Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2020

BÊN KIA ĐƯỜNG BIÊN truyện ngắn của NAM GIAO - CHƯ YANG SIN SỐ 336 THÁNG 8 NĂM 2020

 


 

P và nhiều người khác bị chuyển đi ngay sau khi có kết quả xét nghiệm. Tất cả họ, hơn bốn mươi người nghi nhiễm một loại virut đặc biệt. Loại virut này, tính đến thời điểm hiện tại chưa có bất kỳ một phương thuốc nào chữa khỏi hoàn toàn. Trước khi bị nhồi nhét lên một chiếc xe bus cỡ lớn, P được biết rằng anh đang mắc phải một loại bệnh truyền nhiễm gì đó cần phải cách ly ngay lập tức, không thể chậm trễ.

Trên chuyến xe, chừng ấy con người lao nhao không thể tả. Ai nấy đều đang cảm thấy mình rất khỏe mạnh, việc nhiễm một loại virut gì đó nghiêm trọng như kết quả xét nghiệm máu mà bệnh viện X công bố là hoàn toàn sai lầm, hoặc có nhầm lẫn gì ở đây. Nhưng, lệnh cách ly đã được thông qua, dù tất cả họ có đang cảm thấy như thế nào đi nữa thì vấn đề cách ly vẫn phải được tiến hành, nếu không "mọi chuyện e là khó kiểm soát" như lời vị bác sĩ khẳng định.

Sau một hồi ồn ào mà không thu được kết quả gì, mọi người trên xe bắt đầu im lặng dần, chiếc xe vẫn chạy về phía hướng tây của thành phố. P ngồi hàng ghế số 4 từ dưới lên. Trông anh có vẻ đang suy nghĩ về một vấn đề gì đó. Ba mươi hai tuổi, anh đã kết hôn và có một cô con gái lên ba, có một công việc ổn định trong một công ty liên doanh, đã sắm được một ngôi nhà chung cư hạng vừa. Với anh, những tháng ngày của cuộc đời đang trôi qua trong yên lành. Thế nhưng bây giờ, sau cái kết quả xét nghiệm máu chết tiệt kia. Anh đang mắc virut. Nhưng là loại virut gì? Vì sao lại lây lan, và vì sao anh lại bị nhiễm bệnh là những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu P mãi không thôi. Dường như, tất thảy những con người trên chuyến xe này đều đang suy nghĩ giống anh thì phải.

Báo cáo của bệnh viện lên cơ quan có thẩm quyền. Đã có người mắc virut và tình hình có thể tồi tệ hơn trong những ngày tới. Đây là điều mà những người nghiên cứu về căn bệnh này đã biết và chuẩn bị từ rất lâu. Từ  khi ốc đảo phía tây được giải tỏa để xây một tòa nhà kỳ lạ. Tòa nhà được xây nằm lọt thỏm giữa một vùng đất khá rộng, xung quanh thiết kế theo kiểu mê cung với những tường thành bằng đất được đắp cao như đê chắn lũ. Tòa nhà chỉ có mỗi cổng chính, không có cổng phụ, dạng block như chung cư nhưng được đánh dấu theo ký tự La Mã. Bên trong tòa nhà còn có cả một bệnh viện và… một khu nghĩa trang. Ban đầu khi dự án được triển khai ở vùng này, người dân trong vùng nghĩ rằng người ta sẽ biến khu này thành một khu dân cư đông đúc. Nhưng, những gì họ dự đoán đều không chính xác, tòa nhà như cách biệt với thế giới bên ngoài, ở đây không hẳn là nhà tù nhưng mọi thứ đều im ắng và tách biệt như những nhà tù vậy.

Bác sĩ K, cũng là người có chuyên môn cao đang nghiên cứu về loại virut này phát biểu trước một cuộc họp khẩn:

- Mọi lo lắng của chúng ta cuối cùng đã đến. Không phải một hay hai cá nhân bị mắc bệnh mà con số đã lên hàng chục người. Điều đó cho thấy, loại virut này lây lan một cách nhanh chóng và khó kiểm soát. Chúng ta cần phải rà soát và thống kê tính đến thời điểm hiện tại đã có bao nhiêu người bị mắc bệnh trên toàn lãnh thổ.

Bác sĩ K vừa dứt lời một thành viên trong cuộc họp phát biểu:

- Nhưng không thể bắt buộc mọi người đều phải đi xét nghiệm máu. Vì cách duy nhất để biết người ta có nhiễm bệnh hay không thì chỉ có xét nghiệm mới biết được.

- Vẫn còn cách phát hiện người bị nhiễm bệnh khác thông qua biểu hiện của họ, nhưng tôi e rằng, khi bệnh đã biểu hiện ra bên ngoài thì không thể cứu vãn được, và nguy cơ lây nhiễm sẽ tăng theo cấp số nhân. Ông K thở dài nhìn mọi người.

Người chủ trì phiên họp nãy giờ chỉ biết chống cằm lắng nghe. Khuôn mặt bà ấy đăm chiêu, nhăn nhúm như một vết sẹo dài, bà ấy thở dài rồi bảo "Chẳng lẽ chúng ta đang đứng trước một đại dịch mà không có cách gì ngăn chặn được hay sao?".

Chiếc xe bus dừng lại trước một tòa nhà. P bây giờ mới nhìn ra bên ngoài. Trời đã về chiều, nắng vẫn còn rải lên khu nhà một vệt vàng sáng, bầu trời xanh lơ, trên những con đê đắp cao xung quanh tòa nhà, cây xanh đã phủ um tùm làm P có cảm giác như đang ở trong một thung lũng, mà tòa nhà sáu tầng kia là một khu nghỉ dưỡng nào đó. Nơi đây, không khí dễ chịu vô cùng.

Mọi người xuống khỏi xe, cánh cửa được mở. Mấy chục người được chia theo thành nhóm tùy theo mức độ nhiễm virut mà bệnh viện xác lập được. P và vài người nữa được chuyển về khu đánh dấu XI, mà người đưa họ đến đây đã thì thầm vào tai P như chúc mừng, bởi khu P tới là khu dành cho người vừa mới bị lây nhiễm.

- Đây là căn bệnh có tên "suy mòn mãn tính", loại virut của căn bệnh này sẽ tấn công vào não, cột sống và các mô trong cơ thể khiến con người gầy đi rất nhanh, điểm đặc biệt dễ nhận biết của bệnh này là đôi mắt người nhiễm bệnh sẽ trở nên lờ đờ nhưng cơ thể họ đột biến và thay đổi tính nết và trở nên cực kỳ hung dữ. Người sẽ gầy chỉ còn da bọc xương, và cơ thể sẽ bị chứng lở loét khó lành như bệnh nhân tiểu đường bị biến chứng. Bệnh sẽ phát nhanh hay chậm tùy vào cơ địa của mỗi người. Đó là tất cả quá trình diễn tiến của bệnh. Ông K đặt xấp tài liệu trên tay mình xuống nhìn mọi người. Bên trong phòng họp, mọi người bắt đầu bàn tán trong lo lắng. Kết thúc cuộc họp, mọi người đứng dậy nhưng chân như có đá đè bước đi không nỗi, không ai dám chắc rằng, trong số những người ngồi trong phòng này, ngày mai, ngày kia lại có những biểu hiện đáng sợ như ông bác sĩ K vừa trình bày.

P được đưa về phòng. Đó là một căn phòng tầm mười mét vuông, gồm một chiếc giường được trang bị đầy đủ như một phòng bệnh nhân trong bệnh viện hạng sang. Căn phòng nằm ở tầng trệt gần với khu nghiên cứu. Lúc đứng phía trước cửa phòng, nhìn sang khu nghiên cứu P đã có cảm giác mình y như sắp thành một cá thể nghiên cứu của một căn bệnh nào đó chưa xác định được. Sau một buổi chiều di chuyển, khoảnh khắc được đặt lưng xuống nằm dài đối với P thật là thoải mái. Giờ này ở nhà, chắc vợ anh đã đi đón cô con gái nhỏ và chuẩn bị nấu cơm tối. Không biết bệnh viện đã báo rằng anh phải cách ly với cộng đồng cho gia đình anh biết chưa. Mọi phương tiện liên lạc đã bị tịch thu trước khi lên chuyến xe kia, giờ có muốn nghe giọng cô con gái thỏ thẻ gọi "Ba ơi.., ba ơi.." cũng khó.

Cái căn bệnh quái quỷ gì mà anh đang mắc phải? Anh nguyền rủa cái con virut điên khùng tại sao lại chọn anh mà không phải là một ai khác. Mà một ai khác cũng không được. Như vậy khác gì mình cầu người ta mắc bệnh. Anh ước giá mà không có con virut này tồn tại thì cuộc đời sẽ hay ho hơn biết bao nhiêu. 

Suy nghĩ một hồi P đã chìm vào giấc ngủ hồi nào không biết rõ. P thấy mình đang đi lang thang trong khu cách ly, lạ quá, ở khu I sao phòng bệnh cứ y như cái nhà tù, đằng sau những song sắt, những người hôm trước ngồi trên chuyến xe bus với P giờ khác hẳn. Sao họ gầy rộc đi nhanh thế, không lẽ khu ấy người ta không cho họ ăn cơm. Sao trông họ có vẻ như đau đớn vậy. P đi vòng vòng sang khu II anh mừng rỡ thốt lên” "Chị H kia rồi, cái chị hôm ngồi cùng dãy ghế với mình. Mà sao những người kia lại trói chị vào giường. Chị bị làm sao mà giống người nghiện lên cơn thế kia. Mà sao những người làm việc trong khu này lại bịt kín từ đầu tới chân, bộ đồ họ mặc trên người là chất liệu gì mà lạ vậy nhỉ?".

Lang thang một hồi P thấy mình đã đứng trước khu nghĩa trang. Ôi, P thốt lên không thành tiếng. Những người kia được chôn cất sao lại phải rải cái thứ bột trăng trắng lên như người ta rải vôi khi tiêu hủy lợn, bò, gà vịt vậy nhỉ? Sao không làm ma chay, sao không đặt họ vào trong những chiếc quan tài, họ là người kia mà..

P bừng tỉnh khi anh thấy như có ai đó đang rượt đuổi mình. Anh choàng ngồi dậy, vừa hốt hoảng vừa mừng rỡ, chỉ là một giấc mơ. Nhìn ra phía bên ngoài, trời đã tối. Khay cơm tối đã được ai đó đặt vào phòng, bên cạnh còn có một mẫu giấy bảo rằng chừng hai tiếng nữa anh sẽ được lấy máu xét nghiệm để kiểm tra lần nữa. P nhìn khay cơm trên bàn, bên ngoài, khu nghiên cứu điện sáng trưng, phía xa xa bầu trời tối đen như ngày đầu tháng không có trăng. Anh thấy cơ thể mình rã rượi sau giấc mơ kỳ lạ đó. Liệu đó có phải là tất cả những gì sẽ diễn ra với anh trong những ngày tiếp theo hay không? P không biết, cũng chẳng ai trả lời được điều gì cả. Anh ngồi nhớ lại đến từng chi tiết của giấc mơ kỳ lạ kia rồi thấy hoảng sợ vô cùng. Có phải giấc mơ đó là điềm báo không? Có phải rồi anh sẽ trải qua những giai đoạn như vậy và kết thúc cuộc đời này ngoài cái nghĩa trang trắng xóa ngoài kia không? P không biết, dường như anh chằng giữ được bình tĩnh nữa. Nếu điều đó xảy ra với tất thảy những con người trên chuyến xe bus chiều nay đến đây, tất cả họ đều không trở về? Ai sẽ cứu P và cứu họ. P càng nghĩ càng thấy rối bời, rồi anh tự trấn an mình rằng mọi chuyện sẽ ổn, anh sẽ ăn, sẽ cầu nguyện, sẽ điều trị và sẽ trở về. Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp, anh còn cả những ngày dài phía trước. P đứng dậy, với tay lấy phần cơm của mình. Bên ngoài hành lang, những tiếng xôn xao rất rõ của nhiều người trong khu nghiên cứu, P đến bên cửa sổ, vén tấm rèm và nhìn ra bên ngoài. Trong đầu anh cứ lờn vờn mãi không hiểu tại sao mình lại ở đây, và cái cảm giác rờn rợn đang bủa vây P lúc này thật khó chịu. P quay người định quay trở lại chỗ khay cơm, chợt có tiếng gõ cửa, rồi có tiếng xoay khóa. Một cô gái đang mặc bộ đồ cách ly bước vào phòng với khay dụng cụ trên tay

- Tôi đến để lấy máu xét nghiệm như đã nhắn.

P chẳng nói gì, bước tới nằm lên giường, kéo ống tay áo để cho cô y tá chọc kim vào ven nơi khuỷu tay mình. P nhắm mắt, cảm giác như đang nghe rõ dòng máu đang bị giật lùi ở cánh tay để chạy vào xilanh.

Xong việc, cô gái nhìn vào khay cơm, cô bảo:

- Anh nên ăn một chút khi còn cảm thấy ngon miệng.

P bị đánh thức bởi tiếng xoèn xoẹt vọng lại từ bên ngoài, dường như là tiếng cưa máy. Lạ thật, một nơi dùng để cách ly người bệnh lại bị làm phiền nhiễu bởi âm thanh gắt gỏng này. P cố để ngồi dậy. Cơ thể anh hôm nay dường như đã phản bội anh, tất cả mọi thứ đều như muốn nằm ỳ ra biểu tình. 

Cố hết sức để đến gần bên ô cửa sổ, kéo tấm rèm. Trước mắt P là nghiêng ngả những cây xanh bị đốn hạ, sườn đồi, những gốc cây đỏ au đang ứa nhựa ra từ những vết cắt. P xoay người, nhìn một lượt xung quanh phòng bệnh để tìm một chiếc gương bởi anh bắt đầu cảm thấy như đang có đám chấy rận bò dưới da mình, cảm giác ngứa ngáy không thể chịu được, từ mang tai lan dần ra cả khuôn mặt rồi di chuyển rất nhanh khắp toàn bộ cơ thể… P bắt đầu giãy dụa, tự cấu xé vào cơ thể mình. Cảm giác kiệt quệ trước đó dường như biến mất hoàn toàn, P lúc này chẳng khác gì một con thú đang vùng vẫy cố gắng thoát khỏi chính cơ thể mình như con thú cố cứu mình thoát khỏi cái bẫy.

Tiếng còi báo động làm cơn cuồng nộ trong P trỗi dậy mạnh mẽ hơn nữa. Anh quay cuồng xé toạc quần áo trên người, những vết xước, vết cắn bắt đầu chảy máu. Từ phòng nghiên cứu, vài người đàn ông trong bộ đồ cách ly chạy vội về phía phòng P. Cánh cửa bật mở. P vụt chạy ra ngoài như không hề có bất cứ một vật cản nào. Dưới nắng, một cơ thể trần truồng, rướm máu đang chạy như bay về phía ngọn đồi với những gốc cây đỏ au đang ứa nhựa.

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI