Tác phẩm của các em thiếu nhi dự Trại sáng tác thơ – văn Núi Hoa huyện Cư M’Gar lần thứ 21 (Hè 2016).
QUÊ NGOẠI
Tản văn
Cạch...!
Tôi chợt tỉnh giấc sau cú cụng đầu vào thành xe lúc 2 giờ sáng. Lúc này,trên
xe vẫn yên tĩnh, chỉ thi thoảng có tiếng còi xe từ bên ngoài vọng vào. Chốc chốc
lại thấy ánh đèn đêm bên hai vỉa hè.Tôi cảm thấy hơi nản vì chuyến xe từ Đắk Lắk
ra Hà Nội lâu quá, xa quá!
Sáu giờ sáng. Tôi thức dậy và cho vài thứ vào miệng để đỡ đói, rồi lại nhìn
ra cửa sổ như ngày hôm qua. Cảnh ở ngoài Bắc khác xa so với cảnh ở Tây Nguyên...
Không có cà phê, không có cao su, hồ tiêu, cũng chẳng có núi đồi bạt ngàn gì cả.
Đây chỉ có mênh mông những lúa là lúa, rồi chi chít sông hồ. Nhưng như vậy cũng
đủ để vẽ nên một bức tranh đẹp về phong cảnh quê hương.
Tinh thần tôi tỉnh táo trở lại khi nhin thấy dòng chữ Bến xe Mỹ Đình.Như vậy
là đã tới nơi! Ai cũng bắt đây thu dọn đồ đạc trên xe và chuẩn bị xuống.Tôi cũng
vậy!
Mất hơn một ngày để đi ô tô vào đây, còn phải đi thêm một tiếng đồng hồ bằng
xe máy mới tới nhà ngoại tôi.Vì vậy, hai bác của tôi đã lái xe ra đây từ rất sớm
để đón hai mẹ con.Về đến nhà, mồ hôi trên người tôi nhễ nhại nên ngoại tôi bảo
ra tắm rửa cho mát rồi vào ăn cơm. Xong xuôi, tôi lên nhà thấy nhiều người quá.
Nghe tin mẹ con tôi về quê chơi nên họ hàng tới thăm ngay ngày đầu tiên. Bữa cơm
quê thật ngon mà giản dị, không cần sơn hào, hải vị, cũng chẳng cần cầu kì rắc
rối: chỉ một đĩa rau luộc, vài con cá rô đồng nấu trong nồi đất,... Nhưng vậy là
quá đủ đối vởi những người thôn quê.
Tôi thích như vậy!
Ngay buổi chiều ngày đầu tiên, anh tôi đã dắt ra cây xoài sau vườn những quả
là quả. Vừa tới nơi anh đã trèo ngay lên cây nhanh như sóc.Từ trên cao, anh tôi
thả xuống những quả xoại chín vàng, căng mọng. Đây đích thực là xoài "sạch"
rồi, ngon ngọt tận cuống họng!
Hè ở đây nóng đến mức tôi không thể tưởng tượng được. Mới 9 giờ sáng mà ngoài
trời đã oi ả rồi, mãi tới 6 giờ chiều mới bớt được cảnh oi bức.Nhưng rồi cơn mưa
đầu mùa cũng đã trút xuống. Tí tách... lộp độp… ào ào, mưa đã về tới những làng
quê ngoại thành Hà Nội yên bình này rồi.Mùi đất xông lên hăng hắc,nồng nồng một
lúc rồi mất đi.Thế là anh tôi chạy ra ngoài sân, nhảy nhót như những đứa trẻ lên
ba, mặc dù anh đã lên lớp 10 rồi.
Mấy ngày ở quê, tôi theo mẹ đi đến các nhà họ hàng mà mỏi cả chân. Nhưng như
vậy cũng thú vị đấy chứ.Vì ở nơi tôi đang sống, mọi người chẳng háo hức tới thăm
nhau như vậy đâu. Lâu lắm mới về quê mà!
Rồi cứ mỗi tối, hai anh em dắt nhau ra đê hóng mát. Nước sông Hồng vẫn cứ
chảy hiền hòa, và những câu chuyện của anh em chúng tôi vẫn được kể tới khuya,
miên man, không đầu không cuối, cho đến khi những vì sao mỏi mệt giục cơn buồn
ngủ mới thôi!
Chuyến về quê lần này để lại cho tôi nhiều kỉ niệm. Lần đầu được thấy cảnh
Hà Nội, lần đầu được làm bánh đa, bánh đúc, bánh giày,...Cũng có những u
buồn, ngẫm nghĩ. Tôi nghĩ nhiều nhất là hình ảnh về làng quê, về những trò chơi
dân gian, nhũng món ăn dân dã đang dần bị mai một.Chỉ vài năm nữa thôi, sẽ chẳng
còn những cánh diều, hòn bi, cây sáo nữa; sẽ chẳng còn những bụi tre xanh ngát
toả hai bên đường, những đĩa rau luộc xanh ngon nữa. Tất cả chỉ là những khu công
nghiệp hiện đại, những ngôi nhà cao tầng chót vót, những bó rau bơm đầy thuốc,
từng thớ thịt dùng chất kích trắng... Dù sao thì tôi cũng mong người Việt Nam sẽ
làm gì đó để bảo vệ, gìn giữ những làng quê Việt! Tôi nghĩ thế trong nỗi nhớ thương
và lo lắng. Ôi, quê ngoại của con ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI