Chàng chèo lên qua ba bến thuyền hết ba ngày ba đêm thì đến
làng không một bóng người, cũng chẳng nghe tiếng gà gáy, heo kêu. Chàng vào
trong làng thấy một ngôi nhà to, chàng vào trong thấy một tẩu thuốc trên giàn bếp,
chàng nhìn rồi quay ra. Nghe thấy
tiếng tẩu thuốc rớt, chàng quay lại
nhặt lên đặt lại chỗ cũ. Chàng vừa quay đi lại nghe thấy rớt nữa, chàng nhặt
lên, mở nắp ra thì thấy một cô nàng xinh đẹp, Nàng bảo chàng: Ơi anh chàng đẹp
trai, anh hãy ra khỏi đây mau. Tam Xep gọi nàng ra khỏi tẩu thuốc để hỏi chuyện.
Nàng kể: Em là Pia Tuih Năng, con của tù trưởng làng này, làng em không phải
bị giặc cướp phá mà là bị tàn hại bởi con quái vật khổng lồ Kleang Ngô. Nó ăn
thịt cả làng. Bữa nó ăn thịt hết người làng của em, em trốn một mình vì không
biết đi đâu nữa, bèn núp trong tẩu thuốc. Làng em lớn bằng này
thế mà nó ăn hết sạch. Tam Xep: Vậy thì tôi phải trừ bằng được con quái vật
này. Em có biết nó ở đâu không? Pia Tuih Năng: Làng của nó ở núi cao kia, núi ở
gần mặt trời mọc. Tam Xep: Tôi muốn giết nó, tôi phải lên đó mới được. Pia Tuih
Năng: Anh không cần đến đó, nó nghe có người trong làng là nó đến ngay thôi.
Tam Xep: Thế phải làm thế nào? Pia Tuih Năng: Anh nhóm lửa, khói bay lên trời
và nghe tiếng chày gõ cối để giã gạo là nó đến. Tam Xep thúc giục nàng: Hãy nấu
cơm cho tôi ăn tôi sẽ giết chết Kleang Ngô. Nàng Pia Tuih Năng càng run sợ, run đến
nỗi lung lay cả sàn nhà, hồi lâu nàng mới nói nên lời: Chàng không đánh nổi con
quái vật kia đâu, chàng sẽ chết đó, chàng hãy nghe em mà đi khỏi nơi
đây đi. Tam Xep quyết giết bằng được.
Hai người ăn
cơm xong, nàng nhóm lửa cho khói bay lên trời, rồi nàng vừa khóc vừa chạy trốn, tìm chỗ núp. Nàng chui
vào tẩu thuốc, chẳng dám khóc thành
tiếng và cũng chẳng dám hé môi
ngăn cản chàng nữa. Tam Xep lôi cối, chày giã gạo ra hiên nhà gõ kêu rầm rầm,
tiếng vang khắp núi rừng, đến tai của Kleang Ngô.
Kleang Ngô
không ngủ được, đứng dậy nhìn thấy khói bay lên tối mù mịt khắp vùng, nó nghĩ:
Thằng nào mà to gan, tay dài, chân khỏe mà dám trêu chọc ta, xuống xem thử. Nó
bay nghe tiếng u tai rợp trời, vừa bay vừa thét những tiếng rùng rợn. Nó sà xuống
nhìn mái nhà có khói, có tiếng gõ cối chày giã gạo. Nó đậu xuống cây jêi trong
làng. Đậu cành nhỏ, cành nhỏ gãy; đậu
cành lớn, cành lớn oằn xuống dưới sức nặng của Kleang Ngô. Nó bay lướt quanh
ngay trước mặt chàng trong tiếng
la rền rống thúc giục, chọc tức chàng, mà chàng không hề hoảng sợ gì cả. Tam
Xep đứng ngoài hiên nhà và gọi: Này, lão Kleang Ngô kia, hãy xuống đây
nói chuyện với ta, uống nước, hút thuốc với ta, hai ta đua nhau hút thuốc phun
khói bay cao lên trời.
Kleang Ngô
bay quanh ngay mặt chàng, vừa nhìn chàng và nói: Ơi thằng con người nhỏ bé kia, mày không xứng đọ sức
với ta, về nhà bú sữa mẹ đi, kẻo tan nát xương mày đấy.
Tam Xep: Lão
hãy xuống đây nói chuyện, uống nước, hút thuốc với ta.
Kleang Ngô:
Ta đâu có nợ máu nhà mày, ta đâu có mượn của cải nhà mày, mà mày muốn trả thù
ta.
Tam Xep:
Làng lớn bằng này, mày đã ăn thịt người trong làng hết sạch, mày còn ăn hết
heo, trâu bò của dân làng nữa, ta phải trả thù.
Kleang Ngô
nghe vậy lập tức xuống hiên nhà đứng đối diện chàng, lão nhìn chàng chăm chăm,
chàng liếc liếc nhìn lão. Tam Xep làm kìm hãm sự tức giận của lão, chàng nói:
Hai ta đua nhau hút thuốc, phun khói bay lên trời.
Kleang Ngô
đưa ra điều kiện: Nếu ta thắng, nàng Pia Tuih Năng là của ta, còn mày phải làm
nô lệ cho ta.
Tam Xép
không hề hoảng sợ, trả lời: Được, nếu ta thua, mày sẽ được nàng Pia Tuih Năng,
và ta sẽ làm nô lệ cho nhà mày; nếu ta thắng, ta sẽ trói mày ở gốc cây jêi kia,
cho dân làng xé thịt mày.
Kleang Ngô
hít một hơi, phun khói, vỗ cánh, khói bay khắp núi rừng. Tam Xep quạt một luồng gió mạnh làm tan hết khói
của lão, Kleang Ngô tức giận, không chờ đến lượt của Tam
Xep, lão rền rống vỗ cánh lấy đà như sấm sét bay thẳng vào người chàng, chàng
tránh được. Lão phun ra lửa, ra khói tối um, các loài vật trong rừng chạy
tán loạn, chàng quạt một cái tan hết. Lão phun một luồng khói lớn hơn rồi bay theo, đậu
lên cành cây jêi giữa làng, làm cây jêi nghiêng hướng đông bảy lần, ngả bên tây
bảy lần. Cây nghiêng ngả làm động hết rễ cái rễ con, khiến lá trên cành khô hết
nhựa rụng sạch.
Kleang Ngô gọi:
Này thằng con người gan nhỏ chưa bằng một con kiến, hãy mau ra đây đọ sức với
ta.
Tam Xep trả
lời: Mày cứ chờ đó, ta uống nước, hút thuốc xong đã.
Kleang Ngô
la ó thách thức, thúc giục. Chàng uống nước, hút thuốc xong và nói: Này, lão hung ác kia, ta chưa hề gây
chuyện gẫy xương đổ máu với ai, vậy mà mày đã ăn thịt hết người dân làng. Mày
còn ăn thịt Tam Têu là người yêu của em gái ta. Mày to gan thật, hãy vào đây.
Ta không cho mày sống, ta giết mày có sự chứng kiến của dân làng.
Kleang Ngô gầm
thét thúc giục, khiêu khích. Lão bỗng bay cao, xuống thấp, làm bao nhiêu cây lớn
nhỏ quanh đó đều run rẩy ngả nghiêng rụng sạch lá. Lão vỗ cánh bay cao lên trời,
chàng Tam Xep cầm kiếm, đao đuổi theo. Hai người đánh nhau trên cao, tiếng kiếm,
đao chạm vào nhau toé lửa, sấm sét, tạo mưa gió lớn, bão to, làm nước
sông dâng cao, lũ lụt khắp vùng; các loài vật chạy trốn hết trong rừng, sợ rung cả rừng; núi
to, đá lớn trôi ầm ầm xuống sông lớn. Kleang Ngô vỗ cánh, đập mạnh tạo
bụi khói lớn bay mù mịt, tối hẳn một góc trời. Kiếm, đao của Tam Xep chém mãi
cũng phải cùn thì Pia Tuih Năng mài chuốt lại đưa cho chàng. Cứ như vậy, hai
bên đánh nhau từ sáng tới trưa, từ trưa đến tối, hết bảy ngày bảy đêm.
Tam Xep chặt
cánh phải ba phát, kiếm bị cùn; chặt cánh trái ba phát, kiếm bị mẻ. Pia Tuih
Năng mài lại, chuốt lại ném cho chàng. Với sức mạnh phi thường, chàng chém một phát cánh phải, lông
Kleang Ngô rụng rơi lả tả như mưa, làm giảm sức mạnh của lão.
Tam Xep nói:
Này lão kia, hãy cúi nhìn xem nàng Pia Tuih Năng đang nằm trước hiên nhà rông
xem ta đánh nhau. Lão không nhìn mà nói: Mày không lừa được tao đâu.
Tam Xep nói tiếp: Ơi xem kìa, nàng Pia Tuih
Năng đang tắm trần truồng, hai cặp vú căng như sợ dây chỉ... Nói chưa hết
thì lão đã cúi xuống, chàng chém đứt cánh trái. Lão đã đuối sức, đành chịu thua
chàng.
Lúc này, Tam
Phu, Tam Ket đã đến giúp chàng, cùng dân làng kéo nhau đến xem. Pia Tuih Năng
muốn giết ngay Kleang Ngô để trả thù cho dân làng và cha mẹ, anh em trong nhà
nhưng bị chàng cản lại. Tam Phu, Tam Ket bắt đầu dùng gậy, hai anh đua nhau đánh hai trận,
ba trận… Đánh đến mười trận, Kleang Ngô vẫn chưa chết, hai anh đòi đánh tiếp
thì bị chàng Tam Xep cản lại. Tam Xep bảo nàng Pia Tuih
Năng tìm sợi dây da trâu của cha nàng xưa thường dùng buộc voi đưa cho chàng. Mỗi người một
tay giúp chàng trói Kleang Ngô vào gốc cây jêi.
Nàng Pia
Tuih Năng đòi đền nợ. Kleang Ngô không chịu hé môi một lời nào. Tam Phu, Tam
Ket dọa: Mày không chịu đền nợ trả lại dân làng và chàng Tam Têu thì chúng tao
sẽ treo cổ mày đến chết. Hai chàng vắt sợi dây thả thòng lọng qua cành cây jêi
rút mạnh, Kleang Ngô bị treo cổ lủng lẳng. Hai chàng kéo lên thả xuống ba lần,
Kleang ngô mới chịu nói: Trái tim của dân làng đều còn nằm nguyên trong trong bụng
tôi, còn Tam Têu nằm sau cùng, các người muốn làm thế nào mà lấy được của ai thì người đó sống
lại, tùy các người.
Thấy Kleang
Ngô vẫn ngoan cố chưa sợ, Tam Xep, Tam Phu, Tam Ket, nàng Pia Tuih Năng thay phiên nhau đánh, cả dân
làng kéo nhau ùa đánh theo, rút dây treo cổ Kleang Ngô lên cành cây jêi cho tới
lúc Kleang Ngô không thể chịu nổi được nữa. Cứ sau một lần rút dây treo cổ nó
lên và đánh nó một gậy, nó lại nhả ra một trái tim và trái tim đó hiện thành
người sống. Cả Tam Geng, cha mẹ nàng Pia Tuih Năng đều sống lại.
Kleang ngô
nói: Tôi đã nhả ra hết rồi, tất cả trái tim dân làng đều sống lại, các người hãy
tha cho tôi chứ.
Tam Xep: Còn
một người nữa, còn chàng Tam Têu nữa, mày có nhả ra không? Tam Phu và Tam
Ket đòi đánh, lão nói: Trong bụng tôi không còn người nào nữa, Tam têu đã chết rồi.
Lão cố tình không nhả ra Tam Têu. Tam Xep rút kiếm bên hông đòi mổ bụng,
lão nói: Khoan, khoan đã, tôi nhả ra. Sau cùng Tam Têu cũng sống lại. Dân làng
hô hào kéo nhau xúm quanh, mỗi người đánh chưa đầy một cái, Kleang Ngô đã xụn
xương, chết tại chỗ.
Sau đó, dân
làng hớn hở bê rượu, thịt bò, đâm trâu, chúc sức khỏe chàng Tam Xep, cảm ơn chàng
đã cứu dân làng, còn cha mẹ nàng Pia Tuih Năng xin cưới luôn nàng cho chàng Tam
Xep. Mọi người cùng chung vui lễ cưới của hai người. Tam Têu cầm cần rượu
và ăn thịt chúc mừng hai người, lần lượt đến Tam Phu, Tam Ket và cả dân làng
chúc mừng đám cưới của chàng Tam Xep và nàng Pia Tuih Năng.
Từ đó, họ sống
chung trong một làng và làm ăn ngày càng thêm nhiều của cải khiến khách từ mọi
nơi, từ làng phía đông, phía tây qua lại ghé thăm nhà chàng đều phải khen chàng, phục chàng.
Vợ chồng Tam
Xep và vợ chồng Tam Têu sống hạnh phúc, hết lòng thương yêu và giúp đỡ lẫn nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI