Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015

CHƯ YANG SIN SỐ 271 - tác giả TRẦN HƯƠNG GIANG





KHÔNG GIỜ FN

Truyện ngắn


0 giờ…
Nàng rơi vào trạng thái lảo đảo sau khi nhấm nháp cốc rượu 45 độ cồn. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, nàng nhìn thấy một chú chó to đang ngoạm mảnh thủy tinh vừa bị đập vỡ chạy vụt ra khỏi quán rượu nhỏ, nằm bên ngã ba đường. Nàng mở choàng mắt. Chú chó biến mất.
Nàng không xác định nổi mình đang ở khoảng nào của các khái niệm về hình khối hay thời gian. Tất cả mông lung, chập chờn đầy mộng mị. Nàng tưởng chừng cả cơ thể trôi tuột xuống tận một cái hố sâu thẳm nào đó. Và, cứ vậy rơi mãi, rơi mãi không dừng. Trong khi rơi, thật may nàng vẫn nhận ra những câu hỏi đang đưa nàng trở về với thực tại. Ai đập bể chai rượu mà nàng vừa rót chưa vơi được một nửa? Tại sao xuất hiện một chú chó khổng lồ gặm cổ chai và chạy thật nhanh, sau đó biến mất trong màn đêm âm u trên con đường lúc 0 giờ?
Vài vệt màu đỏ còn lại trên cổ chai đang lem nhem nhỏ giọt xuống đất. Nàng tính mở mắt thật to lần nữa để với lấy nó và rót ra cốc, tiếp tục uống. Nhưng, trên phần cổ chai lởm chởm những mảnh thủy tinh đâm lên tua tủa. Tay nàng bỗng dưng rát bỏng như bị lửa đốt.
0giờ 0giờ...
Tiếng còi tàu rú rít trong sự pha tạp hỗn độn từ não bộ của nàng. Vài ba thằng say rượu quen thói đi hoang đang rịn ga, nẹt pô chạy qua đường. Những tiếng còi thưa thớt từ mấy chuyến xe đêm thi thoảng vút ngang. Nhói ở màng nhĩ rồi lặng im nằm mơ theo từng giấc ngủ mệt nhoài hơi thở nấc. Nàng vẫn ngồi gục xuống bàn và không thể nào nhấc nổi cái mông đứng dậy để rời khỏi quán 0 giờ.
0giờ 0giờ 0giờ…
Nàng nằm co như một con tôm. Cong người lại, so vai hưởng thụ những cơn rét rất ngọt của mùa xuân (ai đó bảo thế). Nàng hờ hững nghĩ đến vườn hoa héo sau bức tường vôi đã xám màu thời gian. Bên kia, có một cái giếng người ta bỏ hoang lâu rồi. Bên kia có một vũng trời mất tự do.
0giờ 0giờ 0giờ 0giờ…
Nàng muốn nhắm chặt mắt thêm một lần nữa để tìm con chó to, đòi lại mảnh thủy tinh vỡ. Có thể chỉ trong những cơn mộng mị nửa tỉnh nửa mê nàng mới phân biệt được ánh sáng và bóng tối. Thời đại nàng đang sống dường như người ta bị lệch hết một con mắt. (hoặc là cả hai). Sự thật luôn là thứ ánh sáng bí ẩn khiến nàng tò mò, tìm kiếm, lao vào như một con thiêu thân. Nó có thể là cổ chai rượu bị con chó tưởng miếng mồi ngon tha mất, có thể là con đường đầy bóng tối vào lúc 0 giờ ở ngoài kia. Nàng lại tiếp tục rơi xuống hố. Càng lúc càng sâu, càng nhanh. Và, vẫn là những câu hỏi nằm trong trạng thái đang định dạng việc trả lời, chẳng hạn: nó sẽ chạy về đâu, đến đâu và gặp ai? Nàng như một đứa trẻ con chưa kịp lớn. Nhưng, quán rượu 0 giờ này sẽ chẳng bao giờ đóng cửa đuổi nàng về với căn phòng trống hoác. Mùa xuân bao giờ cũng lạnh.
0giờ 0giờ 0giờ 0giờ 0giờ…
Có tiếng những con chó nhà đang cất tiếng sủa vang, cùng nhau, tạo nên một dàn hợp xướng tuyệt diệu riêng mang tên riềng sả mắm tôm của bọn người ăn tạp đang há hốc mỏ đợi chờ vào sáng hôm sau, trưa hôm sau, chiều hôm sau. Thậm chí là ngày hôm sau nữa. Có hề gì, nếu chỉ vì một món ngon nhắm rượu. Nàng biết, những thằng trộm chó vẫn chưa bao giờ sợ chết. Hoặc giả, không phải nó chết mà kẻ khác sẽ chết thì sao? Nàng chẳng thể nào dễ dàng đoán được. Nàng lại nghĩ về chú chó to quắp mảnh thủy tinh vỡ màu đỏ, chạy ra từ cái quán nọ và phóng vút đi thật nhanh. Đầu nàng quẩn quanh câu hỏi: Nó sẽ đi về đâu? Đi gặp ai? Trao cái cổ chai rượu bằng thủy tinh đã bị đập vỡ cho ai? Hay, nó vứt vào ven bụi bờ cỏ dại rồi biến mất? Để lại đó những vệt máu màu đỏ lạnh buốt. Đồng hồ gõ quá vài phút. Vạch 0 giờ  cũng chẳng còn ở nguyên vị trí cũ. Chiếc kim di chuyển chậm dần đều. Nàng lờ mờ nhận ra hình như mình chẳng hề thấy một con chó nào cả chạy qua trước mặt nàng, chẳng có quán rượu 0 giờ nào mở để mời nàng đến và gục mặt trên bàn nửa tỉnh nửa mơ. Chỉ có một bức tranh treo tường mà nàng rất thích ở góc phải giường ngủ. Đó là một con sói đen, đứng trên đỉnh núi nghếch mõm tru tru tru dưới ánh trăng vào lúc 0 giờ. Khe cửa sổ không kéo rèm lọt vào một cơn gió lạnh. Nàng đưa mắt nhìn lên phía bầu trời xa tít tắp. Trăng đang tròn dần. Bóng cây đa đã hóa thành núi. Bóng chú cuội đã hóa thành sói. Cổ tích mặt trăng chết từ lâu rồi.
0 giờ 0 giờ 0 giờ 0 giờ 0 giờ 0 giờ…
Nàng cần phải nhắm mắt lại lần nữa để suy nghĩ và tìm kiếm. Trời đang mưa. Xuân đấy. Hồng tươi, rạng ngời rồi sau đó là những chuỗi ngáy đều đặn, dài, khá vang như tiếng chiêng đêm lạnh lùng, lôi tuột những linh hồn ra khỏi thể xác và trôi, cứ thế trôi mà nàng đã từng nghe cách đây vài ba thế kỉ ở xứ sở của yàng. Chúng cũng buồn như màu xám ngày hôm nay trên cánh đồng của người cúi mặt xuống đất nhặt rơm rạ thay vì hạt lúa vàng tươi thơm phức vậy thôi.
0 giờ…
"Mời các bạn rà sóng tần số Fn để được nghe tiếp câu chuyện về một chú chó to, một đêm mưa, và những âm mưu của màu xám với người đàn bà đẹp bị bệnh mất ngủ kinh niên, di truyền". Lẽ dĩ nhiên, nan y bao giờ thế giới cũng bó tay. Thật đấy. (giọng con bé phát thanh rì rà rì rào chêm vào mấy câu thừa, như cơn mưa dầm dề không chịu dứt). Đêm sâu đóng sầm tất cả mọi cánh cửa trước mặt nàng.
0 giờ…
Gió thường buốt lạnh hơn vào lúc này. Nàng chùng chân không bước về phía trước nữa. Nàng đợi điều gì đó diễn ra: Một con chó đang ngoạm mảnh thủy tinh màu đỏ chăng? Bỗng dưng, nàng thèm nghe tiếng suối róc rách chảy qua khe. Nàng thèm nghe tiếng thác đổ qua núi, sôi ì ầm như cơn giận dữ của rừng. Nàng thèm được ngồi xuống chân đồi và hát. Có những giấc mơ thật là đơn giản. Vậy mà, nàng chưa bao giờ hỏi đến.
0giờ.
Đêm thứ n. Nàng vẫn nằm mơ.
Tôi gập màn hình máy tính. Sau đó, nhắm mắt lại và lao theo một con đường dẫn vào khu vườn rộng. Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng hốt khi thấy lấp ló trong đám cỏ một con rắn lục đuôi đỏ. Đâu dễ dàng để vượt qua được cánh cửa này. Phía sau khu vườn kia là những bức tường khổng lồ đang vây kín lấy tôi đến ngộp thở. Người đàn bà có khuôn mặt hao hao giống tôi đang ngồi vắt vẻo trên cành cây cổ thụ nhìn xuống. Nàng cười. Nàng hát. Khu vườn bỗng chốc biến thành một cánh đồng màu xám. Con chó to ngồi bên cạnh nàng. Miệng ngoạm một cái cổ chai rượu đã vỡ. Những giọt nước màu đỏ thơm phức rớt xuống gốc cây. Cánh đồng hóa thành lửa. Khu vườn hóa thành con sông đầy khói. Dày đặc từng lớp. Nàng lại cười khanh khách. Tôi nhắm mắt. Tất cả biến mất. Chiếc máy tính vật vờ như những kẻ mộng du. Tôi không phải là nàng. Nhưng, hình như tôi cũng bị căn bệnh giống nàng. Hoặc là những giấc mơ sẽ chết lúc 0 giờ để tôi đuổi theo con sói và nàng lên đến tận vành trăng bạc trên đỉnh núi, cùng nó cất tiếng tru tru thê thiết trong hoang vu của đêm tối khắc khoải gọi mặt trời lên.

Đài Fn sẽ tiếp tục phát bản tin cuối cùng. (Không phải Fm. Bạn đừng nhầm tưởng). Chẳng thể nào tìm kiếm sự thật nếu chỉ nghe ngóng âm thanh từ phía ánh sáng ban ngày. May mắn thay, nhờ kênh Fn của nàng, tôi đã biết một vài thứ hay ho vào lúc 0 giờ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI