Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2018

CON CHÓ BỊ XÍCH NGOÀI CỔNG SẮT - truyện ngắn của NGUYỄN ANH ĐÀO- CHƯ YANG SIN SỐ 311 tháng 7 năm 2018





Nhà chủ có một chiếc cổng sắt rất to và nặng, ông đem nó về và xích nó ở đó. Khi có ông ở nhà, cánh cổng mở ra, nó được ra vào cổng trong phạm vi sợi xích của mình, nhưng khi ông đi vắng, cánh cổng khép lại, nó lại bị đẩy ra bên ngoài cánh cổng. Lý do là vì bà chủ không thích, bà sợ nó đi vệ sinh làm bẩn sân của bà. Từ đó, nó yên vị ở bên ngoài cánh cổng sắt để vẫy đuôi chờ chủ đi làm về.
Ông chủ làm nghề gì nó không rõ, mà phận đầy tớ giữ nhà như nó thì cũng không được phép thắc mắc chủ mình giàu hay nghèo, chỉ cần trung thành và làm trọn nhiệm vụ của mình là đủ.
Từ ngày về xóm này, nó trở thành con chó lạ, chịu nhiều ánh mắt tò mò lẫn ghen tỵ của lũ cho trong xóm, tụi nó được đi hoang, tự do rong chơi mà không có sợi xích. Vài ngày nằm ở góc cổng nhà mình, nó nhận ra một điều, không phải cứ bằng lòng ở vị trí mình có mà yên thân đâu, đôi khi còn phải đấu tranh cho sự sinh tồn và bảo vệ tính mạng nữa. Tụi chó hoang đi đâu cũng đi cả đám, tới chỗ nó sủa váng lên hoặc ăn lấy thức ăn của nó, sau đó gằm ghè rồi bỏ đi. Nó từng bị thương nhiều lần khi phải chiến đấu để giữ khay thức ăn của mình. Chiều về ông chủ thương tình xuýt xoa vài câu, nó nghĩ, giá mà mình có bỏ mạng vì người chủ thế này cũng đáng! Vậy là đêm nó ngủ ngon và hài lòng với vị trí cạnh chiếc cổng sắt của mình.
Nhưng rồi mỗi sáng, khi nó nép mình qua một bên để những bánh xe của ông chủ lăn ra khỏi cánh cổng, nó sợ về với nỗi sợ hãi thường trực mỗi ngày, đó là đối diện với lũ chó hoang, à, không phải chó hoang, đó là lũ chó tự do trong xóm, phần thức ăn của nó vẫn bị cướp đi, phần nước uống cũng bị đánh đổ, rồi nằm mọp ở đó đợi buổi chiều về được ăn bù và nhận vài lời âu yếm xuýt xoa.
Một ngày, nó thấy bà chủ dắt về nhà một người đàn ông, nó gằm ghè sủa thì bị đánh cho một gậy vào lưng. Nó nằm buồn thiu ngó ra đường, mong đợi tiếng xe của người thương nó nhất. Một ngày, hai ngày, một tuần, hai tuần, chiếc xe đó vĩnh viễn không quay về nữa. Nó bị đói và khát ngay chiếc cổng sắt nhà mình, bà chủ và người đàn ông lạ vẫn ra vô, nó thôi không sủa nữa.
Người đàn ông lạ đó nhìn nó bằng ánh mắt thương hại, tháo chiếc vòng cổ của nó ra “Mày muốn tự do không? Đi đi!”. Nó đứng dậy, vươn vai, hít thở bầu không khí tự do mà lâu nay nó mơ ước, rồi nó cũng như lũ chó ngông nghênh ngoài đường kia, thoải mái mà vui đùa. Nó chạy thẳng một mạch ra đường lớn rồi đứng tần ngần ở đó, một lát thủng thẳng quay về. Nó không biết đi đâu ngoài cánh cổng sắt, nó quen rồi, dẫu ở đó chẳng có nhiều niềm vui, thậm chí nguy hiểm nữa. Khi nó trở về và đứng chờ bên cổng sắt thì bà chủ ngạc nhiên, chống tay ngang hông “Mày còn về làm gì? Không đi đi!”. Nó biết nói thế nào với người chưa bao giờ giành chút tình thương nào cho nó, nó muốn đi lắm, nhưng nó biết đi đâu bây giờ? Nó muốn về đó để đợi ông chủ của nó, chỉ cần nó được nằm bên cánh cổng sắt đó thôi.
Cánh cổng vẫn đều đặn mở và đóng mỗi ngày, một hôm nó nhìn thấy bà chủ và người đàn ông lạ ngồi đó và nhìn nó, nó mệt mỏi vì ăn uống thất thường, nó quá mệt mỏi vì chờ đợi và rồi cũng chẳng biết mình sống vì điều gì tiếp theo, nó nằm thiêm thiếp ngủ. Nó nhìn thấy một người đàn ông khác chở theo một chiếc giỏ sau xe, bà chủ hỏi người lạ “ông mua nó bao nhiêu?”, khi người đàn ông chưa kịp trả lời thì người kia kéo tay bà “thôi em, cho người ta đi, bán buôn cái gì, nó còn bộ xương thôi mà!”. Nó đứng dậy, co giò chạy, nhưng không kịp, cổ nó bị một sợi dây thòng lọng siết chặt và bị lôi ngược về sau, trong vài giây định thần, nó đã kịp nhìn thấy mình trong chiếc lồng hôi hám của người đàn ông nọ.
Nó nằm mọp xuống, nước mắt chảy dài, vậy là hết. Cuộc đời của một con chó bắt đầu bằng sợi xích và sẽ kết thúc trong lò mổ. Người đàn ông chở nó trong chiếc lồng sau xe, bật băng cattset để rao “Ai bán chó, mèo không?”, chiều sập tối, chiếc lồng nó nằm có thêm một con chó khác, nhìn không khác nó là mấy.
Nó được ném vào một chiếc chuồng lớn hơn, có cả bầy chó ở đó, chúng hôi hám và sủa inh ỏi, nó chẳng buồn sủa, đúng hơn là chẳng còn sức mà sủa, nó nằm một góc chuồng rồi ngủ thiếp đi. Nó nằm mơ thấy ông chủ của nó, người đàn ông đã bỏ quên nó sau khi rời khỏi ngôi nhà, người duy nhất trong cuộc đời nó đã dùng những lời âu yếm và cho nó ăn. Nó gọi ông ấy, nó gọi khản giọng, ông ngoảnh lại nhìn, hình như ông rơi nước mắt, rồi ông bỏ nó đi. Nó giật mình, sủa váng lên, đứng thẳng bốn chân lên mà sủa. Nó sững lại một chút rồi nhìn quanh, chỉ là chiếc chuồng hôi hám với cả đàn chó, nó biết, đó là những con chó không được yêu thương. Nó bắt đầu tập ăn thức ăn đầy mùi hôi thối từ chiếc lồng đó, ăn để sống đã, ăn để đủ sức mà tìm đường thoát thân.
Sáng sớm, có nghe tiếng ồn ào, tiếng sủa inh ỏi, người ta mở chuồng và chọn ra những con to béo, nó biết, những đứa to con sẽ được đưa ra lò mổ. Trong chuồng nó ở cũng có một đứa được chọn, trong lúc con chó to béo đó vừa ra khỏi cửa chuồng với sợi dây xích cổ, nó tru lên một tiếng, những con còn lại đồng loạt xô cửa, phóng nhanh ra ngoài. Tiếng hò hét đuổi theo, tiếng chửi thề loạn cả lên, nó cứ cắm đầu chạy, băng mình qua cánh cổng cao, nó chạy đến khi nghe hai chân mình không còn cảm giác gì nữa, nó ngã lăn ra, trong cơn mệt, nó vẫn cố căng tai nghe tiếng truy đuổi, nhưng không có, và không có cả tiếng của những đứa cùng trốn thoát với nó, bây giờ, nó chỉ còn một mình.
Từ đó, nó trở thành chó hoang, sinh sống ở bãi rác. Bãi rác thôi mà lắm kẻ sống bám, như nó, nào chuột, nào mèo, nào những con chó mang trên mình đầy ghẻ chóc, còm nhom, và, có cả con người. Chúng không thể sống hoà bình ở đó, bởi ngày nào cũng có sự tranh giành địa bàn, tranh giành miếng ăn mà những chiếc xe rác cuối ngày mang về đổ xuống. Có lúc đói, bệnh, thấy mình kiệt sức, nó cũng muốn chết, nhưng chẳng biết cách nào để chết. Nó nằm thở hồng hộc, bọn chó hoang cùng cảnh ngộ, về ném cho nó cục xương hay miếng thịt thừa, rồi vài hôm nó lại lóp ngóp bò dậy ra bãi rác tự bới thức ăn cho mình.
Nó cũng bắt đầu ngứa ngáy và sinh ra ghẻ chóc như lũ chó hoang, thì cùng ăn trên một bãi rác ngập ngụa giòi bọ, làm sao mà sạch sẽ cho được. Những cơn đau, ngứa ngáy và những cơn sốt luôn làm lũ chó hoang thấy cuộc sống này thật kinh khủng. Nó, bỗng chốc thấy ghen tỵ và thèm thuồng những phút giây được sống đúng như một con chó, được có chủ, được cho ăn, được tắm rửa sạch sẽ thơm tho và ngủ bên chân chủ của mình mỗi tối.
Một ngày, nó nghĩ nếu mình muốn sống tử tế, muốn tránh xa bệnh tật, hãy tránh xa bãi rác. Và nó đi. Nó đi và nhìn thấy một nghĩa trang, nó lang thang tìm thức ăn ở khắp nơi rồi đêm về nghĩa trang mà ngủ. Ít ra, nghĩa trang vẫn sạch sẽ thơm tho hơn bãi rác. Thỉnh thoảng ăn được bánh trái mà người ta đến cúng. Rồi một sáng đẹp trời, vẫn là giấc mơ được gặp lại ông chủ của mình, nó thức giấc, nhìn lên đầu ngôi mộ mà nó đã tá túc đêm qua, tấm di ảnh của người đó, người mà đã bỏ nó đi không chịu về nữa, ông cười hiền từ nhìn nó. Không thể tả được là nó đã mừng như thế nào, nếu con người có thể ôm nhau mà khóc, nó cũng biết khóc, nếu con người có thể nói cả trăm câu nhớ thương, nó cũng có thể sủa cả trăm tiếng như thế. Và dẫu nếu con người có phản bội nhau sau những câu yêu thương đó, nó vẫn chưa học được cách phản bội, nên nó vẫn là con chó, vẫn yêu thương và trung thành.
Từ đó, nó lại có một mái nhà. Chỉ khác nhau, nó không còn là một con chó bị xích ngoài cổng sắt, nó tự do.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI