Thứ Hai, 2 tháng 4, 2018

TÓC DÀI truyện ngắn của NGUYỄN ANH ĐÀO - CHƯ YANG SIN SỐ: 307 - THÁNG 3 NĂM 2018




 

Giỗ cha, Hiến ở nhà hẳn, anh tìm một việc làm online mà không đi ra thành phố nữa. Hiến ở lì trong phòng của mình sinh hoạt và làm việc, có khi cả nửa tháng anh mới nhìn thấy mặt trời. Tóc Hiến ngày càng dài, thỉnh thoảng dì bảo:
- Hiến ra ngoài cắt tóc, không ấy... tui cắt cho!
Hiến lắc đầu:
- Tui hổng cần, dì đừng để ý tới tui!
Rồi, Hiến nghe như tim mình nhói đi một nhịp khi người đàn bà đó quay lưng đi vào bếp. Trời nóng cũng như lạnh, trên đầu dì là chiếc mũ len và những cơn ho không hẹn trước.
Có những đêm, Hiến ra trước hiên nhà, cầm gói thuốc lá xoay tròn trong tay rồi đốt lên, dì hoảng hốt:
- Hiến à, đừng!
Hiến tức giận ném mạnh điếu thuốc xuống chân:
- Tại sao dì không nói câu đó với ba tôi?
Người đàn bà đó lại quay lưng bước đi một cách yếu ớt. Hiến ôm đầu mình hối lỗi. Hiến và cả cha mình, là những gã đàn ông cứng đầu không ai có thể lay chuyển được.
Tóc Hiến dài ngang lưng, anh hay đứng trước gương chải và búi các kiểu với ánh mắt vui vẻ. Thỉnh thoảng dì bắt gặp ánh mắt đó, thảng thốt nhìn Hiến rồi tránh né và quay đi. Có bữa cơm, dì chống đũa thở dài: 
- Hiến không định lấy vợ hay sao?
Hiến bực dọc:
- Dì thúc tui lấy vợ hoài vậy? Dì thử tui có phải đàn ông không chớ gì?
Dì lúng túng, ấp úng “không, không phải...”, nhưng Hiến chưa nghe hết câu thì bỏ ra ngoài. Hiến đi biệt luôn mấy ngày, điện thoại dì gọi cho Hiến mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Dì tên Hương, ngày chưa trở thành dì của Hiến, dì còn là cô gái tên Hương ngoan hiền, đẹp nhất trong nhóm bạn của Hiến. Trong những lần bạn bè về nhà Hiến chơi, không biết bằng cách nào mà cha Hiến có thể biến Hương thành “dì”, Hương không vào đại học mà ở nhà làm vợ cha từ đó. Nỗi ghen tức và bực dọc trong Hiến suốt những tháng năm đó không thể nào mất đi, bởi một đứa con trai mới lớn đang cố gắng hết sức vẫn chưa dám nói một câu tỏ tình với Hương, thì đã bị chính cha mình cướp mất.
Cha nghiện thuốc lá rất nặng, nhưng cha không bỏ, ai nói gì cũng không bỏ. Sau mười lăm năm sống cùng Hương, khi Hương ở tuổi ba mươi lăm, ông rời bỏ cô ấy với căn bệnh ung thư phổi. Gia tài để lại cho Hương là một khoản nợ mà không biết đến bao giờ Hương mới trả được.
Ngày giỗ đầu của cha, dì nói với Hiến:
- Hiến cho tui bán căn nhà này, được không? Tiền lãi mẹ đẻ lãi con, tui sợ để lâu bán nhà trả cũng không nổi?
Nói rồi dì khóc “tui xin lỗi, nếu tui còn cái gì khác để bán, tui cũng không nghĩ tới căn nhà đâu, vì nó là của Hiến!”. Tim Hiến đau như có ai cắm ngàn mũi kim vào đó. Cô gái tên Hương ngày nào trong lòng Hiến, đâu có ngờ sau mười lăm năm trở nên thảm hại đến thế này? Giá như ngày đó người giữ Hương ở lại nhà không phải là cha, mà là một người khác thì có thể Hiến đã tìm mọi cách mà đưa Hương đi. Dì khóc xong thì cúi xuống quệt nước mắt vào tay áo, chiếc mũ len rơi lệch một bên, dì hoảng hốt chụp lấy và sửa lại ngay ngắn, với dì, chiếc mũ cũng quan trọng như cái quần cái áo, chưa bao giờ Hiến nhìn thấy dì để trần mái tóc mình.
Hiến đặt lên bàn dì một cọc tiền:
- Của tui dành dụm bao nhiêu năm, nếu đủ để trả nợ, thì dì lấy đó mà trả, nếu không, dì bán căn nhà này đi, còn dư bao nhiêu, dì cứ giữ lấy!
Dì sửng sốt nhìn Hiến:
- Hiến không để cưới vợ hay sao?
Hiến đứng dậy, lắc đầu, bước đến trước gương soi mái tóc dài của mình. Dì rùng mình khó chịu đứng sau lưng Hiến. Có lẽ, dì vẫn không hiểu được tại sao thằng đàn ông ba mươi lăm tuổi lại ve vuốt mái tóc dài của chính mình như một đứa con gái dậy thì?
Những cơn ho của dì ngày một dày hơn, chiếc mũ len trên đầu dì trùm xuống kín hơn. Hiến vẫn ngồi trong phòng mình làm việc, những bữa cơm vẫn đủ đầy. Thi thoảng dì đi đâu đó dăm bảy ngày, thức ăn dì để sẵn hết trong tủ lạnh, món nào nên làm gì để có thể ăn được, dì viết kỹ càng trên từng tờ giấy note vàng. Hiến vừa ăn vừa khóc: “Hương biết không, Hương là đồ ngốc!”. Rồi, xong bữa cơm, Hiến lại tự hỏi, người ngốc là ai, là mình hay dì?
Dì về đưa lại cho Hiến một ít tiền:
- Tui trả nợ xong rồi, vẫn còn dư một ít, tui sẽ cố gắng tìm cách trả lại, nếu tui còn sống....
- Còn bệnh của dì...
- Bệnh viện nói có chương trình từ thiện nào đó tui hổng biết, tui được chữa miễn phí, nên, từ nay tui hổng cần tiền này nữa!
Nước mắt Hiến rơi không thể kìm chế:
- Dì phải biết người hút thuốc lá thụ động có khả năng mắc bệnh cao hơn người hút trực tiếp chớ! Sao cái kiến thức sơ đẳng như vậy dì cũng không biết mà tránh hả?
- Là vợ chồng, tránh sao hả Hiến, ở với nhau từng đó năm hạnh phúc... là đủ rồi mà!
- Nhưng tui không thấy đủ, tui muốn dì... à không, tui muốn Hương phải sống khỏe mạnh và vui vẻ tới già kìa, tới bảy mươi tám mươi tuổi như người ta kìa! 
Hiến khóc như một đứa trẻ con kiềm chế lâu ngày không được phép khóc. Dì buồn bã:
- Tui hạnh phúc mà! Ai rồi không phải chết, hả?
Rồi cơn ho dài hơn kéo đến, dì không còn đủ sức ngồi an ủi vỗ về Hiến, dì mệt mỏi trở về phòng mình. Hiến khóc xong thì đứng dậy bỏ đi ra khỏi nhà. Khác lần trước, Hiến nhìn điện thoại bao nhiêu lần, không có cuộc gọi nhỡ nào của dì. Hiến sốt ruột làm cho xong việc rồi vội vã về nhà. Chuông điện thoại của bác sĩ từ bệnh viện mà dì đang chữa bệnh “Bệnh của Hương không ổn, cậu à! Tôi xin lỗi, có lẽ Hương không đủ thời gian để hoàn thành các liệu trình như tôi dự tính!”.
Bàn thờ của cha vừa tàn cây nhang, trong nhà còn thoảng mùi trầm. Dì nằm trong phòng, và ... dì đã ngủ. Giấc ngủ của dì đang đưa dì về bên cha. Hiến đổ sụp, trên tay Hiến là gói quà sinh nhật, trong đó là mái tóc giả Hiến kết để tặng cho dì, nó được làm từ chính mái tóc của mình.
Hiến từng mơ rằng mái tóc dài ngang lưng của dì, mỗi sáng dì chải nó trước gương, nó ôm lấy đôi vai yếu ớt của dì như chính vòng tay Hiến đang khao khát làm điều đó. Hiến tự tay trang điểm và đội mái tóc của Hiến đã làm lên đầu cho dì, trả dì về tuổi thanh xuân của ngày mà Hiến đã yêu say đắm, trả dì về cái ngày chưa bị những cơn ho từ khói thuốc lá của cha đã hút. Hiến nhìn lên di ảnh cha mình trên bàn thờ, nửa oán trách nửa thương xót:
- Hương lại tiếp tục về bên cạnh ba mà không phải là con! Kiếp sau, ba sống tốt với cô ấy hơn, được không ba?
Bần thần trong đám tang, trong đầu của Hiến chỉ có một câu hỏi, “liệu rằng có kiếp sau không?”. Dì còn nằm đó, với mái tóc dài của Hiến phủ qua vai.
2.2018




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI