Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2018

R.O.S.E Truyện ngắn của LÂM HẠ - CHƯ YANG SIN SỐ: 307 - THÁNG 3 NĂM 2018

   NHÀ VĂN LÂM HẠ


 Tên thật: Nguyễn Thị Minh Ngân
 Nguyên quán: Mỹ Đức, Hà Nội
 Sinh năm: 1988
 Hiện cư trú tại: Huyện Cư M’gar, Đắk Lắk
 Hội viên Hội Văn học – Nghệ thuật Đắk Lắk.
 Đã có nhiều tác phẩm thơ, truyện ngắn đăng các báo, tạp chí, như Áo Trắng, Chư Yang Sin, Tiền Phong, Sông Hương, Thanh Niên…
 Sách đã in: Làm sao để đọc sách hiệu quả (in chung năm 2017, và một số sách khác.





Truyện ngắn


Gửi em, đóa hoa đang cạn kiệt vì tôi.
Tháng ba tới, mang chút hương lành và gió chướng. Tôi mỏi mệt trong từng khớp xương phải chống đỡ cuộc đời. Mà cuộc đời tôi thì có gì đáng kể? Chỉ là những câu thơ chưa kịp buông vần đã phải chui vào nơi trí não nhiều nếp gấp chồng chéo xô lệch như một hiệu sách cũ chẳng mấy ai thèm ngó ngàng ngoài vài gã ngờ nghệch hay mơ mà thiên hạ thường giễu nhại gọi tên Thi Sĩ. Bởi trên tay họ còn bận lướt smartphone xem tình hình chính trị thời sự văn hóa xã hội giá cả leo thang hay thụt lùi…rồi thì trong cơn bất lực chỉ có thể văng tia bọt mép vào màn hình chửi đổng. Giá mà thơ tôi có thể chửi, thì tôi đã để nó chui ra như lũ gia cầm đẻ trứng mỗi ngày.
Vào cuối ngày, may ra có kẻ nào đó còn chút mơ màng sẽ ngước nhìn tờ lịch chợt vội vàng chạy ra vỉa hè mua vài đóa hồng héo cho nhân tình. Hoặc giả may mắn hơn là nhặt được đóa hoa còn mới tinh mới tươm của một đôi tình nhân hờn dỗi bỏ lại trên băng ghế đá, tôi sẽ mang chúng về cho em.
Em có bao giờ chạnh lòng chăng? Hay là mình đừng tặng nhau gì cả, chỉ lưu trữ nhau trong ý nghĩ thôi cho an ổn kiếp này. Vả lại, ý nghĩ thì miễn phí, chẳng ai ngã giá cho ý nghĩ đâu em.
Bởi vì tôi sinh ra dưới cung phận của một câu thơ bỏ dở, nên đời em phải trập trùng buốt nhịp yêu tôi. Hẳn nhiên muốn sống hay đơn giản là thoi thóp tồn tại nơi cõi trần này, người ta phải ăn uống, mưu sinh chứ chẳng ai ăn mây uống nắng tắm mưa mà sống được cả. Chắc một kiếp nào đó trước khi được hóa duyên thành người, tôi quên chưa tự mình cắt bớt cái đuôi của con mammoth cuối cùng trước khi tuyệt chủng, đã thở ra một câu thơ.
Tôi đã từng có ham muốn đưa em đi đến một nơi an toàn hơn, như lên óc hay cấy em dưới não chẳng hạn. May ra ở nơi ấy em có thể giúp tôi gặt hái ra tiền bằng cách đi làm kinh tế hoặc chính trị gia, làm nhà ngoại giao hay đơn giản là một tay cờ bạc khét tiếng, cũng đỡ rảnh rang mà vu vơ. Hay hơn nữa là làm nhà thuyết pháp hoặc giảng đạo, cũng có thể được tung hô và hơn tất thảy là được người ta ném tiền mà không e dè chê bai. Con người ta thèm đạo đức kinh khiếp lắm, như thèm thịt giữa một bữa tiệc chay toàn lá ngò gai, cần tây và xô thơm.
Chúng mình đáng thương quá em nhỉ!
Hay chăng tôi xé thơ mình gấp hoa tặng em? Hài hước thật, cái trò lãng mạn rẻ tiền xưa cũ rồi em ạ.Thời buổi này ngay cả lũ học trò mà yêu đương ấy, cũng phải tặng nhau hàng hiệu cho tỏ ra sành điệu để còn check in cho thiên hạ thấy tình yêu lung linh và có vị thịt nướng chứ không chay tịnh gì cho cam.
Yêu chay thì nhà quê và xấu hổ lắm, thời này.
Hay tôi đem đổi thơ lấy một tờ vé số, ỏng ẹo với bà cụ già đang dò dẫm từng bước mưu sinh. Vé số có thể đổi đời nhanh chóng em ạ, nhưng tiếc thay bà cụ không biết chữ, nên cụ vẫn hi vọng thơ tôi có thể quy ra tiền.
Trên hết thảy những lãng mạn và đắng cay, em muôn đời mãi mãi sống và chết cùng tôi, cái án chung thân từ buổi sơ khai loài người. Tôi ước mình có thể mang em ra sưởi nắng và tỉa tót em thành một đóa hồng nhung đỏ thẫm lạ lùng để em tỏa hương như triệu triệu đóa hoa khác trên thế gian. Hay can đảm hơn, tôi đóng vai anh hùng cắt lìa một vài bộ phận trên cơ thể mang đến trung tâm thẩm mỹ chỉnh sửa chúng thành một nhành hoa. Tôi chỉ e sợ một điều, người ta không nhận trả công bằng thơ cho những ca chỉnh hình ấy em ạ. Mà chắc gì có tay bác sĩ lành nghề nào trên thế gian này đủ tài năng và trí tuệ hay cần thiết là đủ vô lương để chỉnh sửa một bộ phân trên cơ thể tôi? Hoặc thiết thực hơn đi, tôi ước có thể đổi thơ lấy vitamin hay một vài thần dược nào đó, để em có thể ngẩng đầu với thiên hạ rằng thời buổi này yêu thơ vẫn khỏe mạnh như thường. Kiêu hãnh và đớn hèn, tôi chỉ có thể sinh đẻ ra thơ.
Hơn ai hết, em biết tôi đơn giản là một thi sĩ. Tuyệt vọng làm sao.
Rất tiếc, tôi là kẻ hơi nhát gan nên cả ngàn lần tôi vuốt nhọn câu thơ mình hòng lấy can đảm cứu rỗi em, nhưng mọi nỗ lực đều bất khả. Vậy tại sao tôi vẫn còn hoài thai những con chữ latinh mỗi giờ mỗi phút mỗi giây mà không ngao ngán hay lo sợ mình sẽ bị hốt vào trại thương điên? Chỉ vì yêu em, tôi mắc nợ cuộc đời này, cuộc đời tôi và cuộc đời những ai trót dại (hoặc cũng có những kẻ giả dại) yêu tôi.
Vào giây phút hấp hối của nhân loại, tôi sẽ an vui bởi chẳng cần phải gồng mình lên rạch bụng. Nhưng buổi ấy còn xa xôi mà tù mù lắm, họa hoằn chăng vài câu thơ tôi có thể nhóm lửa nấu cơm, sẽ là vài đốm sáng le lói trước lúc cơm sôi, rồi chợt tắt trên môi em, đôi môi đang khô cằn nứt nẻ. Vì em khát tôi nhiều hơn thế, em sống để ngấu nghiến tôi từng ngày.
Nhưng kỳ lạ thay, không có em tôi sẽ chết. Mà không trong tôi, em có thở được chăng hỡi đóa hồng đẫm máu của tôi?
Tôi gọi em là Rose. Tôi chỉ là bóng ma của linh hồn em, chỉ là đứa trẻ được sinh ra trong hơi thở em bật nốt rung ngân.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI