Có những cơn mưa đổ ngang đời, tình cờ như
số phận, khiến ta không thể nào quên. Khi cơn mưa đã đi xa, xa lắc xa
lơ rồi, có hôm nào nó khi nắng về tinh khôi chợt nhớ,
mới biết rằng mình không bao giờ gặp lại. Trong đời bạn, đã bao giờ có những cơn mưa như thế chưa? Bạn làm gì khi quay quắt nhớ thương
về những nắng mưa mình
từng trải? Bạn có bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ viết một lá thư gửi về cho cơn mưa quá khứ, tại
sao không nhỉ? Khi không còn cách nào bắt quá khứ quay về, thì ta bắt mình ngược về quá khứ, để làm gì ư? Ai mà biết
chắc! Sáng nay,
mối bay lên rợp trời đón nắng thảo nguyên, ta ngồi viết thư gửi cho cơn mưa cũ, cơn mưa tình cờ như số
phận giăng ngang đón đợi đường về, vào một ngày của xa xưa, xa lắm...
“Bạn đã đến, đúng vào thời điểm đó, không sớm, không muộn,
để vừa vặn bắt gặp ta trần
trụi, cô đơn, như một gã tù vượt ngục bị lạc giữa thảo nguyên. Bạn vô tư, sôi nổi,
hào hứng kể cho tôi nghe câu chuyện thiên thu từ chín tầng trời xa lạ. Ta nằm nghe mê mải, biết rằng,
đó là câu chuyện lạ lùng nhất, trung thực nhất mà mình được nghe trong chốn trần gian đầy bất trắc lọc
lừa. Câu chuyện nào của thế nhân cũng mang một màu
sắc chủ quan đáng nghi ngại. Riêng những lời bạn kể, ta tin, cho đến mãi sau này, vẫn còn tin. Cuộc
đời của bạn, rong chơi giữa bảy sắc cầu vồng, bỏ hết mọi vướng bận và lo toan. Thú thực, đó là
thứ đời sống trong
mơ, ta chưa bao giờ được nếm trải, dù ít ỏi. Những giọt mưa đến rồi đi, luân hồi
trong niềm vui rạng rỡ. Trong mắt bạn, cuộc đời xanh mướt, đẹp đẽ vô cùng, không khác gì sân
trường xanh mướt trong buổi sáng mùa xuân trong mắt cô học trò mới lớn, lần đầu bắt gặp tình
yêu...”
“Khi ta ngồi viết những dòng này thì bạn đã
rời xa ta, xa thảo nguyên, rong chơi tít tắp cuối chân trời thăm thẳm. Chư
Mang hôm nay nắng gắt, mây xếp chồng lên nắng, nắng xếp chồng lên mây, vô tận. Có những người
khi họ đi xa rồi, ta mới thấy giá trị hiện hữu của họ, với ta, bạn là một cơn mưa lạ lùng, đến rồi
đi, nhưng lấy của ta
nhiều lần mong nhớ. Bạn mang đến thảo nguyên những câu chuyện lạ lùng và đánh thức cỏ cây bằng ước
vọng xa xôi của bầu trời, của đại dương mênh mông. Bạn thầm thì bên tai ta về những điều ta
chưa hề biết, chưa hề nghĩ đến. Bạn nói, ở xứ sở xa
xôi, có những con người có sở thích kỳ quái, họ sống cũng muông thú, lâu dần, họ quên mất tiếng người... Ta lập tức liên
tưởng, so sánh với cuộc
sống của chính mình. Bọn ta, con người sống với nhau, nhưng cũng từ lâu, ngôn ngữ giao tiếp là
tiếng gào thét của loài thú hoang, ngày càng mất đi tính người, mất đi thiên lương trong trẻo
ban đầu...”.
“Bạn nói với tôi về những miền đất xa xôi con người được
tự do, được sống để thỏa mãn
niềm khát khao chinh phục tự nhiên. Bạn nháy mắt tinh nghịch rồi vội vã đặt một nụ hôn lạnh giá lên
tóc, rồi tiếp tục rong chơi! Lâu lắm rồi, thảo nguyên không
còn nhắc đến những hẹn hò tuổi nhỏ, vậy mà buổi sáng nay, tinh mơ như tuổi sông hồ dài rộng, ta lang
thang cùng với một đám mây mắt màu xanh con gái. Đám mây líu lo kể đủ chuyện, bằng âm thanh trong
trẻo, như chưa từng biết đến lo toan, chưa biết đến dối lừa. Đi chơi cùng với một đám mây thì có
vui không? Ta chưa biết trả lời
thế nào thì bạn - cơn mưa – lại ngang trời kéo đến, ngay giữa
con đèo quen thuộc. Câu chuyện còn dài lắm, buổi sáng còn dài lắm, sẽ còn nhiều điều để kể, nhưng bạn đã vô tình cắt ngang. Khi đám mây tình cờ trở thành nhân vật chính, khi
bạn luôn luôn có mặt một cách tình cờ như nhân chứng không
thể thiếu, núi Chư Mang chỉ còn biết đứng nhìn theo, có một nụ cười...”
“Ta rủ rê, thôi, hay ở lại đây cho hết những
ngày dài? Dĩ nhiên là đám mây trắng kiêu kỳ lắc đầu nheo nheo mắt! Ta biết
rồi, tuổi trẻ mà, còn phải rong chơi, còn phải kiếm tìm, mà ta thì từ lâu chỉ còn một trái tim đau buốt,
không phải vô cảm, nhưng cũng không hi vọng gì nhiều. Câu chuyện kể của bạn
luôn gợi trí tò mò. Ta hỏi: Bạn lãng du
trong vô tận, thế đã bao giờ rong chơi với một đám mây con gái có đôi mắt
màu xanh chưa? Lúc đó, bạn ào ạt chạy qua, làm như bận bịu lắm, để né một câu trả lời...”
Trong khi cơn mưa chập chờn đến rồi đi, ta
lại trở về với vai diễn ban đầu - người kể chuyện
ở núi Chư Mang. Ta đã đi qua bao nhiêu mưa nắng thảo nguyên, khi cuồng nhiệt mê say lúc ảo
não u buồn, không có ngày nào giống ngày nào, không có đêm nào giống đêm nào. Chiều nay, ta đuổi theo dấu vết
yêu thương với đám
mây mắt biếc đậu trên vai và tiếng cười lảnh lót dẫn đường. Ta đi qua buổi
chiều mà dường như không để lại dấu chân, hoặc là đang lướt trên mặt cỏ với tiếng cười vỡ ra long
lanh như nắng ấm. Ta nhè nhẹ bược chân, tim không dám đập mạnh, sợ đám mây giật mình tỉnh giấc, bay
đi. Khi bóng đêm vời vợi kéo về, ta vẫn loay
hoay giữa bốn bề cây cỏ, với ánh mắt nụ cười ấm áp giữ chặt trong tay...
Và rồi, khi giấc ngủ kéo về, trong mơ, cũng
có một cơn mưa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI