Thứ Sáu, 27 tháng 10, 2017

MẶT PHẲNG ĐEN tác giả TRẦN BĂNG KHUÊ - TẠP CHÍ CHƯ YANG SIN SỐ: 302 - THÁNG 10 NĂM 2017






Truyện ngắn



Gã muốn xóa tất thảy những gì liên quan đến cái mặt phẳng chết tiệt đó. Chúng hiện diện khắp mọi nơi, vây lấy gã kể cả ban đêm lẫn những ngày có nắng. Gã thật sự không hiểu nổi, những ngày có nắng, tại sao ánh sáng lại đen đúa xấu xí đến thế. Chúng gớm ghiếc hệt như chiếc mặt nạ quỷ.
Gã đã cố gắng khởi động máy rất nhiều lần.Nhưng, màn hình máy tính vẫn trống rỗng, không một chút dấu hiệu nào của sự sống xuất hiện nữa. Vài ba lần, gã thấy chiếc mặt nạ ấy chập chờn phía nào đó, hệt như một con virus ranh ma đã được cài đặt sẵn trong bộ nhớ CPU của gã.
Mặt phẳng là những hiện thực mà gã nhìn thấy mỗi ngày. Chúng đa chiều và nhiều sắc diện đến nỗi dễ khiến kẻ khác bị mù lòa, lạc lối. Chúng xoay vòng uốn lượn, giăng bẫy khắp nơi xung quanh gã. Đi đến đâu, ở bất cứ thời điểm, vị trí nào, gã đều thấy chúng tồn tại như một lẽ hiển nhiên đầy thách thức. Đôi lần, gã dợm nghĩ, chính chúng, những mặt phẳng xám xịt này đã kích thích trí não gã, khiến gã nhầm tưởng đó là một lỗ đen sâu thẳm của vũ trụ đang chực chờ nuốt trôi tất thảy vào đó và vĩnh viễn biến mất trong đêm.
Chúng uẩn khúc. Quanh co. Vô hình. Và, rất đáng sợ.
Hôm qua, gã đã cố thử tìm cách Del một cái mặt phẳng khỏi màn hình của mình. Nhưng, nó vẫn chễm chệ ngồi đó. Lặng yên, nhìn gã đắm đuối. Gã chỉ thấy sự hợm hĩnh nhem nhuốc, nhợt nhạt bám víu khắp mọi nơi. Gã muốn buồn nôn. Người ta rất dễ buồn nôn với những cái mặt nạ dị hợm. Chúng đã giễu môi, cười cợt vào gã, kể cả trong bóng tối. Vài lần, gã phớt lờ, tiếp tục lần mò trên bàn phím. Gã nghĩ, nhất định gã phải làm được việc gì đó có ý nghĩa trong đời mình. Thỉnh thoảng gã nhận được một tin nhắn lạ: "Mày hãy xóa ngay lũ mặt nạ trên màn hình máy tính đi". Giọng điệu có vẻ rất đe dọa. Gã cười khẩy. Gập chiếc laptop. Bàn phím trống rỗng. Nút del cũng vừa biến mất. Hóa ra, muốn xóa một thứ gì đó cũng không hẳn dễ dàng. Người ta cần phải có sự chuẩn bị, cần phải có kế hoạch cho tất thảy mọi việc, dù chỉ là hành động nhấn nút. Del.
Lỗ đen vô hình vẫn sâu như bầu trời đêm vậy.
Sáng nay, gã dậy muộn. Mặt trời lúc nào cũng thế. Lão luôn sẵn sàng ném thẳng thứ ánh sáng chói chang vào mặt gã qua khung cửa kính. Đôi ba lần, gã ngây ngô lầm tưởng đó là sự rạng ngời mà gã xứng đáng được lãnh nhận. Nhưng, không. Chắc chắn không. Gã phát hiện ra chúng khá đểu cáng. Rõ ràng là rất đểu cáng. Lão khôn ngoan hơn gã. Lão đánh lừa tri giác tối tăm của gã bằng cách rọi những tia nắng vàng ươm mê hoặc vào mặt gã mỗi buổi sáng.
Từ bé, gã thường quan sát và nhận thấy ánh sáng mặt trời khá lung linh. Nhất là khi thứ ánh sáng đó tràn vào mắt mẹ. Chúng lấp lánh và đẹp như sự mờ ảo của những đôi cánh thiên thần. Mẹ gã thường đi lễ nhà thờ vào lúc bốn giờ sáng, rồi trở về nhà chăm chỉ bới đất nhặt cỏ. Buổi tối, bà làm công việc của một con chiên trước giờ đi ngủ. Chuỗi tràng hạt, quyển kinh thánh luôn nằm bên gối mẹ. Gã không có nhu cầu xóa trắng bất cứ thứ gì trong cuộc sống thường nhật của mình. Bởi mẹ chẳng hề biết mặt trời có thật sự đẹp đẽ rạng ngời như một giấc mơ hay chăng. Hoặc, mặt trời của gã chính là mẹ, chứ chẳng phải thứ gì khác.
Ở gần mẹ. Gã thường trốn tránh mặt trời. Gã luôn luôn dậy muộn. Gã cố tình đợi đến giờ mẹ trở về từ nơi chốn linh thiêng nào đó mỗi sáng sớm chỉ để nghe âm thanh của vòng bánh xe trong một buổi sớm yên lành. Gã thích nhìn bóng mẹ dong chiếc xe đạp vào ngõ, dựng bên cạnh gốc cây lêkima bố trồng. Chỉ cần vậy. Ít ra, đó chính là hình ảnh thật mà gã chưa bao giờ muốn xóa khỏi trái tim và khối óc của mình.
Bóng tối quen thuộc tràn xuống trên từng mái nhà vào cuối giờ chiều. Chúng nhảy nhót và hát ở dãy trọ của gã. Những khi mặt trời chơi trò trốn nấp, giấu giếm thứ ánh sáng đó. Gã đã nghĩ, nhất thiết mình phải tìm ra nơi chốn trú ẩn của lão, phải tìm ra sào huyệt của sự khôn ngoan mà lão luôn thể hiện trên chiếc mặt nạ có vành môi khoét sâu, như một lỗ đen trong vũ trụ. Bây giờ, mỗi buổi sáng thức dậy. Gã không hấp tấp mở toang cánh cửa sổ nữa. Gã kéo ống tay áo sụp xuống ngang mày. Và, tiếp tục nhắm mắt. Chẳng ai có thể bắt gã phải rời khỏi chiếc hộp bê-tông bảnh chọe này, bước chân ra khỏi nhà để ngắm một bầu trời nhàm chán. Chúng không mang lại màu xanh của sự hi vọng như chúng đã từng giả vờ hứa hẹn.
Góc quán cây long não trầm uất ngày cuối tuần. Gã ngồi trên một chiếc ghế đẩu, ngước mắt nhìn về phía những đám mây trắng-xanh xếp xen kẽ lẫn nhau giữa mùa hè, trông rất đẹp, khiến gã ngời ngời cảm xúc. Thỉnh thoảng gã có chảnh chọe trêu chọc thứ ủy mị bạc nhược đó bằng cách chửi thề nó. Nhưng, tiếc thay, gã không thể xóa nó khỏi ranh giới thầm kín trong lòng mình được. Gã yếu ớt, nghĩ về sự ghét bỏ. Rồi lặng lẽ, cúi mặt xuống đất. Buồn rười rượi. Gã lại nghĩ về những lỗ đen trong đêm sâu.
Có một cơn dư chấn nào đó đang nằm im và khá ngoan ngoãn ở phía dưới, chỉ đợi ngày xóa sạch sự đẹp đẽ bằng sự ảo tưởng. Gã nghe mùi khói lửa đượm trên những bức tường rêu xung quanh thành cổ này. Nơi có nhịp cầu mộng mơ đã gãy trong quá khứ xa xôi. Nơi gã đang sống. Nơi biết bao nhiêu kẻ như gã đang phải mò mẫm trong bóng tối giữa ánh sáng lừa dối của lão mặt trời.
Bất giác, có vài lần, gã thấy nhớ một người đàn ông năm mươi chín tuổi. Ba năm, chắc chắn vừa đủ thời gian cho linh hồn ấy rời khỏi thế giới đầy cuồng nộ này. Gã chỉ tò mò về chốn khác. Mẹ gã vẫn đi lễ đều đặn mỗi buổi sáng, vào lúc bốn giờ. Và, dĩ nhiên sẽ đọc kinh trước khi chìm vào giấc ngủ. Gã tưởng tượng về một vùng ánh sáng. Bà thường dặn dò lũ con cháu phải giữ gìn lấy lễ nghĩa, đạo đức, để được ban ơn phước an lành. Gã muốn biết liệu sự sống đời sau như mẹ nói, có thật sự tồn tại hay không? Trong bóng tối của bầu trời khi về đêm, gã luôn nhìn thấy ánh sáng. Chúng có màu trắng, trắng đến nhòa cả mắt ở phía sau những giấc mơ của gã. Phía sau giấc mơ là gì, gã không biết nữa.
Căn hộ thuê của gã gần ngay đầu dốc nhà thờ xây từ thời chiến. Nó vẫn đẹp, vẫn giữ nguyên nét cổ kính, u hoài đầy bí ẩn của phong cách Châu Âu. Đó là thứ mà gã thích nhìn ngắm nhất. Những công trình cũ kĩ còn sót lại ở xứ này đều có dấu ấn của lửa và máu. Gã chẳng biết tự khi nào gã mê tiếng chuông nhà thờ hơn tiếng chuông chùa. Có thể âm thanh không phải để phân định rạch ròi sự yêu và ghét. Nhưng, chúng đã tự chia phần trong tâm hồn con người. Gã thắc mắc, người ta mượn âm thanh của chuông để tỉnh thức bản năng, nhưng, lại không hề biết cách phân biệt tiếng nào nặng, tiếng nào nhẹ. Mặt phẳng của âm thanh theo gã, là sự hư vô không thể đưa tay lên để bấm nút xóa.
Đêm lại trở về quen thuộc như một chu trình của chiếc kim đồng hồ hoặc vòng tròn trái đất. Đó thường là những khoảnh khắc buồn bã và đầy sự ám ảnh nhất của gã. Chúng buông bức màn trùm lên căn phòng này một tấm mặt nạ khổng lồ. Lũ chuột sột soạt ở sau bếp. Gã hoang mang. Gã chưa thể chợp mắt. Gã nằm im nghĩ về những tiếng chuông. Thân thể gã bỗng trượt theo một thác nước, mặt phẳng khá tự do. Gã muốn tìm kiếm sự quấy rối của nó như những kẻ đang cặm cụi gõ hàng ngày chỉ để làm trong sạch mặt trời. Gã tạo ra một cuộc đua cho chính mình ngay trên chiếc giường này, trong gian phòng nhỏ bé này. Bọn chuột lại tiếp tục rục rịch gây ra mọi âm thanh có thể. Cái nắp xoong rơi xuống. Âm thanh vỡ tan. Gã lẩm bẩm: "dưới bếp làm gì còn thức ăn thừa".
Gã có một giấc mơ về biển từ đêm hôm trước. Theo như gã còn nhớ thì đó là hình ảnh của những con sóng bạc cũng có màu trắng xóa và những con tàu được chế tạo ra chỉ để dành chở bọn chuột. Gã mường tượng ra sự sung sướng phỡn chí, leo, bò, rúc, khắp các toa của chúng. Chễm chệ như các thánh tướng. Gã nghe tiếng rung râu, tiếng chí cha chí chát bàn chuyện đánh nhau với mèo. Gã còn nhìn thấy, trên cổ mỗi đứa đeo một cái thẻ có dấu chữ thập màu đỏ. Một vài chàng/nàng chuột hình như có chuốt sơ qua bộ lông, bóng mượt như phủ một lớp bồ hóng. Chiếc thẻ chữ thập đong đưa, lắc qua lắc lại. Bọn chúng nhìn vào mặt gã và toét miệng ra cười. Có rất nhiều black hole. Chúng đang nuốt trọn dần dần thể xác gã. Những lỗ đen sâu hoắm. Gã vẫn nhớ, sau khi tỉnh giấc, gã đã bật dậy, với tay lấy con chuột không dây cạnh chiếc laptop ném xuống nền đá lạnh.
Âm thanh lại tiếp tục vỡ tan. Trong đêm. Không có mặt trời. Và những nút xóa. Del. Mù lòa, sâu thẳm như những lỗ đen trong vũ trụ, hay giấc mơ của một kẻ đang dò dẫm từng bước trên cầu thang tối, chỉ để đợi chờ một tiếng chuông. Mặt phẳng của những tiếng chuông thường vô hình.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI