Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2018

GIẤC MƠ LƠ LỬNG - Truyện ngắn của TRẦN BĂNG KHUÊ - CHƯ YANG SIN SỐ XUÂN MẬU TUẤT - THÁNG 1&2 NĂM 2018



1.
Trí tưởng tượng của tôi bắt đầu trôi theo những hình khối nối nhau thành từng bậc một, nhưng không có điểm tiếp giáp cố định. Chúng là một khối kết cấu khá thú vị. Tôi có thể nhìn thấy được nhiều thứ kì lạ từ chúng. Những chiếc thang lơ lửng trong giấc mơ.
Vài lần, tỉnh mộng, tôi leo lên bậc thang cố định bằng đá phía sau sân thượng, ngồi xuống, và tự kể về số phận của những chiếc thang lãng nhách. Thỉnh thoảng, bị ai đó bắt gặp cuộc độc thoại này, tôi lại im thin thít. Tôi sợ những chiếc thang sẽ trôi mất. Chúng là thứ để tôi bấu víu, leo lên, dần dần lên tới đỉnh núi, với tay tới mặt trời chói lòa ánh sáng.
Tôi có thói quen đọc sách hoặc đếm cừu. Đó là cách để vỗ về giấc ngủ, và tiếp tục mơ về những chiếc thang lơ lửng. Có bận, tôi ném sách trong đêm, chỉ vì giận dữ.  Những quyển sách có tí chút dính dấp đến lịch sử. Chúng thi thoảng cũng bị hư cấu, như cách tôi giải trình thế giới tưởng tượng của tôi vậy. Tôi lại quay sang đếm cừu, để vỗ về giấc ngủ. Tôi cần phải mơ về sự lơ lửng. Giấc mơ là một cuộc phiêu lưu rất kì lạ, chúng luôn biến chuyển thành những câu chuyện khác nhau, không bị trói buộc, không bị giới hạn.
2.
Chẳng có một ai muốn nghe tôi kể về những chiếc thang lơ lửng hoặc những câu chuyện tưởng tượng không đầu không cuối, không có nhân vật, không sống không chết, không cao trào, không thắt nút, mở nút. Thế giới thật bận bịu. Tôi thì không hề. Tôi để mặc cuộc chơi của mình được tự do tuyệt đối. Đêm đến, tiếng thở của gió, cùng với bọn côn trùng nằm trong những rậm cỏ, hay đám dế dưới thung lũng sau lưng nhà thi thoảng cãi cọ về sự lẫn lộn của hai màu trắng và đen. Mùa này, gió rát, không hát. Đám dế lẫn côn trùng, sâu bọ vẫn tranh giành nhau cùng tấu lên những bản nhạc cũ rích, chán ngắt và tẻ nhạt. Rõ ràng, thế giới như tôi thấy, bây giờ chỉ còn là một màu xám.
Tôi quên mất rằng, mình từng là một cô giáo trẻ. Tôi nhớ ngôi trường đầu tiên tôi dạy, chúng cũng nằm giữa thung lũng, chúng lơ lửng trong đôi mắt của đám học trò. Tôi thích kể về những giấc mơ lơ lửng với các cuộc phiêu lưu của mình hơn là chép bảng, phân tích vài ba câu chữ trong sách giáo khoa cho chúng. Giấc mơ trôi tuột qua. Tôi nghỉ dạy. Đám học trò thút thít trong buổi tiễn biệt. Có đứa thì thào, tôi nghe thấy: “Ai sẽ kể về những giấc mơ lơ lửng?”.
Bây giờ, tôi vẫn đang ngồi trên những bậc thang đá, độc thoại ban ngày. Đếm cừu và phiêu lưu vào ban đêm. Cha mẹ tôi, có chút buồn phiền về việc này. Rồi họ cũng lặng im để tôi được tiếp tục mơ về những chiếc thang lơ lửng trong thế giới của mình.
3.
Thung lũng. Những ngày lạnh. Tiếp nối nhau buồn bã. Sinh khí mới mẻ của trời đất dường như vẫn không chịu trỗi dậy, chỉ trừ quỷ. Tôi nghĩ, tôi không cần thiết phải rời đi một nơi nào khác, dù chỉ bước chân ra khỏi cửa. Cha mẹ sẽ không phiền lòng với tôi vì những việc này, tôi nghĩ thế. Tôi vẫn sẽ lặng im ngồi ngay một bậc thang ấy, cố tình rỉ rả kéo rê những câu chuyện không đầu chẳng cuối với chính mình. Và đọc sách, đếm cừu hằng đêm để vỗ về giấc ngủ.
Những lời câm như kẻ mộng du quen lối đi đêm trong thinh lặng u tối. Âm thanh không còn là kẻ dẫn dắt tôi qua chiếc cầu mang tên ánh sáng nữa. Tôi bắt đầu nhận ra, mình đã kể lể quá nhiều những câu chuyện chán ngắt. Những cuộc phiêu lưu nhọc nhằn trong đêm dần dần thay bằng ác mộng. Khi tỉnh dậy, tôi chỉ nghe tiếng dế, đám sâu bọ ồn ào phân chia hai màu trắng đen. Tôi không đọc sách và đếm cừu để vỗ về giấc ngủ nữa. Tôi bật đèn, đọc báo. Chỉ có chút tin tức từ hôm qua. Hình hài của sự sống đang dần dần mục ruỗng dưới đáy sâu tội lỗi bắt đầu trình hiện ngay trước mắt tôi. Người vợ giết chồng ân ái với tình nhân ngay trên chiếc giường cưới mặn nồng. Một đứa trẻ thơ đi mua kẹo bị gã tâm thần cứa cổ. Những mầm non tươi xanh bị đám yêu tinh hù dọa y như trong truyện cổ tích. Tôi lật sang vài trang báo mạng khác, cười phì chua chát trước cái tít: “các fan ngất xỉu chào đón nam ca sĩ x”. Đám trẻ thật lạ. Hẳn là, chúng thiếu những giấc mơ, lơ lửng.
Tôi không muốn quay trở lại giường và nằm xuống đếm cừu. Nhưng tôi buộc phải nhắm mắt lại, để tình nguyện được rơi sâu thêm vào trong lòng thế giới. Tôi tưởng tượng việc tôi sẽ rơi sâu trong lòng thế giới. Một nơi lạ hoắc. Hoặc có khi rất gần gũi, chỉ là chưa ai với tới. Trọng lượng của tôi lúc ấy chắc không còn nặng nề như trạng huống bây giờ nữa.
Lòng thế giới như thế nào nhỉ?
Tôi bắt đầu mơ, khi đang ngồi và nhắm chặt mắt.
Hẳn phải mơ tôi mới thấy được những gì mình cần phải thấy.
Lòng thế giới có êm mượt đầy màu hồng của mùa trải thảm hay đặc quánh những âm u? Lòng thế giới, tôi nghĩ, phải chăng nó trống hoác như một khối rỗng thăm thẳm đến khôn cùng. Lòng thế giới đã biết bao lần nhốt luôn những đơn độc của tôi xoay vòng theo thời gian, theo từng mùa bão điên cuồng réo gọi. Thi thoảng, tôi còn nghe lòng thế giới xen kẽ vài loại mùi hương rất kì lạ mà tôi chưa bao giờ biết tới. Chẳng như nhiều lần đi qua những ngọn đèn đường ngay ngã sáu tôi phải quay mặt sang phía khác, để khỏi bận rộn với sự tồn tại của một cuộc chiến, để có thể thưởng thức trọn vẹn mùa hoa trắng nhỏ xíu nghẹn ngào đang bung nở thành chùm, rồi nhanh chóng tàn phai và thi nhau rớt xuống nền đá lạnh nơi hiên nhà.
Dấu hiệu của những mùa thu đã chết. Đêm cũng sâu dần. Tôi cần phải trở về với việc đếm cừu và cuộc phiêu lưu trong giấc mơ của mình. “Mọi thứ vẫn đang chìm trong bóng tối”. Mẹ tôi nằm mớ, ú ớ thều thào. Tôi nhớ, mẹ vẫn thường đọc tiểu thuyết khi mang thai tôi. Giờ, mẹ không đọc nữa. Mẹ chỉ nghe tôi kể chuyện và nằm mớ về những giấc mơ lơ lửng.
Đêm vẫn dài vô tận. Tôi trở lại giường. Nằm xuống và đếm tiếng thở của mình. Bên cạnh là một chồng sách. Khắp nơi trong căn phòng của tôi, đều có sách. Chúng, những quyển tiểu thuyết chĩn chện, trêu ngươi, dụ dỗ tôi tham gia vào cuộc phiêu lưu. Nhưng, tôi chỉ nghĩ về những chiếc thang lơ lửng nằm trong lòng thế giới, không phải giữa bầu trời. Dường như, chúng có lúc dài ra, dài ra mãi, có khi thu ngắn, gấp khúc lại như sự co bóp của dạ dày. Tôi bị đẩy ngược ra khỏi lòng thế giới một cách phũ phàng khi đang cố đuổi bắt những chiếc thang lơ lửng có thể vươn đến tận trời.
4.
Ánh sáng le lói bên phía cửa sổ. Tôi nhớ, từ phòng tôi nhìn ra, có thể thấy cây cau rừng cao ngút mắt, ngạo nghễ đón nắng. Tôi tỉnh giấc. Bước chân xuống giường, đến bên cửa sổ, nhìn ra phía thung lũng lơ lửng. Ở đây không có cây cau rừng nào ngạo nghễ đón nắng. Nhiều khi sắc màu cũng trở nên khó hiểu, khó nhìn thấu như lòng thế giới, như chính tôi sau nhiều lần mông lung tìm kiếm, để rồi chỉ thấy sự phỉnh lừa lên ngồi trên những chiếc ngai mở miệng cười rất ư trơ trẽn. Tôi lơ lửng ở một nơi khác. Nơi không có đám sâu bọ, giun dế tranh cãi nhau về màu đen và trắng. Nơi bọn bồ câu, sải cánh, hay sà xuống nhặt vụn bánh mì người ta để dành riêng cho chúng. Thật kì lạ. Tôi vẫn buồn. Nỗi buồn quen thuộc hệt như những ngày tôi bị rơi sâu vào trong lòng thế giới của mình.
Tôi tính mặc kệ khoảng thời gian trầm uất này, mặc kệ sự việc mình vừa bị đẩy ngược ra khỏi cái dạ dày hỗn tạp đầy những thứ hôi thối đang lẫn lộn chồng chất lên nhau, chí chóe inh ỏi la hét vào tai nhau, đấm đá thình thịch, cấu xé lẫn nhau, hoặc hoàn toàn thinh lặng như tiếng súng giảm thanh đã được lên nòng và sẵn sàng bắn ngay khi có thể. Tôi dự tính sẽ chẳng thèm quan tâm đến lòng thế giới nhảy nhót trong đầu mình thêm một phút giây nào nữa. Nhưng, thật đáng xót xa, khi tôi bắt đầu cảm nhận được cơn đau ào tới sát sườn, như vừa bị hạ bởi một phát súng. Khi tôi biết rằng: Lòng thế giới đã bắn tôi. Lòng thế giới đã nã đạn vào tôi, thì bấy giờ tôi mới nhìn rõ hình thù của lòng thế giới. Chúng tròn vo như một quả cầu lửa và đen ngòm như lỗ hổng của không gian trong đêm sâu phía bầu trời chìm đắm dưới thung lũng tối. Chúng đã từng hóa thành những bậc thang để mời gọi tôi bấu víu, lơ lửng.
Tôi bắt đầu cảm thấy cơn trầm cảm quen thuộc của thế giới hiện đại đang thi nhau lung lạc và dẫn dắt tôi đi một cách vô định. Đã lâu tôi không kể những câu chuyện không đầu không cuối. Chúng chỉ là những tưởng tượng mòn mỏi.
Lời tình yêu trong tôi đang dần dần bị vùi lấp xuống huyệt mộ hoang tàn và xám xịt. Chẳng ai chịu nghe tiếng tôi rền rĩ như bầy dế hoang trên rậm cỏ ngập ngụa đầy tràn mới hôm qua còn âm u, hôm nay đã trống rỗng toang hoác như bầu trời buổi sáng, như lòng thế giới buổi đêm, như trái tim tôi hỗn loạn lên giữa bình minh và chiều tà. Tôi rền rĩ với chính mình rằng, có nhiều người xung quanh tôi quá, nhưng chẳng ai chịu nghe tôi kể chuyện. Về lòng thế giới. Về cái dạ dày hỗn tạp. Về những phát đạn đã lên nòng sẵn sàng bắn giảm thanh. Về một đám người lố nhố đứng loanh quanh thành hàng lối chỉ để tiễn đưa một bầy dế hoang vừa chết dưới lùm cỏ um tùm phía sau thung lũng tối. Lòng thế giới mênh mang nằm nghiêng và mất hút khi mắt tôi lõm xuống, khi những câu chuyện của tôi chết dần chết mòn bởi tiếng súng giảm thanh đã được lên nòng trong tay những kẻ chuyên chơi trò bắn giết.
5.
Sáng nay, một người đàn ông vừa quen vừa lạ, nắm tay tôi và kéo tôi rời khỏi lòng thế giới, rời khỏi những chiếc thang lơ lửng trong giấc mơ của mình. Tôi đã đi qua một chiếc cầu vô hình bắc ngang dòng sông băng giá. Lòng thế giới in bóng dưới ánh sáng cuối cùng khá miên man, hoang hoải và rộng rãi của mặt trời mùa hè. Nhưng, chẳng bao giờ đủ đầy cho sự đợi chờ màu xám của mùa đông, hoặc lặng lẽ như cái chết đẹp đẽ của mùa thu. Lòng thế giới có thể biến tôi thành bụi cát trên sa mạc đầy những ảnh tượng dối trá khiến bầy người luôn luôn chìm ngập trong dòng hoang tưởng quen thuộc ngàn năm không bao giờ chịu mở mắt nhìn thẳng vào cái dạ dày hỗn tạp nhưng trống rỗng vô cùng.
Tôi biết, sáng nay, tôi đã chui ra khỏi lòng thế giới thứ nhất. Sau đó im lặng cất giấu những câu chuyện của kẻ vừa đeo chiếc mặt nạ da lợn để tiếp tục bước chân vào lòng thế giới thứ hai. Mặt trời soi bóng trên con đường rậm rạp dưới chân núi. Tôi mờ mịt tự huyễn tưởng rằng, đó là bầy dế hoang vừa chết hôm qua trong lùm cỏ phía sau thung lũng nhà mình. Có lẽ tôi nên ngồi xuống một chiếc ghế trong công viên nọ thay vì đeo bám một bậc thang lơ lửng và tiếp tục làm cái công việc nhàm chán là kể những câu chuyện không đầu không cuối. Lòng thế giới cũ kỹ này, vẫn còn một chỗ rất sâu để tôi có thể ẩn nấp mỗi khi cảm thấy những họng súng đen ngòm sắp kề vào ngực mình và nã đạn chẳng hề ngại ngùng với việc thanh âm sẽ thoát ra ngoài rộn ràng, gây náo loạn.
6.
Tiếng người đàn ông lạ và quen thì thào bên tai tôi, “hình như, tối qua, anh đã nghe những lời hát của bầy dế bên ngoài trời đêm”. Tôi mỉm cười đáp mơ màng,“chúng từng chết trong rậm cỏ dại, chui ngược vào lòng thế giới sau khi em bị nó tống mạnh ra khỏi cái tử cung của mẹ và bắt buộc phải mở mắt ngắm mặt trời đỏ như máu, nóng như máu đang dần dần trồi hẳn lên dưới chân núi bỏ hoang”.
Bầy dế thay thế vị trí của tôi, chúng bắt đầu chụm lại trong rậm cỏ dày dưới chân tôi. Chúng rền rỉ thi nhau kể về một lòng thế giới khác cho đứa trẻ đang oe oe khóc của một đôi vợ chồng trẻ khác đang đẩy chiếc xe nôi đi dạo. Tôi sợ cái viễn cảnh tưởng tượng của mình, có khi nào chúng kéo rê những bản hòa tấu dưới hầm mộ chỉ còn là xương trắng hoặc mùn xám bủa vây trên một bầu trời hắc ám. Lòng thế giới, tôi biết đã nóng lên hoặc đỏ ngầu như chảo dầu địa ngục, đang đợi chờ mặt đất nứt toang hoác và nuốt chửng cả tôi lẫn bọn dế hoang ấy trong một tích tắc nhanh gọn nào đấy.
Chẳng có một lời thoại nào giữa lòng thế giới. Bầy dế, tắt hẳn tiếng rỉ rả giữa trời đêm, sau khi tôi trở về phòng. Thung lũng biến thành lòng chảo để mặt trời đổ lửa đốt trụi những trang bản thảo không bao giờ tôi bắt tay vào gõ. Tôi nghĩ, chúng sẽ thế thôi. Nằm yên. Và ngoan ngoãn. “Lòng thế giới cũng chỉ là một cái dạ dày đã bị viêm loét tấy đỏ, cần được chữa lành”, tiếng của một kẻ xa lạ vô hình bên ngoài cánh cửa.
7.
Tôi nhớ, trước khi rời khỏi nhà, đi đến một thung lũng lũng khác, tôi đã nhìn thấy một khu vườn bung nở những bông hoa trắng muốt quen thuộc của núi rừng, cùng với một chiếc thang lơ lửng thực sự đã rớt xuống ngay bên hông nhà tôi. Cỏ cây bị chiếc thang đè nghiến ngã rạp, đám sâu bọ trồi xác lên, phơi dưới ánh sáng của một buổi sớm kì quặc. Có thể đó chỉ là một giấc mơ – lơ lửng.















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI