Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020

KHƯƠNG truyện ngắn của THÙY TRANG - CHƯ YANG SIN SỐ 333 THÁNG 5 NĂM 2020

  

 

1.

- Chỉ là đùa thôi mà!

Lời của người ấy nham nhở trong giấc mơ bóp trái tim Khương như nghẹn thở.

-Xin lỗi nhé.

Khương mơ màng. Quá muộn rồi!

-Chả ai thèm quan tâm đâu!

-Chuyện thường ngày ấy mà. Người ta còn phải đối mặt với cả đống thứ. Một tin nhắn bị chụp và đăng lại trên mạng xã hội thì thấm vào đâu!

Khương bị nói xấu vì cái tật xoá tin nhắn. Hở ra là xoá trong Messenger Facebook. Không biết vì sao Khương lại sợ để lại những gì mình đã ghi ra như vậy. Bộc bạch ý kiến rồi xoá. Chia sẻ suy nghĩ rồi xoá. Lâu ngày thành quen. Mọi người gọi nó bằng cái tên Khương xoá. Đó là trước khi Khương thử inbox Facebook những người không quen biết để thổ lộ. Trút bầu tâm sự Khương thấy dễ chịu, còn người ta thì sao, Khương không biết. Nhỡ đâu họ đang cười mình... Khương nhớ cái giật mình của cây xấu hổ. Nếu có thể Khương muốn ôm mình gọn lại, tay ôm thân, mắt nhắm và tai cụp vào đầu. Nếu không chú ý tới ai, hẳn cũng chẳng ai chú ý tới mình?

Ngày đầu lân la, nhảy vô một Facebook, Khương muốn comment nhưng sợ mình nhỏ tuổi, lại ít kiến thức, nói ra nhỡ có chuyện gì. Thôi thì lẳng lặng. Inbox. Inbox. Nó như cái tủ đồ ngày xưa Khương mở ra thấy áo dài áo ngắn quần này quần nọ rồi chui đầu vô, đóng tủ lại, núp! Inbox là như thế chăng?  Nói chuyện cũng e dè, Khương bắt đầu góp ý. Người được inbox cũng tiếp nhận. Khương thả lỏng mình như lá xấu hổ qua cơn run rẩy.

 2.

Những cây xấu hổ có cái lá thật tuyệt. Thoáng đụng cái là khép ngay. Chứ không như xương rồng bản bự, người ta gọi là cây lưỡi long. Khương thấy hình thù của chúng như người đàn bà gương mặt hình trái xoan đầy rẫy hận thù, gai mọc ra từ trong xương trong tủy. Có lần chạy đi chơi theo tụi bạn không kịp, té vào xương rồng mọc xiên theo bờ dốc. Ám ảnh. Ở đâu ra loại cây chỉ chực chờ làm người ta sợ. Khương cứ nghĩ về khả năng làm hại người khác của xương rồng. Chẳng như cây xấu hổ, Khương men theo hết cây này đến cây khác, lấy chân đá vào cây, chúng vội khép lá ngay. Thích lắm nhưng khi có em trai, sợ em thấy sở thích mềm yếu của mình, Khương chạy một mạch không nhìn cây, chân đạp đất văng bụi tung toé. Cây xấu hổ thoáng chừng cảm nhận tiếng động nên co rụt mình. Khương vẫn cắm đầu chạy.

Thấy tên mình trong ảnh. Thấy chữ mình trong ảnh và icon mặt cười cố hữu. Mất hồn. Những dòng chữ ngây thơ lồ lộ trên Facebook của người ấy. Khương đã bị chụp lại inbox. Khương thấy mình như chúi đầu ngã xuống đất từ cái tủ đồ của mẹ. Ngước mặt lên là cái nhìn của đứa em đắc thắng trong trò chơi trốn tìm.  Đầu Khương đầy quần áo. Đồ đội quần! Em Khương đã nói như vậy.

Khương tìm đồng minh. Bật dậy giữa đống đồ hỗn độn. Mẹ ơi. Ba ơi. Bà ơi. Mọi người đi vắng. Nhưng đám nhóc trẻ con hàng xóm đầy rẫy chen mắt qua các ô cửa. Thấy rõ mồm mép chúng. Thấy rõ mắt lồi của chúng. Và cái miệng cười của đứa nào đó rất to. Đứa còn đập mạnh vào tường, đứa ôm thanh cửa sổ hú hét. Khương xấu hổ muốn chui vào trong tủ nhưng đã bị em mình nắm áo.

Bật dậy giữa đêm, khương quờ lấy điện thoại để ngang đầu. Màn hình xanh quen thuộc. Hủy kết bạn. Chặn. Bỏ theo dõi. Để avatar màu đen. Làm thế nào cho phải. Tin nhắn của Khương đã bị chụp lại và phơi lên. Không dám nhìn vào những bình luận. Người thả mặt cười. Người thả phẫn nộ. Số lượng comment tăng lên. Khương inbox cho người ấy. Ngần ngại. Lỡ đâu ngày mai...

Khương xoá.

Khương xoá.

Đủ thời gian người ấy đọc tin nhắn xong rồi là Khương xoá. Xong xuôi, Khương xoá luôn cuộc trò chuyện. Người ta bất ngờ vì cách hành xử của Khương. Người ta nói, đàn ông con trai gì mà. Rồi người ta gán ghép các kiểu. Dối trá. Mờ ám. Lừa đảo.

Sợ gì nó? Đứa em ngày xưa làm Khương mất mặt nói trong điện thoại. Cứ để vậy đi. Chụp tin nhắn có gì hay ho. Anh cũng chỉ là một nạn nhân mà thôi. Như ngày xưa người ta ghi âm, quay phim. Mạnh mẽ lên. Cứ coi như là một ai đấy ngoài mình đi.

Hằng đêm, Khương nghĩ cách soạn ra một đoạn tin lý giải về lời nói của mình, thực sự mọi chuyện là thế nào. Tin nhắn bị chụp lại là ra sao. Mọi người không hiểu. Không nên hiểu theo chiều hướng xấu. Khương là người tốt mà. Nhưng Khương sợ những tin nhắn comment sẽ cuốn mình, và không đủ sức để phản hồi lại. Khương bất lực. Những người cười với Khương ban ngày có phải đã đọc được inbox của Khương. Những người nói nặng lời với Khương vì lý do này khác có phải muốn mượn cớ chê bai Khương. Nhiều lắm. Khương cứ miệt mài viết rồi xoá. Đăng lên tầm 5 phút, Khương xoá. Rỉ rả tâm sự 10 phút Khương xoá. Làm người ta không kịp trở tay.

Chụp màn hình hả, đừng hòng!

3.

Khương làm mất điện thoại. Đi đường dốc, bánh xe trơn, té ngã trầy mặt, điện thoại bỏ trong túi áo văng ra đâu không biết, tìm hoài không được. Con rắn lục bò xẹt ngang qua con đường. Nhìn quanh, đoạn đường nghĩa địa, đất linh, cây lưỡi long mọc lên, mọc chen lên, chỗ này một ít, chỗ kia một ít như những gương mặt người kinh sợ... Khương hoảng hốt, vứt luôn ý nghĩ tìm điện thoại, lên xe nổ máy. Từ ngày rớt điện thoại, đầu óc Khương thanh thản. Ai muốn liên lạc qua tận nhà, hoặc gọi nhờ em Khương. Thích thì Khương nghe máy, không thích thì thôi. Khương đi men theo đường dốc nhổ cây xấu hổ, anh muốn xoá nó đi khỏi đất này. Người ta nói cây xấu hổ mọc lan khắp, chẳng ai đâu mà bứt cho xuể. Vậy mà Khương cứ bứt, như không tin.

Rồi tới ngày nhận lương, thằng em Khương lại vỗ vai, nè, cho anh, chiếc điện thoại mới. Kỉ niệm, nó mua kèm ốp lưng màu xanh sọc rắn. Cho anh tập làm quen! Nó cười mà Khương thấy lạnh.

Một cảm giác liều mạng như khi đang bứt lá xấu hổ. Khương thấy lá xấu hổ thì nhiều mà những cây lưỡi long thì lại mọc từng cụm, dễ chặt đứt một lần nhiều nhánh. Khương thấy mình bình tĩnh hơn mọi khi dẫu mồ hôi đang đổ ra nhễ nhại. Khi ngồi yên một chỗ trên cát nóng, Khương nhận ra mình không thể ngừng ám ảnh về cây lưỡi long, cũng như ngừng thích lá xấu hổ. Vốn dĩ mọi thứ đã như vậy. Khương online và quyết định xóa những cuộc trò chuyện, rồi bắt đầu lại từ đầu.

Khương ý tứ hơn trong việc sử dụng từ ngữ, thể hiện quan điểm thẳng thắn ư, chê bai ư. Cũng được, nhưng khéo một chút. Khương tìm những người bạn ngoài đời sống, những người Khương chia sẻ thẳng thắn và anh cũng nhận lại phản hồi. Dễ, nhanh gọn hơn Facebook khi những gương mặt người cười với đôi lông mi, với ánh mắt, với nụ cười và màu nắng quen thuộc. Không phải là nỗi ám ảnh của đời sống. Khương tự do hơn và dễ chịu hơn. Dần dà trong mơ, Khương bắt đầu thấy mình thôi không bứt những cây xấu hổ nữa, cũng không còn ghét cây lưỡi long. Khương đã biết những loài cây trên đời luôn tồn tại với một lý do nào đó, và nếu không thích thì nó vẫn ở đó. Bây giờ Khương ít viết gì riêng tư lên mạng xã hội, vì anh không đủ khả năng kiểm soát những gì sau đó, và cũng bởi vì, ngoài cái biểu tượng màu xanh của Facebook, còn quá nhiều thứ chờ Khương, ở phía trước.

Chuyện Khương xóa dạo nọ vẫn hiện lên khi đi ngang những vùng đất cây lưỡi long đầy gai nhọn. Và cũng không bao giờ ngưng mọc, cây xấu hổ phủ đầy giấc mơ màng.

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI