Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016

GIỚI THIỆU TẠP CHÍ CHƯ YANG SIN SỐ 292 THÁNG 12 NĂM 2016 tác giả NGUYÊN HƯƠNG





BAY KHÔNG CÓ CÁNH
Truyện ngắn


Vinh gọi tôi bằng chị, quen miệng rồi mới biết Vinh và tôi bằng tuổi. Khi đó tôi sinh viên đại học năm ba, Vinh học trò lớp chín. Mù bẩm sinh, tới khi Vinh mười hai tuổi bà mẹ mới biết có trường dạy người mù.
Nhóm sinh viên tình nguyện tới dạy kèm, phần tôi là tiếng Anh. Giờ học môn tiếng Anh rất nhộn vì học trò đã lớn, có những câu bằng tiếng Việt thì đố dám mà lấy cớ thực hành kỹ năng nói thì hô vang và cười vang. Cả lớp rất thích  mục ba đứa xung phong đứng lên, đứa này chọn bất kỳ một đại từ nhân xưng, đứa kia chọn bất kỳ một động từ và phần của đứa còn lại là hoàn chỉnh câu.
Đáp lại cho câu “I love her” khiến cả lớp cười khoái chí là câu trả đũa đích đáng “He is a chair”. Không được là cái bàn đặt để sách vở và bình hoa lên đó đâu nghe, chỉ là cái ghế cho người ta ngồi lên thôi.
Cô quản lý đi ngang cửa lớp, nhìn thấy cảnh giơ tay nhao nhao xung phong đặt câu, cô mỉm cười hài lòng lắm.
Câu điều kiện còn thú hơn nữa.
- Nếu là chim, em sẽ bay.
Đúng ngữ pháp nhưng chim bay thì có gì đáng nói. Sao cho đáng là ước mơ. Đã đời luôn đi.
- Nếu trời không mưa em sẽ bán được nhiều chổi hơn.
Đã nói là sao cho đáng mà.
- Nếu trời mưa thì em cũng vẫn sẽ đi chơi.
Ừ, tạm được. Chỉ là cơn mưa mà khiến mình đổ vỡ kế hoạch đi chơi thì mình dở quá sao.
- Nếu có tiền em sẽ du lịch khắp thế giới.
Được đó. Khắp thế giới bao la.
- Nếu là Bộ trưởng Bộ Giáo dục em sẽ cho nghỉ hè tăng lên sáu tháng.
Ừm…, nhưng mơ trở thành Bộ trưởng Bộ Giáo dục thì cũng đáng là một ước mơ.
- Nếu em được sáng mắt, thì em sẽ là thầy giáo dạy tiếng Anh.
Ồ… Có phải học trò thần tượng tôi không?
Ờ, ai cấm người mù dạy tiếng Anh đâu.
***
Vinh học tiếp lớp mười rồi lớp mười một trong khi các bạn cùng nhóm chỉ đợi lấy được tấm bằng tốt nghiệp phổ thông cơ sở là nghỉ. Hội Đông y thành phố mở lớp dạy mát xa miễn phí cho người mù với điều kiện ít nhất phải có chứng nhận tốt nghiệp tiểu học, tấm bằng phổ thông cơ sở là quá ngon lành rồi.
Suốt hai năm, những buổi học chỉ một cô một trò biến Vinh và tôi thành bạn bè. Tôi kể Vinh nghe về công ty nước ngoài mà tôi đang làm việc, sếp Tây chẳng những rành tiếng Việt mà rành luôn tiếng lóng. Vinh sốt ruột:
- Biết khi nào em nói được tiếng Anh như vậy hả chị?
Tiếc là Vinh không luyện bằng cách xem phim được, may mà có karaoke. Ông trời bù cho Vinh giọng hát hay và trí nhớ đặc biệt. Không nhìn được dòng chữ chạy trên màn hình nhưng nghe vài ba lần là Vinh thuộc. Quán cà phê hát cho nhau nghe thu phụ phí mỗi ly hai chục ngàn, tối nào ít khách hát, chủ quán nhờ Vinh lên sân khấu lấp khoảng trống, miễn phụ phí và có khi miễn luôn cả tiền cà phê. Lại còn cho Vinh được mò mẫm cây đàn piano nữa. Chủ quán tắc lưỡi khen Vinh có đôi bàn tay ngón dài.
Lui tới quán cà phê được chục lần, Vinh  hỏi nhỏ tôi, giọng hồi hộp:
- Em thành ca sĩ được không?
Sao lại không. Ca sĩ mù hát tiếng Anh trên đời này có mấy người?
***
Cô quản lý gọi tôi lên văn phòng. Tôi không phải giáo viên chính hiệu. Và cũng đã qua rồi thời sinh viên theo đoàn tới đây. Tôi chỉ là một người bạn riêng của Vinh mà thôi.
Gọi tôi lên văn phòng thì hẳn là nghiêm trọng. Tôi rà soát lại mình có sơ suất gì không. Chẳng biết. À, có lẽ vì quán xá. Karaoke và cà phê. Với cô quản lý nghiêm khắc, và già nữa, thì ác cảm với hai nơi đó là cái chắc.
-Vinh sẽ dạy ai? – Cô quản lý thở một hơi dài thật dài - Bao nhiêu đứa chịu làm học trò của ông thầy giáo mù? Rồi bây giờ còn mộng ca sĩ nữa.
 Cô gõ đầu ngón tay liên tiếp xuống bàn. Trong khi tôi hồi hộp sợ móng tay của cô gãy cụp thì cô nói nhanh hơn, cứ như cô sợ tôi nổi cáu vì sao đến lúc này cô mới nói, khi tôi đã mất ba năm kèm cặp cật lực.
-Cô nghĩ là khi đi làm rồi em hiểu biết hơn để mà đừng có ủng hộ Vinh hão huyền nữa.
Tôi nhớ nụ cười hài lòng của cô khi đi ngang lớp chín hồi đó. Vậy mà tôi cứ tưởng cô muốn có một đứa nổi trội để mà…
Tại tôi suy bụng ta ra bụng người.
Thật ra tôi không tiếc công sức kèm cặp của mình để mà cố chấp, tôi công nhận cô có lý. Số lượng học trò của thầy giáo mù dạy tiếng Anh chắc là đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng…
- Thưa cô – Tôi cả quyết - Làm ca sĩ thì Vinh hoàn toàn có thể. Khi nào cô thử tới quán nghe Vinh vừa hát vừa đàn…
Cô quản lý ngắt lời tôi bằng cú xòe năm ngón tay đập xuống bàn mạnh đến nỗi cái chặn giấy hình con thuyền nảy tưng lên rồi rớt ịch xuống.
Tôi thấy trong hai con mắt ngao ngán nhìn tôi là hình ảnh một người đàn ông gầy gò đeo kính đen đứng giữa chợ, tay này cầm mic tay kia cầm cái mũ chìa ra…
Tôi đầu hàng ngay lập tức. Trách nhiệm quá lớn. Tôi không muốn mình bị buộc tội là người dẫn Vinh tới con đường ăn mày hát rong đó. Ừ, người sáng mắt đẹp xinh mà chọn con đường ca hát còn khó nữa là.
***
Học nghề mát xa xong, Vinh về Nha Trang.
Công sức học tiếng Anh không uổng phí vì phố biển có nhiều khách du lịch mà khách du lịch thì rất khoái người biết nói chuyện bằng tiếng Anh. Khách giới thiệu bạn bè quen biết tới đòi đúng Vinh mát xa mới chịu.
Cơ sở có mười thợ. Quy định là quay vòng lần lượt. Những thợ được khách gọi đích danh thì không phải chịu cảnh ngồi chờ tới lượt mình. Vinh kể có ngày tám cú điện thoại gọi tới hẹn giờ để được Vinh mát xa. Có ngày Vinh làm tới chín người khách, mỏi nhừ tay. Đến người thứ mười chủ tiệm phải nói xạo là Vinh về quê. Chỉ với lý do Vinh về quê thì khách mới chịu để thợ khác làm.
Mỗi người làm trong một tiếng đồng hồ nếu không có yêu cầu thêm. Xoa bóp cho chín người khách trong một ngày đáng gọi là kỷ lục. Những cuộc điện thoại Vinh gọi cho tôi thường bị cắt đứt bằng câu “Hẹn chị lát nữa. Em có khách rồi.” Lát nữa, có khi là tới tận ngày hôm sau và cuộc gọi đó có khi cũng bị ngừng đột ngột vì có khách.
- Tiền để đâu cho hết hả Vinh? – Tôi nửa đùa nửa thật.
- Em cũng chẳng biết tiền để đâu.
Câu trả lời khiến tôi nín lặng. Đứa em khuyết tật tưởng là gánh nặng hóa ra kiếm được tiền nhiều hơn ông anh và bà chị làm nông. Em bị mù đi làm xa nhà mà giữ tiền lỡ mất biết hỏi ai, chi bằng để anh chị giữ giùm cho. Khi nào dồn được một cục thì gửi ngân hàng.
Rồi thì chị ruột khóc sụt sùi và chị dâu cũng khóc sụt sùi, lỡ lấy tiền đó đem ra hùn hạp làm ăn bị người ta lừa…
Nghe Vinh kể, tôi muốn nói chính Vinh mới là người bị lừa. Đầu óc tôi đen tối quá đi.
Muốn bứt ra khỏi đề tài này, tôi nói:
- Hát một bài tiếng Anh đi Vinh.
- Lâu quá không hát em quên… Chị nhắc thử một bài đi
-  Còn nhớ Flying without wings không?
***
Tôi nghe qua điện thoại, còn ông chủ của Vinh thì… nghe nhạc sống. Tôi hình dung ông kinh ngạc khi biết trong tiệm của mình có giọng hát trời cho mà bấy lâu không hay.
Bay lên mà không có cánh là định mệnh của Vinh.
-Thằng Vinh cho tôi số điện thoại của cô. Nó nói chuyện ca hát thì bàn với cô mới được. Thiệt tình, giọng hát này mà không xài thì phí quá. Để tôi ghi tên nó thi Got Talent nghe cô. Biết đâu…
Giọng nhiệt tình hồ hởi của ông chủ tiệm mát xa khiến tôi nhớ lại mình cũng từng mà thất bại. Nhưng bây giờ thì Vinh đã tự lập rồi.
- Tôi cũng có chút háo danh đó cô à – Giọng ông chủ cười vang khoái chí – Dắt thằng Vinh đi thi thì tôi cũng được lên ti vi. Nó mà thành ca sĩ thì người ta cũng biết tới công của tôi.
***
Trước đây Vinh cũng như những thợ khác ăn ở ngủ nghỉ luôn tại tiệm. Cái giường mát xa cho khách cũng là giường ngủ của thợ, ai có thói lăn qua lăn lại sợ té thì trải chiếu xuống nền mà nằm.
Gần tới ngày thi, ông chủ đưa Vinh về nhà để trốn khách quen đòi Vinh mát xa và để Vinh được chăm sóc trong điều kiện tốt nhất có thể. Vợ của ông chủ cũng nồng nhiệt không kém, bà ép Vinh ăn uống và may sắm áo quần đẹp. Buổi chiều Vinh được đưa đi tắm biển, nằm dài trên bờ cát hứng từng đợt sóng trào.
- Có lần em định đi tới mấy bước thử ra sao, ông chủ la quá trời.
Vinh vừa kể vừa cười. Rồi giọng Vinh nghèn nghẹn vì xúc động, Vinh nói nhất định không phụ lòng người thương mình.
Nào ngờ… Cô con gái ông chủ từ trước tới nay không ngó ngàng gì tới tiệm mát xa mà nay bỗng hay bị nhức đầu và hay nhờ Vinh day huyệt. Cô nói những ngón tay Vinh như đang chơi đàn.
Chuyện này sau này tôi mới biết còn ngay khi đó thì Vinh không kể tôi nghe. Tâm sự với tôi đủ chuyện trên đời dưới đất mà chuyện quan trọng nhất thì Vinh bí mật. Khi tôi biết thì đã tanh bành.
Bà chủ bưng ly nước cam vô phòng cho Vinh gặp lúc đôi bàn tay ngón dài đang chơi đàn trên mái tóc lụa là. Ly nước cam rơi vỡ tóe lóe. Bà chủ nguyền rủa giọng hát ma mị của Vinh quyến rũ con gái mình, bà giận dữ bắt ông chồng đuổi Vinh ngay lập tức, không chỉ đuổi khỏi nhà mà đuổi khỏi tiệm mát xa luôn. Tận cùng hơn vợ, ông chủ bắt Vinh thề không chuyển qua làm cho bất cứ cơ sở mát xa nào ở thành phố này, ông thân chinh chở Vinh ra bến và đợi cho chiếc xe lăn bánh để chắc chắn là Vinh đã rời xa.
***
Đột ngột nhận cú điện thoại mắng vốn của ông chủ và đồng thời cũng là “trả người”, tôi ra bến xe đợi đón Vinh.
Thất thểu lần mò xuống xe là một chàng trai gầy gò bơ phờ, hai má hốc hác trũng sâu như hai hố mắt, râu ria lởm chởm, mái tóc bệt dính vô đầu. Cả cái ba lô áo quần cũng lép kẹp như chủ nhân của nó.
Tình yêu có lúc thật dễ sợ.
- Chuyện này không dính dáng gì tới cuộc thi Got Talent, chị sẽ xin nghỉ phép để đưa Vinh đi – Tôi cương quyết nói – Về thăm nhà một ngày rồi ngày mai mình lên đường.
-  Em không bao giờ hát nữa – Vinh nói, giọng khàn đặc.
Tôi tưởng Vinh khóc nhưng không phải. Tôi nhớ có cuốn sách nào đó nói về chấn thương tâm lý suốt đời. Vinh là người chết đi sống lại và kiếp này còn vấn vương ký ức của kiếp trước mà thôi.
Tôi cầm tay Vinh, lục lọi trong đầu mình kinh nghiệm của những vụ thất tình mà tôi đã đọc khá nhiều, của cả chính tôi nữa.
-Được nếm mùi vị tình yêu là vui rồi – Tôi nói, cố lấy giọng hài hước – Ông bà già ngăn cấm con gái là chuyện thường tình. Mối tình đầu thường chỉ là kỷ niệm mà thôi.
Rồi tôi lấy giọng khiêu khích;
-Đàn ông con trai mới gặp chút khó khăn đã chịu thất bại thì sau này sao làm chỗ dựa cho vợ con được?
Vinh cười nhợt nhạt:
-  Em làm chỗ dựa được sao?
***
Vinh về nhà ông anh, sau hai ngày thì Vinh điện thoại nói đang xếp áo quần đi tới ở nhà chị. Nghe là biết thôi rồi.
Tai tiếng dính dáng tới con gái của người ơn là nỗi nhục không ai muốn dính dáng, lý do thật chính đáng để vợ chồng ông anh mặt nặng mày nhẹ. Đầu óc đen tối của tôi nghĩ bà chị cũng sẽ như vậy. Kẻ thất tình nằm bẹp biết đến bao giờ, không làm ra tiền thì Vinh chỉ là gánh nặng.
Một buổi khuya, điện thoại của tôi reo vang. Giọng Vinh dè dặt:
- Em sẽ tự mở tiệm mát xa. Chị thấy được không?
Rất hợp lý là đi làm xa để học hỏi rồi quay về trên mảnh đất của mình mà làm ăn. Tôi thấy nhẹ lòng vì tiệm mát xa choán hết tâm trí Vinh, không còn chỗ cho nỗi buồn thất tình và những nỗi buồn khác.
- Cứ cho là ba tháng đầu em bị lỗ tiền thuê nhà, đến tháng thứ tư thứ năm thì vừa huề vốn, bắt đầu tháng thứ sáu thì có thu nhập. Chị thấy được không?
-  Ừ, được đó – Tôi trả lời. Miễn là Vinh đừng nằm bẹp nữa.
-  Em sẽ rủ mấy đứa bạn có tay nghề. Trong nghề mới biết. Thằng Thanh mà làm cái đầu thì hết ý mà xuống lưng thì bình thường thôi. Còn thằng Kỳ mà làm lưng thì khách chỉ muốn nằm dài luôn. Thằng Bình thì chuyên xoa bụng mỡ, mấy bà cần giảm béo mê thằng Bình lắm.
-  Đàn ông con trai xoa bóp cho khách đàn bà à?
Vinh ngớ ra một hồi:
- À, em quên ở đây không phải thành phố du lịch. Vậy để em rủ Mai Lan.
Đến phần quan trọng nhất, tôi hỏi:
- Cần bao nhiêu tiền?
Vinh lẩm nhẩm:
- Nếu thuê được căn nhà đẹp có phòng ốc rộng thì đỡ, nhà xấu mình phải sửa sang thì tốn kém lắm. Chủ nhà thông cảm lấy tiền từng tháng thì đỡ, đòi lấy tiền nguyên năm một lần thì… Em nghĩ ban đầu chưa có khách mua bốn cái giường là tạm được, thêm cái điều hòa…
-  Em để dành được bao nhiêu rồi?
-  Anh chị của em đang giữ tổng cộng gần sáu chục triệu.
***
Ông anh và bà chị thở ngắn thở dài, đùng đùng đòi tiền thì ai mà xoay xở cho kịp. Thôi thì đợi bầy heo con lớn thêm một tí và cuối năm hốt chân huê và này và kia…
Vinh lại đeo ba lô lên vai.
Tôi chở Vinh ra bến xe, tới quầy bán vé đi Vũng Tàu. Muốn tìm đề tài nhộn nhộn để có không khí vui vẻ trước khi tạm biệt, tôi nói:
- Lần này có yêu ai thì kể cho chị nghe ngay từ đầu để chị tư vấn cho nghe chưa?
-  Tóc chị thơm quá. Chị gội đầu bằng dầu gì vậy?
Thường thì trước khi tạm biệt tôi hay cầm tay Vinh. Mặt Vinh hết đỏ ửng lại tái xanh. Chắc là Vinh đang nhớ tới ai đó mà mùi thơm mái tóc tôi gợi nhắc. Những ngón tay tôi có gợi nhắc gì không?
Sau đó, suốt cả năm Vinh không gọi cho tôi. Khi tôi gọi thì Vinh nói đang có khách rồi cúp ngay.
***
Mùa hè năm đó, công ty tôi cho nhân viên đi chơi biển Vũng Tàu. Tôi muốn dành cho Vinh một bất ngờ nên không báo trước.
Tôi tìm tới tiệm mát xa của Vinh thì thấy đang chộn rộn. Một chiếc xe hơi bốn chỗ đậu ngay trước cổng. Tôi ngạc nhiên vì thấy ông anh và bà chị của Vinh từ trong đi ra. Ông anh cầm tay Vinh, còn bà chị cầm tay một cô gái mù. Tôi bỗng nhớ tới tên Mai Lan.
Ông anh và bà chị đợi cho Vinh và Mai Lan lên xe, rồi hai người lên sau. Tiếng máy xe nổ, nhân viên tiệm mát xa đưa cả hai tay lên huơ huơ và cười hỉ hả.
Tôi hỏi, ông chủ nói hôm nay Vinh tới nhà cha mẹ vợ ở Bình Định. Vừa ra mắt vừa đám cưới luôn. Mai Lan có bầu ba tháng rồi.
Ông chủ móc cái ví da ra:
-Vinh gởi tôi giữ giùm chục triệu, sáng nay tôi đưa lại cho nó đầy đủ rồi. Tôi mừng cho nó một triệu nữa. Trừ tiền thuê xe hai triệu thì ở quê chừng đó chắc cũng đủ vài mâm ra mắt ông bà.
Tôi nhìn quanh tiệm mát xa, toàn là những cái giường có lỗ tròn để úp mặt không bị tịt mũi.
- Thợ mát xa ở đây khi có em bé thì sao? – Tôi hỏi.
- Giao cho ông bà nội ngoại hay bà cô bà thím gì đó giữ giùm rồi lo làm lụng gởi tiền về chớ sao, khi nào nhớ con thì nhảy xe về thăm mấy ngày. Ở đây đứa nào cũng vậy mà.  Cứ vậy vậy thôi…






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI