Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2018

TÁO - tác giả PHẠM THÚY QUỲNH - CHƯ YANG SIN SỐ XUÂN MẬU TUẤT - THÁNG 1&2 NĂM 2018





  Truyện ngắn


Gã cho thêm củi vào lò, chiếc lò sưởi được thiết kế theo phong cách Châu Âu vừa có thể làm vật trang trí vào mùa hè và tỏ ra đặc biệt hữu ích khi đông đến. Căn phòng nhanh chóng ấm lên, con mèo vàng lặng lẽ trườn từ trên chiếc ghế tựa đến gần, cuối cùng rúc vào lòng gã. Theo thói quen, gã luồn những ngón tay gầy guộc vào bên trong đám lông mềm nay đã rụng mất một nửa của người bạn già, trấn an nó cho tới khi nó thiếp đi.
Lửa dần nỏ, nhuộm đỏ một góc phòng. Gã - vẫn ngồi co ro, mình quàng một mảnh chăn dày - vươn tay với lấy chiếc hộp giấy đựng bưu phẩm và thư bên cạnh. Trong đó có một nửa là những bản thông báo về đề tài nghiên cứu, còn lại là hóa đơn yêu cầu thanh toán tiền trả góp cho căn nhà dưới quê. Vài năm trước, gã đã mua cho bố mẹ mình một căn nhà với mảnh vườn nho nhỏ, đủ để họ an dưỡng tuổi già. Điều này lại khiến cho gánh nặng trên vai gã trĩu xuống.
Suy cho cùng thì cuộc đời con người ta cũng cần có một căn nhà, gã nói, tôi không thể chịu được sự bấp bênh của cõi người. Và có lẽ điều này chính là một trong số những nguyên nhân làm con người ta đau khổ.
Gã nói xong và lắc lắc đầu, nở một nụ cười mỉa mai.
Trong hỗn độn thư báo, bưu phẩm, gã tìm thấy một chiếc phong bì với đường viền xanh, thư của cha gã.
Gã cảm thấy kỳ lạ, cha gã là người không được ăn học tử tế, chỉ học hết lớp hai, đọc được dăm ba chữ. Sau này, khi thành niên, ông nhập ngũ. Chiến đấu như một người lính và trở về như một người lính, vậy đấy, chẳng ai biết đến ông, cũng chẳng ai hỏi tới số huân huy chương mà ông mang về. Giờ đây, thảy những chiến tích đó đều nằm gọn trong chiếc rương nơi góc nhà, lãng quên thế giới.
Chúng ta không cần những lời ngợi ca chiến tranh nữa, gã tiếp lời, chiến tranh đã lùi xa rồi, hãy để cho nó qua đi.
Tất nhiên, những lời này của gã gặp phải muôn vàn sự chỉ trích, từ bạn bè, từ đồng nghiệp, từ bố của bạn gái gã khi gã đến nhà nàng. Gã biết rằng mình không thuộc về thế giới này, rốt cùng, gã chối bỏ thế giới.
Bên trong phong bì là một mảnh giấy đã ố, chắc hẳn cha của gã xé nó từ một trang vở nào đó, thêm vài dòng chữ nguệch ngoạc. Nội dung thư rất đơn giản, chỉ là cha gã nhắn rằng mẹ gã ốm rồi, ốm rất nặng, mong gã có thể về một chuyến. Dù sao cũng đã là cuối năm, ông muốn gã thuận đường về ăn Tết luôn.
Gã đọc xong thư, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, chẳng rõ là buồn, là vui hay là giận.
Gã nhét lá thư trở lại phong bì, cứ vậy ngồi thần ra trước lò sưởi mặc cho lửa bùng lên táp rát da thịt, con mèo tỏ ra không thoải mái bèn trở mình.
Gã bỗng nhiên ngửi thấy mùi hoa táo, đó là một mùi hương nhè nhẹ thanh khiết. Gã - cậu bé chạy nhảy giữa những gốc táo, tiếng cười vang lên trong trẻo. Bấy giờ, gã nghe thấy một tiếng kêu nho nhỏ dưới lớp lá khô dày, tiếng kêu đó chỉ nhỏ như tiếng chuột mà thôi. Gã ngồi xổm xuống, thận trọng bới những chiếc lá. Nhúm lông nhỏ dần hiện ra, với đôi mắt tròn xoe, con cú non ngước đầu nhìn gã với vẻ lạ lẫm. Rồi nó kêu lên the thé.
Gã khi đó nửa mừng nửa lo khi tìm được vật lạ, chẳng truy nguyên vì lí do gì mà con cú non lại lạc vào vườn nhà mình, cứ vậy ôm nó lên và chạy vào nhà.
Cha gã đang mài dao trong bếp, nói:
- Cú là loài động vật thông minh, con có thể nuôi nó.
Gã nhìn con cú trong ngực mình, vô thức mỉm cười.
- Nhưng con đừng cho mẹ biết nhé - Ông lại tiếp lời - Mẹ con không thích các loài chim.
- Vì sao ạ?
- Vì chúng thường ăn mất táo chín trong vườn.
Gã nghiêng nghiêng đầu, theo đó, con cú non cũng nghiêng đầu theo, thảy hướng ánh mắt về phía người đàn ông đang quay lưng lại với mình. Hình ảnh khắc khổ và cam chịu đó, gã bảo, cả đời tôi cũng chẳng thể quên được.
Gã thêm củi vào lò, giơ tay về phía trước để sưởi ấm.
Những cây táo đỏ là cây thiêng của mẹ, với bà mà nói, chúng còn trân quý hơn cả con trai mình. Gã chỉ có thể đứng dưới gốc táo để ngắm nhìn những trái mọng tươm nắng - mà tưởng tượng một ngày nào đó mình có thể cắn ngập vào nó, thưởng vị chua chua ngọt dịu và cảm giác giòn giòn trong miệng.
Gã bọc con cú vào trong chiếc áo bông cũ của mình, dùng hơi ấm để nó hồi sức trở lại. Gã quyết định nuôi nó. Hằng ngày, khi đi học, gã để nó trong một chiếc hộp giấy dưới gầm giường. Trở về nhà, gã cố gắng tránh chạm mặt với mẹ, mà nói đúng hơn, gã cảm thấy bản thân đâu cần phải cố gắng, bởi ở đây, mẹ là người mà gã khó có thể gặp nhất.
Gã chỉ có thể xác định sự tồn tại của mẹ nhờ vào hương hoa táo.
Bà trải lại chăn nệm, dọn dẹp, giặt giũ, phơi phóng và chăm bón cho khu vườn. Bà đi chợ, nấu nướng và nghỉ ngơi. Tất thảy đều nhanh chóng, bà lướt đi như một cơn gió trong cuộc đời gã.
Tôi không biết rõ mặt của mẹ, gã nói.
Đó là một buổi sáng, gã thuật lại, con cú đã lớn, thường giương đôi mắt tròn ngắm nhìn thế giới, đó là đôi mắt trong sáng nhất trên đời, và vì thế nên gã đã đặt cho nó cái tên “Mắt To”. Gã yêu nó như yêu cha. Có lẽ gã cũng yêu mẹ như vậy, nhưng bà xa cách quá, gã không dám dành tình yêu đó cho bà. Gã ngồi trong góc vườn, giấu con cú vào trong áo và ngắm nhìn mẹ đi trẩy táo.
Ánh nắng ban sớm xỏ qua những kẽ lá, chiếu xiên xuống mặt đất, đẩy bật những phân tử đang phiêu tán trong không trung, đồng thời cũng đẩy bật mùi hương trái cây thơm ngọt. Gã nuốt nước miếng, con cú cố lách đầu ra khỏi cổ áo của chủ nhân, cũng quan sát các trái táo đỏ đầy thích thú như vậy.
Tôi đã quên mất nó, gã nói, Mắt To xổng ra từ lúc nào. Đến lúc tôi nhận ra tiếng thét phẫn nộ của mẹ thì đã muộn. Bà cầm con cú trong tay, nó cũng biết điều chẳng kêu lấy một tiếng. Tôi lại không dám mở lời, cứ vậy trân trân nom ánh mắt cầu cứu ấy. Đôi mắt đó trong sáng đến nhường nào. Tôi nhìn nó bị mẹ mình đánh chết. Mắt To của tôi.
Đôi mắt của nó không cứu được nó.
Sự trong sáng không cứu được thế giới ác độc này.
Gã khóc, mỗi lần nhắc tới câu chuyện này, gã lại chẳng cầm được nước mắt.
Táo - loại cây của tri thức nhưng cũng là loại cây của những điều cấm kị.
Gã dúi bức thư vào lò, lửa bén rồi lan dần. Mùi giấy cháy tỏa ra trong không gian tăm tối. Gã giật thót, ném bức thư xuống, nhanh tay dập lửa. Vài bụi tro bay thốc làm cho con mèo già chú ý đến, nó rời khỏi lòng chủ và nhảy lên đùa vờn.
Gã chăm chắm nhìn bức thư, thoáng chốc, hình ảnh bóng lưng cha lầm lũi lại hiện về. Ông biết sự sợ hãi và căm giận của gã, ông hiểu những gì mà gã phải chịu, bởi ông cũng là nạn nhân của mẹ.
Hương hoa táo chợt phảng phất.
Gã lại ngồi thừ quan sát chiếc phong bì xém góc, đứng dậy bước vào trong phòng và xách chiếc va - li ra ngoài phòng khách.
Đêm đó, gã ngủ cạnh lò sưởi. Trong giấc mơ, gã thấy mình đang ở vườn táo, mẹ gã nằm dưới gốc cây đầy an yên. Gã trở về là cậu bé con chín tuổi, rón rén bước tới gần mẹ. Sương tan hết, các sợi nắng đan kết lại với nhau phủ lên cơ thể người phụ nữ một quầng sáng trong suốt. Gã cố vươn cổ mà quan sát dung nhan ấy, nhưng khi vừa thấy sống mũi thì tầm nhìn chuyển sang trắng xóa.
Gã dụi mắt, dưới đất kia chỉ còn lại những cánh hoa trắng muốt rắc đầy.
       27.12.2017


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI