Đọc Khi mẹ vắng nhà – Nguyễn Thị Bích Thiêm – NXB văn học, 2018
24 truyện ngắn được gói gọn trong
200 trang in khổ 13x20,5 cm, dung lượng vừa phải để Nguyễn Thị Bích Thiêm trải
lòng, dành tình yêu cho tuổi thơ – lứa tuổi thiếu niên, nhi đồng – một cách
trân quý.
Tạm chia tập sách thành các chủ
đề nhỏ: yêu thiên nhiêu, yêu loài vật, yêu bạn bè, yêu quê hương – tất cả thành
tình yêu đất nước.
Câu
chuyện trong khu vườn nhỏ tuy không mới nhưng vẫn cuốn hút bởi được dẫn dắt hợp lý, có
tình. Thược Dược Đỏ ganh tỵ, anh Dừa cạn càu nhàu, nàng Hồng quyến rũ, Cúc Tím
lườm nguýt... Tất cả tại chàng Gió rong chơi đề các nàng hoa phô diễn. Chỉ có
nàng Mười Giờ im lặng, bung nở từng chút theo nắng.
Ông Mặt Trời là trọng tài lên
tiếng: “Nhìn kìa, cô Mười Giờ đã nở, mà cô ấy có cần phải nói nhiều đâu? Mỗi
cây, mỗi hoa, mỗi màu đều làm đẹp cho khu vườn, thay vì công kích, chê bai nhau
thì hãy yêu thương nhau có hơn không?”. Giọng văn lộ chút dạy đời nhưng
cũng có lý, có tình.
Người
bạn cây là truyện về tình yêu thiên nhiên, bảo vệ môi trường. Cô bé coi cây Tùng như bạn.
Trên đường đến lớp, bao giờ cũng ghé lại chào và trò chuyện với Tùng. Đến một
ngày có nhiều túi rác được vứt dưới gốc Tùng, trong đó có cả mẹ cô bé. Cô bé
trốn mẹ để đi gom các túi rác, trả lại môi trường trong sạch cho cây: “Tôi
dựa vào cây Tùng, thân của cậu ấy thật ấm áp. Cây Tùng cất tiếng hát, giọng hát
hơi khàn khàn nhưng thật ấm. Mấy người bạn cây cùng hát theo cậu ấy, những
tiếng hát hòa vào nhau, tạo nên một bản nhạc bất tận của rừng xanh”. Truyện
giáo dục nhẹ nhàng, không chút lên gân, khiên cưỡng.
Mảng truyện thứ hai là viết về
loài vật như các truyện: Sẻ con và đại bàng, Kiến anh và kiến em, Chuyện Cún và Miu, Chị em Miu tinh nghịch...
Một cơn bão làm đại bàng mất
phương hướng, lạc đến hộc tường có tổ của sẻ con. Đại bàng xòe cánh chắn gió và
những giọt mưa hắt xiên vào tổ sẻ. Bão tan, sẻ mẹ về khi đại bàng đã bay đi.
Biết chuyện và nghe sẻ con ước
được to khỏe như đại bàng, sẻ mẹ đã khuyên con: “Dù là có đôi cánh to khỏe
như đại bàng hay nhỏ nhắn như cánh loài sẻ nhà ta, đôi cánh ấy đều quý giá và
đẹp như nhau khi chúng ta sử dụng nó vào những chuyến bay, những công việc có
ích cho mọi người” – (Sẻ con và đại bàng).
Chuyện
Cún và Miu kể về tình bạn giữa chó con và mèo con được chủ nhà xin từ hai nơi khác nhau
về nuôi. Có sự tranh giành, nghịch ngợm của thú cưng khi còn nhỏ. Hai con vật
thân thiết với nhau và cả người nuôi chúng.
Do ăn nhầm phải viên thuốc tăng
trưởng nhanh do cậu chủ điều chế nên Cún con lớn vượt để kẻ trộm chó bắt bán
cho quán cầy tơ bảy món. Miu theo cậu chủ đi tìm bạn. Nhờ tiếng gọi “Nghi...
eo... nghi... eo!” của Miu da diết nên Cún tiến sát lồng sủa tiếng “gâu gâu” để
cậu chủ biết mà giải cứu. Tất nhiên, truyện chỉ là hư cấu nhưng có tình của con
người.
Mảng truyện chiếm nhiều nhất là
viết về các bạn nhỏ. Có vui buồn khi hiểu lầm, có đùa nghịch, cãi nhau chí
chóe, kể cả sự dại khờ khi tập làm người lớn.
Bí
quyết học bơi là truyện đã từng xảy ra ở nhiều nơi. Tú không biết bơi nhưng Đạt, Kiên vừa dụ
dỗ, vừa khuyến khích Tú cho chuồn chuồn Ngô cắn rốn: “Đảm bảo cậu biết bơi
ngay”.
Đúng là trẻ con ngây thơ mới tin
cho chuồn chuồn cắn rốn là biết bơi. May có người lớn đến cứu kịp thời nên Tú
thoát khỏi đuối nước.
Lời mời
sinh nhật là truyện có lối dẫn truyện sinh động. Trong cái buôn nhỏ này chỉ có bốn bạn
cùng trang lứa, chơi với nhau từ mẫu giáo, qua tiểu học. Vậy mà người lớn tự
nhiên không cho chúng chơi với nhau. Nguyên nhân chỉ là chút đất cát ở cái bờ
dậu liền kề hay vườn rẫy gì đó.
Ngày sinh nhật cô bé Thảo, cậu Vũ
muốn sang chúc mừng mà không dám sang, vì sợ mẹ và chưa có lời mời từ Thảo. May
nhờ có hai ông bố đại lượng, “dẹp loạn” hai bà vợ nên mọi việc tốt đẹp khi Vũ
nói với Thảo: “Thảo ơi! Thảo sang nhà Vũ mời Vũ đi sinh nhật đi”. Truyện dí
dỏm, trẻ con hóa giải sự sĩ diện hão của bà mẹ Thảo.
Mảng truyện về tình người, tình
quê hương, đất nước có nhiều trang sinh động. Cô bé H’Mari trong Khi mẹ vắng
nhà tự thực hành nấu cơm rất tỉ mỉ, cẩn trọng, nhớ từng lời mẹ dặn: vo gạo
xong, cho nước một đốt rưỡi ngón tay, lau khô đáy nồi cơm điện. Nhặt rau muống
rửa ba lần trước khi luộc. Chiên trứng với hành phi, vặn nhỏ bếp để trứng không
cháy mà có màu vàng ươm... Truyện như sách dạy nấu ăn cho lứa tuổi cuối cấp
tiểu học, bắt đầu vào trung học cơ sở. Yêu mẹ mới nhớ kỹ lời mẹ như vậy.
Một truyện để lại ấn tượng là
truyện Bà lão ăn xin. Vũ được bố đón khi tan học thì gặp bà lão. Bố Vũ lại để
quên ví tiền ở nhà nên rất áy áy. Đoạn đối thoại mang tính nhân văn:
- Thế nếu không xin được
thì sao ạ?
- Thì bà lão sẽ không có cái ăn.
- Thế thì bà ấy khổ, bố
nhỉ?
Rồi Vũ bảo bố quay xe lại vì nhớ
ra trong túi còn năm mươi nghìn mẹ cho mua sách mà chưa mua. Bố còn dặn: “Cháu
biếu bà và đưa bằng hai tay, nghe chưa!”. Truyện nặng tình người dù rất ngắn.
Những
cái tên là truyện thể hiện tình yêu vùng đất mình đang sống. Giải thích địa danh cho con
cũng là để mọi người cùng hiểu: Ea là nước, Ea Nah là tên con suối phía sau
nhà. Cư M’gar là hố sâu do núi lửa phun trào tạo thành lòng chảo, còn M’Nga có
nghĩa là Hoa nên thường lẫn lộn. Có một chi tiết vui mà Bích Thiêm lựa chọn, cô
giáo H’Lum mới về trường cũng đọc sai tên học sinh. Học sinh tên là H’Lim Byă
đáng ra đọc là H’Lim Buôn Yá thì lại đọc là H’Lim Bia để tạo tiếng cười nhẹ nhàng.
Một truyện mà tác giả dành nhiều
tâm sức là Chuyện quê cha đất tổ. May mắn cho Bích Thiêm được sinh ra ở Phú
Thọ, hiểu vùng đất cội nguồn, đồng thời nói thay tình cảm của những người từ
miền Bắc vào Nam lập nghiệp. Bích Thiêm đưa ta về núi Nghĩa Lĩnh, đất Phong
Châu nơi phát tích sự nghiệp dựng nước của các vua Hùng cũng là cội nguồn dân
tộc. Chi tiết không thể quên là có chín mươi chín con voi chầu về đất Tổ thì
cũng có một con quay đi. Kẻ phản phúc thời nào cũng có, kể cả thời dựng nước
nên tinh thần cảnh giác không chỉ với giặc ngoài. Di tích còn có Đền Giếng mà
sau này gọi là Giếng Ngọc, nơi con gái vua Hùng là Ngọc Hoa, Tiên Dung soi
mình, chải tóc. Ngọc Hoa lấy Tản Viên giúp chồng chống thiên tai còn Tiên Dung
lấy Chử Đồng Tử dạy dân làm nghề chài lưới và chăn tằm, dệt vải. Tôi có may mắn
được một lần dự hội Đền Hùng vào ngày 10 tháng 3 âm lịch, có đến Giếng Ngọc để
soi mình và nẩy ra thi hứng: “Dáng Ngọc Hoa, dáng Tiên Dung/ Còn in Giếng
Ngọc Đền Hùng soi em” nên phần nào thêm đồng cảm với truyện.
Tôi chỉ điểm
vài truyện trong số 24 truyện. Không thể không nhắc tới những minh họa sinh
động phù hợp với lứa tuổi. Điều khẳng định đây là tập sách dễ đọc, dễ tiếp thu,
giáo dục nhẹ nhàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI