Thứ Tư, 11 tháng 4, 2018

LOÀI HOA KHÔNG TÊN -truyện ngắn của LÂM HẠ - CHƯ YANG SIN SỐ: 307 - THÁNG 3 NĂM 2018







Dì Nhan ngồi hong tóc ướt bên ô cửa vàng ánh trăng. Bóng dì in nghiêng trên thềm rêu xanh, cô đơn như một nhành hoa dại.
Những đêm trăng sáng và gió hiền, tôi thường ngồi gọn trong lòng dì như con mèo nhỏ, nghe dì hát những khúc ca đã cũ. Giọng dì ấm, và buồn.
Thời gian vẫn trôi
Căn phòng thao thức hôm nao em đợi em chờ
Đó là tất cả ký ức của tôi về dì Nhan.
Mẹ thường kể tôi nghe về dì, rằng dì đẹp, đẹp nét đẹp của người thiếu nữ đượm nét sầu muộn. Thanh xuân của dì đã trôi như những cánh hoa rụng theo dòng nước cuốn. Dì chưa đỗ bến, vì dì vẫn tin vào nhân duyên của mình.
Có lần nào đó, xưa lắm, ngày tôi còn bé dại, tôi hỏi sao dì không lấy chồng, như người ta đó. Mỗi lần trong xóm có đám cưới rước đi qua ngõ, tôi đều chạy về hỏi dì. Dì cười, nói rồi tôi cũng giống dì thôi.
Cả tuổi thơ tôi là mùi thơm của tóc dì Nhan mỗi lần dì hong tóc ướt bên ô cửa. Mùi sả, lá bưởi, hương nhu, bồ kết và nhất là cái mùi của sự chờ đợi.
Mà dì chờ ai?
Tôi đi xa, vì điều gì không rõ. Chỉ là tôi sợ, sợ nhìn bóng dì mỗi đêm trăng sáng. Cái sự chờ đợi vô vọng ấy, nó mới đáng sợ làm sao. Chiếc bóng in trên khung cửa mỗi đêm trăng vàng lẻ loi và cô quạnh. Mẹ bảo, dì đợi người thương của dì, người đã hẹn trở về vào một mùa thu vàng hoa cúc. Và cứ thế, dì đợi.
Rồi sẽ qua hết, đời cuốn xô mãi
Tha thứ cho mùa thu bé dại mải chơi đến muộn
Loài hoa lỗi hẹn, chết trong vườn khuya
Dì đợi, qua nhiều mùa hoa tàn, qua cả tuổi thanh xuân tóc mướt. Dì đợi, qua cả tuổi thơ ngây ngô của tôi.
Tôi giận dì. Vì điều gì tôi chẳng rõ. Bao ẩn ức trong tim cứ chực vỡ òa khi thấy bóng dì ngồi hát mãi những bài ca buồn. Tôi không biết người đàn ông nào đã gieo những lời hứa mãi chẳng thành hiện thực, nhưng tôi căm ghét ông ta, thay dì. Ông ta có quyền gì để được nhận tình yêu của dì? Sự đợi chờ dài như một chiếc khăn tang.
Tôi bươn bải tuổi trẻ của mình nơi đô thị xô bồ. Mẹ nhắc tôi, thỉnh thoảng về thăm nhà, dì nhớ tôi. Bước chân tôi chòng chành, tôi muốn kéo dì ra khỏi khung cửa vàng ấy, kéo dì ra khỏi nỗi chờ đợi mêng mang bao năm tháng gặm mòn dì. Tôi muốn hét lên rằng dì đừng đợi nữa, dì hãy tìm hạnh phúc của riêng mình đi. Rồi, tôi lại chẳng thể thốt lên thanh âm nào khi nghe tiếng hát của dì.
Từ tháng năm đó chìm dấu cơn sóng
Lang thang chi mùa thu tội tình
Niềm vui nỗi buồn chờ em thức dậy thắm sâu vào đêm
Tôi khóc, tôi bỏ chạy ra cánh đồng vàng hoa cúc dại.
Đêm, sương lạnh, tôi chải tóc cho dì. Mái tóc dài đã điểm bạc, tôi lén cuộn giấu đi từng lọn tóc rụng. Giờ đây dì như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng tôi. Dì thầm thì.
“Yên thường về thăm dì nhé, đừng giận dì. Yên cứ yêu đi, rồi sẽ hiểu dì.”
“Nếu yêu mà khổ như dì thì Yên chẳng thèm yêu.”
Dì cười, hong tóc bên ánh trăng vàng.
Vậy mà, tôi lại yêu.
Tôi dặn lòng mình giữa nơi nhấp nháy ánh đèn này, sẽ không yêu như dì. Vậy mà rồi như định mệnh, tôi giống dì, bướng bỉnh và dại khờ.
“Trước mẹ Yên cũng có người yêu đấy, mà mẹ không đợi như dì, nên lấy bố Yên.”
“Thế mẹ có hạnh phúc không?”
“Dì không rõ, nhưng biết đâu mẹ Yên cũng đợi, đợi theo cách của riêng mình.”
Mẹ thôi không còn giục dì Nhan lấy chồng như ngày tôi còn bé. Mẹ cũng chưa bao giờ ngồi với dì mỗi đêm trăng vàng. Mẹ làm nhiệm vụ của một người phụ nữ tần tảo, chăm lo cho gia đình. Những chắc chẳng bao giờ tôi biết được mẹ có khao khát được như dì, chung thủy cả đời để chờ đợi người thương.
Người tôi yêu ít nói, trầm tính, và chẳng hứa hẹn điều gì. Có lẽ vì vậy mà tôi thương chăng? Vì tôi là người chẳng bao giờ hứa, lời hứa rất ích kỷ, chỉ là giây neo nỗi đau cho người nào nhớ, còn có khi người buông neo một lời hứa lại lãng quên theo gió mây.
Tôi rời thành phố, về với dì Nhan.
Bao năm bôn ba, trong cõi lòng chỉ còn một lớp bụi, phủi đi là thôi. Chân tình không ở nơi nhộn nhịp lấp lánh ấy, yêu thương thường bình dị và giản đơn. Người đàn bà cuối cùng cũng chỉ mơ ước nơi góc bếp ấm áp nấu được bữa ăn ngon cho người đàn ông mình yêu, chăm sóc con cái, lo mấy chuyện tủn mủn lặt vặt rau dưa. Vậy mà có người tìm kiếm cả đời, giữa phồn hoa đô hội chẳng có nổi một bữa cơm ấm lòng.
Cứ ngỡ dì Nhan sẽ cùng tôi ngồi bên ô cửa nhỏ, nghe tiếng nhạc réo rắt ru đêm. Vậy mà dì bỏ tôi lại một mình. Dì đi thật.
Dì đã chờ được nhân duyên của mình.
Tôi khóc cả một mùa gió thổi tung cánh đồng hoa vàng. Khóc cho những nhớ thương dài như gió lùa qua ô cửa nhỏ, khóc cho những nếp nhăn đã xô nhau trên vầng trán dì, khóc cho mái tóc xanh đã điểm màu tuyết. Vậy là mùa hoa này, dì bỏ tôi lại giữa cánh đồng nhiều gió, để tôi biết chờ đợi cũng là yêu thương.
Tôi không chất vấn người đàn ông ấy, và tôi cũng biết sẽ chẳng bao giờ tôi chất vấn người đàn ông của mình, nếu ngày nào đó tôi chờ đợi được. Yêu thương, chẳng bao giờ là muộn màng.

Đêm nay trăng về, xanh xanh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI