Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

CHƯ YANG SIN SỐ 271 - tác giả LÂM HẠ





CÂU CHUYỆN CỦA ĐÊM

Truyện ngắn



Hân yêu công việc của mình, dù nó làm cô có những phút giây mỏi mệt, đôi khi thấy cô đơn và hoang mang, nhưng cô vẫn yêu, như tình yêu chung thủy với một người tình vô tâm và hờ hững. Dẫu vậy, cô vẫn vui vẻ đón nhận.
Hân làm biên tập cho một chương trình phát thanh, mới đây, cô đảm nhận thêm chuyên mục âm nhạc theo yêu cầu, vào 23 giờ đêm, thời gian cho kẻ mất ngủ, mọi người thường hay trêu cô thế. Chương trình cũng khá thú vị, có hôm không có vị khách nào yêu cầu, cô chọn nguyên một list nhạc mình yêu thích theo chủ đề như Mưa, Tình đầu, Nhạc phim hay theo tâm trạng của mình. Nhưng rồi, như những kẻ ẩn dật đến lúc lộ diện, những khán giả của cô nhiều hơn, và thư yêu cầu cũng dày lên. Nhiều lần check mail cô không khỏi phì cười vì những chuyện mà khán giả tâm sự, có anh lái xe taxi gửi đến Hân lời cảm ơn chân thành vì nhờ cô mà anh… đỡ buồn ngủ. Một lần, Hân nhận được điện thoại từ một cô bé mới chia tay tình đầu, ủ rũ và mong cô chọn giúp một bài hát nào để anh ấy quay lại với mình. Hân phân vân, rồi cô chọn ca khúc Chia tay tình đầu, với giọng ca Lệ Quyên da diết, cùng một lời khuyên, ai cũng phải trải qua những mối tình em ạ, và phải biết cách chấp nhận để bước tiếp, chứ không phải là níu kéo trong vô vọng. Hân biết, điều này sẽ dập tắt những hi vọng trong lòng cô bé kia, nhưng đó là sự thật, dù đôi khi con nggười ta cứ muốn tự huyễn hoặc mình rằng ngày mai trời lại sáng, người xưa sẽ quay về, nhưng để làm gì? Hân cũng đã từng như thế, mối tình đầu kéo dài 4 năm đại học, rồi ra trường, sinh viên vừa tốt nghiệp, chơi vơi, người yêu cô phải lòng cô con gái trưởng phòng nơi cậu đang làm thêm, mọi thứ như sụp đổ. Hân cũng đã từng nuôi hi vọng, từng níu kéo, từng làm đủ mọi chuyện như kẻ thất tình hay làm, và nhận về những cay đắng vụng dại.
Một buổi tối muộn, khi chỉ còn một ca khúc nữa, Hân nhận được điện thoại của một khán giả nam, giọng ấm, và buồn. Anh nói, sau bao nhiêu ngày lang thang nơi đất khách, anh mới nhận ra không ai tốt bằng mẹ mình, anh muốn gởi một lời nhắn đến mẹ, rằng yêu mẹ rất nhiều. Và Hân chọn ca khúc Cánh cò trong câu ca dao. Có lẽ khi nghe ca khúc này, anh khán giả sẽ khóc, hoặc những ai đang nhớ mẹ, còn lòng Hân lạnh băng. Cô thử hình dung trong trí nhớ điều gì tạc nên hình ảnh mẹ? Chẳng có gì ngoài một ngày mưa bão bùng, mẹ bỏ Hân và ba, đi theo một kẻ xa lạ nào đó, mà người ta đồn là hắn có nhiều tiền lắm. Sau khi nói lời chào tạm biệt khán giả và chúc ngủ ngon, mắt Hân cày xè. Không phải vì tủi thân, vì mong mỏi không biết giờ bà sống thế nào, mà vì nhờ đến ba mình. Ba Hân, một người đàn ông tuyệt vời, một người cha ân cần, là cả thế giới và ký ức tuổi thơ của cô. Trên đường về, Hân ghé vào bên đường mua khoai lang nướng của một cụ ông, với nước da nhăn nhúm nhưng nụ người đôn hậu. Hân thấy ấm lòng, xoa áp khoai lên má, và mong thời gian qua nhanh để cô được về với ba mình. Sao tự dưng, cô muốn mình trở về thời gian vẫn còn là một đứa trẻ, để được nhõng nhẽo ông mỗi ngày, tại sao con người ta cứ phải lớn lên, để rồi lãng quên cả một tuổi thơ đẹp nhỉ?
Một buổi sáng đẹp trời, Hân đi làm sớm, gọi một tách cà phê sữa nóng, mặc một chiếc váy xinh xắn. Hân thấy mọi thứ thật đáng yêu, thầm nghĩ mình hãy quên đi những muộn phiền, vì cuộc sống còn nhiều điều thú vị lắm. Đang nhâm nhi tách cà phê, Hân ngạc nhiên nhìn lên bàn làm việc, là một bức thư. Có kỳ lạ không, giữa thế kỷ này mà còn có người viết thư tay á? Hay ai trêu Hân, ngó nghiêng xung quanh, thấy ai cũng cắm cúi vào màn hình máy tính, Hân cầm lá thư lật qua lật lại, nhìn như một vật lạ rơi từ những thập niên 70 lạc vào thời kỳ hiện đại. Cô bạn bàn bên nhìn qua, tủm tỉm cười: “Chắc là của anh chàng si tình nào ở vùng miền núi đây mà”. Hân lè lưỡi, bóc thư.
Nét chữ không đẹp, nhưng rõ ràng, là thư yêu cầu một ca khúc cho chương trình âm nhạc đêm nay, bài hát Em đi trên cỏ non, không biết vị khán giả này lạc từ vùng đất nào đến nhỉ, Hân tò mò, thích nghe dân ca, còn gửi thư tay. Bài hát được yêu cầu cùng một lời nhắn : “Gửi cho cô bạn nhỏ của tôi, cùng lời chúc bình an”.
Tối hôm ấy, bài hát được phát cuối chương trình, kèm theo một lời chúc là cô bạn nhỏ của vị nam khán giả sẽ nghe được ca khúc này. Hân thầm nghĩ, mình có bạn thời thơ ấu không nhỉ? Tuổi thơ của Hân chỉ có những cánh đồng bạt nắng, cỏ gai và nỗi cô đơn. Hân ít tiếp xúc, sợ bạn bè trêu chọc, sợ nhìn thấy mấy cô bạn xinh xinh được mẹ tết tóc, đưa đến tận cổng trường. Trên cánh đồng cỏ cuối làng, chỉ có mình Hân tha thẩn sau giờ học, cùng cậu bé chăn bò nhà ở cuối xóm. Cậu bé cũng chẳng có ai chơi cùng, bị người ta nói cậu là con lão khùng, lỡ chơi với nó rủi cũng bị…khùng thì sao? Ban đầu Hân cũng sợ, nhưng rồi dần thành quen, cậu bạn cũng hiền, dễ thương và thông minh nữa. Hân nhớ, có một lần, trời mưa to, ba đã cõng Hân đến trường, cậu bạn rụt rè đi theo sau. Đến lớp, cậu bạn nói nhỏ với Hân, khi nào mình lớn, mình sẽ cõng cậu. Câu nói ấy làm Hân đỏ mặt, còn cậu bạn nói xong chạy thẳng vào lớp.
Trên đường về, vỉa hè trống trải với tiếng lá khô lao xao, không còn mùi khoai nướng và dáng ông cụ lom khom quạt than. Cuộc đời, có những điều chẳng ai đoán định được? Ông cụ đã đi đâu nhỉ? Ông bị ốm, hay được con cháu đưa về nuôi? Chẳng ai tìm được câu trả lời cho cuộc đời của người khác, vì ngay cả cuộc đời của chính mình, đôi khi cũng còn rất mơ hồ để đi tìm những câu trả lời.
Hai tuần sau, Hân lại nhận được một lá thư tay, lần này giấy viết thư là giấy hoa màu xanh lá, yêu cầu ca khúc Bằng lăng tím, gởi cho cô bạn thời trung học với tà áo dài trắng. Tiếng ghita trong đêm làm lòng Hân chơi vơi, Hân nhớ về thời đi học của mình. Ngày đó, chiều nào đi học về, trên xe Hân cũng được cài một nhánh bằng lăng, Hân thầm mơ ước đó là của cậu bạn lớp trưởng, vì cô thầm thích cậu bạn ấy. Nhưng chuyện đời không như cổ tích, một ngày, Hân nhận ra cậu bạn ấy cùng cô bạn lớp bên rất hay đi học chung, và nhành hoa trên giỏ xe mình, có lẽ là của một ai đó nghịch dại, ngắt hoa rồi tiện tay vất vào thôi. Vị khán giả này thú vị thật đấy nhỉ?
Một tháng sau, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày nghỉ lễ, không khí vui nhộn hẳn lên, một vài người đang bàn bạc cho chuyến đi chơi xa, ngỏ ý mời, Hân lắc đầu. Cô nhớ quê mình, nhớ đồi núi, nhớ hương khói chiều, nhớ những cơn mưa dầm dai dẳng. Mùa này ở nhà chắc đã có ngô non rồi. Đang mường tượng, Hân lại nhận được một lá thư, lần này là giấy hoa màu tím. Hân cười thầm, ô hay, vị khán giả này có nhiều cô bạn để nhớ thật đấy nhỉ? Mở thư, cô thầm nghĩ tối nay, trước khi phát ca khúc anh ta yêu cầu, cô sẽ nói vài câu đại loại như “ Theo yêu cầu của vị khán giả có nhiều cô bạn gái thời thờ ấu” hay “Chàng trai với những lá thư tay” chẳng hạn. Nhưng Hân hơi bất ngờ, lần này không đơn giản là thư yêu cầu một bài hát.
Gửi cô bạn nhỏ của tôi
Tôi vẫn nhớ em, một mình, trên cánh đồng cỏ đó, tóc bết mồ hôi, và khét nắng, nhưng nụ cười vẫn tươi xinh. Tôi biết em cô đơn, nhưng tôi chẳng giúp gì được em, ở cái tuổi mới lên mười cả.
Tôi vẫn nhớ em, cô gái tươi xinh trong tà áo dài cũ, có lẽ em không lộng lẫy, em không nổi bật trong đám nữ sinh khi tan học, nhưng em đặc biệt. Có lẽ em vẫn thầm ước những cành hoa đó do người nào đó gửi tặng em, tôi có làm em thất vọng không?
Tôi vẫn nhớ em, dù bao năm tháng đã đi qua, có lẽ em đã trải qua nhiều buồn vui, cay đắng giữa cuộc đời. Nhưng có một điều tôi vẫn thấy trong em vẹn nguyên, đó là nỗi cô đơn.
Tôi vẫn nhớ em.
Hãy phát một ca khúc để nói cho tôi biết, câu trả lời, cho những mong đợi của tôi.

P/s: Tôi đã đủ lớn để có thể cõng em, đi trên những con đường xa nhất có thể, đến những nơi em muốn đặt chân.
Mọi dự định của Hân đều vụt tắt, cô nghĩ mình thật vô tâm, cô định đi trêu chọc một tấm chân tình đã dành cho cô ư? Đáng lẽ cô phải sớm nhận ra chứ nhỉ? Những lần về nhà ngắn ngủi, cô vẫn thấy anh qua chơi, vẫn trò truyện với ba mình, vẫn phụ ba vài việc lặt vặt. Hân vẫn mải kiếm tìm hạnh phúc ở những nơi xa lạ, mãi nuối tiếc những cuộc tình đã qua và hi vọng ngày nào đó sẽ gặp người yêu lý tưởng, thật ngốc phải không?
Chương trình hôm đó, Hân gửi đến vị khán giả chân thành kia lời cảm ơn, và Hân tặng anh một bài hát, thay cho cô bạn nhỏ của anh.
Lần đầu tiên em như bay giữa những sắc hồng của muôn đóa hoa
Dịu dàng mang tên anh trong nỗi nhớ nhung trải khắp những con đường
Bao ngại ngừng vẫn còn, vẫn chưa thể thành câu.
Lời bài hát được Hân ngân nga trên đường về. Đi qua nơi vỉa hè, Hân chạy lại bên chỗ ông cụ hỏi thăm, rồi chọn khoai nướng. Vẫn dáng người đó, như chẳng hề có gì xảy ra trong thời gian ông vắng mặt, như mọi khó khăn không thể quật ngã được ông, Hân thấy an lòng. Ông cụ hiền từ nói nhỏ trong tiếng gió: “Có cậu kia đứng đợi cháu lâu rồi đấy”. Hân quay lại, là anh, cậu bé chăn bò bị trêu chọc, chàng trai âm thầm cài hoa nơi giỏ xe Hân rồi dõi theo cô những năm tháng dài. Hân bước chậm, như chẳng tin vào mắt mình.
- Anh có thể cõng em về nhà chứ?
Hân im lặng, và khóe mắt cay cay.
Lần đầu tiên, trong cuộc đời dài rộng này, vào một đêm lặng yên, Hân biết, mình được yêu, chân thành.
Và cuộc đời đôi khi cũng vẫn còn những câu chuyện cổ tích. Hãy cứ tin vậy đi.

           


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI