Tác giả NGUYỄN VĂN THIỆN
NGÀN LẦN SỐ 7
Truyện ngắn
Ta hát một lần bảy bài hát xếp chồng lên nhau, mình có nghe thấy không, nếu
nghe thấy thì có tin không? Bây giờ ta hát bài hát của sương đêm xa vắng ngôi
sao thiên thần bé nhỏ. Xếp chồng ngay bên trên là lời ca về biển cả xa xăm gấm
hoa đưa tiễn bên trời. Trên chút nữa là giai điệu ngọt ngào về bầy linh miêu trên
núi Chư Mang, trên nữa là âm thanh cuồng loạn của lửa than trong ngực đá đêm dài
tù ngục. Hát mãi thôi, cho hết những hoang vu miệt mài câu chữ dấu
thanh ký tự mệt nhoài!
Ta kể một lúc bảy câu chuyện xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, mình có
nghe thấy không, nếu có nghe thấy thì có tin không? Đầu tiên là chuyện của chính
đời ta nhớn nhác ngược xuôi nhẹ dạ yêu thương ngút ngàn căm hờn rủa xả. Xếp
ngay bên trên là chuyện về thế gian đông đúc trâu ngựa lợn gà hối hả gạo cơm ăn
thịt lẫn nhau. Bên trên nữa là chuyện về bầy thú hoang nửa đêm tỉnh giấc làm người,
dẫn dắt nhân quần đi theo vòng tròn quanh miệng vực. Trên nữa là câu chuyện về
một trái tim tuổi trẻ yêu thương bằng nhịp đập long lanh không hề hứa hẹn, có
thể dễ dàng vỡ tan bất cứ lúc nào, như một giọt sương treo trước cửa mùa hè...
Ta đọc một lúc bảy bài thơ xếp chồng lên nhau như lá rừng mùa thu, mình có
nghe thấy không, nếu nghe thấy thì có tin không? Trên cùng là bài thơ học trò
phượng nở ve kêu trời xanh nắng đỏ. Tiếp đến là bài thơ mệt mỏi trần gian gồng
gánh chia phôi. Dưới nữa là bài thơ về cuộc chiến tranh ngàn năm chưa kết thúc.
Dưới sâu là bài thơ tù ngục bàn chân buông thõng dưới bùn. Càng xuống dưới sâu
thì thơ càng trầm đục, giọng khàn như lão tám mươi ho bằng giọng ho ký ức. Bài
thơ nằm dưới cùng dĩ nhiên nhiều khi khó thở vì tức ngực, vì phải đội trên mình
lớp lớp những đan xen chồng chéo buồn vui!
Ta gom bảy cơn mưa về một chỗ quanh núi Chư Mang, xếp chồng nhau như sóng
biển ngày tận thế, mình có nhìn thấy không, nếu nhìn thấy thì có tin không? Cơn
mưa dưới cùng tuổi quần đùi áo vá chăn trâu, trộm sắn trộm khoai chùi đất vừa
nhai vừa nuốt vừa vuốt mắt vì mưa quá to. Cơn mưa xếp trên lạnh buốt đường về một
mình xa ngái, nghe nước ngấm vào thịt da mà thương tim mình nhỏ dại, đi đường nào
cũng chỉ gặp cô đơn. Xếp ngay bên trên là những trận mưa nguồn lở đất lở cát cuốn
trôi cổ thụ. Trên nữa là cơn mưa chạm mặt tình cờ trên chặng đường dâu bể tìm
vui, trắng xóa bốn bên núi đồi hoang, lạnh, may mà, trong bàn tay còn nóng ấm một
bàn tay.
Mình đã bao giờ thấy đá nở hoa chưa? Trên núi Chư Mang quả thực nhiều chuyện lạ lùng kỳ ảo. Vào những đêm mưa mát rượi lòng núi, trên những tảng đá lưng trần hàng triệu năm tuổi tác, bỗng đâu hé nụ bung mầm rồi rạng rỡ đơm hoa. Ta xếp bảy quả núi chồng lên nhau rồi vun rồi tưới, rồi làm gió làm mưa rồi kể chuyện rồi ngâm thơ, như một hiệp sĩ nửa mùa coi khinh những lề thói nhân gian dối gian rối rắm. Rồi chờ cho đến nửa đêm, khi những ngôi sao bên trời thắp lửa, đá sẽ bắt đầu nở bung hoa, thơm ngào ngạt cả một vùng sơn khê trùng điệp.
Mình đã bao giờ thấy đá nở hoa chưa? Trên núi Chư Mang quả thực nhiều chuyện lạ lùng kỳ ảo. Vào những đêm mưa mát rượi lòng núi, trên những tảng đá lưng trần hàng triệu năm tuổi tác, bỗng đâu hé nụ bung mầm rồi rạng rỡ đơm hoa. Ta xếp bảy quả núi chồng lên nhau rồi vun rồi tưới, rồi làm gió làm mưa rồi kể chuyện rồi ngâm thơ, như một hiệp sĩ nửa mùa coi khinh những lề thói nhân gian dối gian rối rắm. Rồi chờ cho đến nửa đêm, khi những ngôi sao bên trời thắp lửa, đá sẽ bắt đầu nở bung hoa, thơm ngào ngạt cả một vùng sơn khê trùng điệp.
Đêm qua, ta mơ một lúc bảy giấc mơ xếp chồng lên nhau, mình có tin được không?
Trên cùng là giấc mơ màu xanh có sóng biển dạt dào của ngày nào đó xa xôi không
nhớ nữa. Tiếp đó là giấc mơ tuyết trắng mênh mông, người con gái nào đó không rõ
mặt tay cầm bông hoa trắng lặng lẽ bước đi không một lần ngoái lại. Dưới nữa là
giấc mơ màu đỏ cờ hoa quanh năm lòe loẹt trước hiên nhà loang lổ máu và hoa. Càng
xuống sâu giấc mơ càng nát vụn ra không còn nhìn rõ hình hài. Ở dưới cùng là giấc
mơ màu đen chảy tràn trề từ nửa đêm về sáng, chảy đến đâu ướt đầm đìa đến đó, lạnh
lẽo vô biên.
Mình mới đến Chư Mang, nên có thể mình chưa biết được. Ta đã đi qua bảy ngả
đường đời lộn tới lộn lui chồng chéo đan xen ma trận mê hồn. Ngả trên cùng sỏi đá
hoang vu đếm từng bước trưa hè cháy khét. Ngả bên cạnh chen chúc bàn chân giẫm đạp
bon chen. Ngả xếp dưới nữa là bùn đen máu đỏ trộn lẫn với nước mưa hoặc là nước
mắt. Ngả nào cũng toàn là mỏi mệt, chỉ thèm một phút dừng lại, chân nọ gác lên
chân kia nhìn viễn xứ mây trời.
Chiều nay, ta lại lẩn thẩn ngồi xếp lại, này nhé, ta xếp bảy bài hát lên trên
bảy câu chuyện, bảy bài thơ xếp trên bảy cơn mưa, bảy con đường xếp dưới bảy giấc
mơ, tất cả xếp chồng lên bảy ngọn núi cao xứ Chư Mang kỳ ảo. Ví dụ như không phải
là số 7 mà nhân với 1.000, tức bảy ngàn giấc mơ trên bảy ngàn đỉnh núi, bảy ngàn
bài hát bảy ngàn câu thơ bảy ngàn ngân nga như là thương nhớ… Như thế đã đủ nhiều
chưa, đủ yêu thương chưa, đủ mệt nhoài chưa?
Bắt đầu lại nhé, ta xếp bảy ngàn yêu thương trên bảy ngàn xa ngái, bảy ngàn
mây núi bảy ngàn vì sao…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI