Thứ Hai, 20 tháng 1, 2020

MỘT MÌNH truyện ngắn của NGUYỄN VĂN THIỆN - CHƯ YANG SIN SỐ: 329+330 tháng 1&2 năm 2020




Bằng cách giống như tất cả mọi người, tôi đến với thế giới này một mình. Tôi đến một mình, và mai kia, tôi cũng đi một mình, bạn cũng thế, không có ai ngoại lệ. Khi bạn hòa vào đám đông hỗn loạn, bạn quên rằng, lúc đầu và mãi mãi, bạn chỉ có một mình thôi. Bạn chống lại trạng thái cô đơn bằng cách khẳng định giá trị của mình, và cố vùng vẫy để mình không bị chìm lút vào nhân loại đông đến hàng tỉ người. Vậy mà khi thức dậy giữa đêm khuya, bạn vẫn chỉ có một mình.
Có vẻ như cuộc sống quá bất công khi để con người trong trạng thái cô đơn tiềm tàng với nỗi sợ hãi thường trực. Mỗi ngày, tôi vẫn hòa vào dòng người tấp nập ngoài phố, trong quán cà phê hoặc quán nhậu với bạn bè. Nhưng với một nỗi ám ảnh ghê gớm như đám mây mờ kéo ngang trong mắt, tôi không thấy ai hết, hoàn toàn không có ai, những tiếng cười nói hò hét như thể vọng về từ cõi xa xăm nào không có thật. Tôi vẫn chỉ một mình.
Bạn tôi vẫn huyên thuyên nói hết chuyện đông sang chuyện tây, từ chuyện quốc gia sang quốc tế. Tôi vẫn ngồi nghiêng nghiêng đầu như chăm chú lắng nghe, nhưng dòng âm thanh hỗn độn chui vào tai bên này rồi qua tai bên kia, đi mất, không hề lưu lại chút nào, lạ chưa?
Một ngày nào đó khi không còn trẻ nữa, tôi phát hiện ra trong mí mắt mình có những con mọt. Chúng lặng lẽ gặm nhấm các tế bào. Chuyện này dĩ nhiên sẽ gây ra một số rắc rối: Tôi nhìn đời bằng ánh mắt bị mọt gặm thủng lỗ chỗ. Bầu trời lúc nào cũng như có tuyết trắng đang rơi, còn mặt người thì không khác gì những tờ giấy đủ màu, thủng lỗ chỗ. Tôi không hề nói cho ai biết bí mật này, chỉ một mình tôi...
Tôi vẫn tin rằng, không chỉ riêng mình, còn có rất nhiều người khác có những con mọt gặm trong mắt. Họ cũng không nói ra mà khăng khăng giữ bí mật ấy cho riêng mình. Bởi nếu nói ra, bạn sẽ phải uống thuốc, sẽ phải điều trị dài ngày trong bệnh viện, mà kết quả thì không có gì hứa hẹn là sẽ tốt hơn. Rất nhiều người bị mù, sau khi điều trị thì chuyển sang đui, đấy là chưa kể phải tốn kém rất nhiều thơi gian và tiền bạc.
Có những buổi chiều, ngồi bên thềm nghe hàng xóm hát vang bài hát gì đó về sự tình cảm gắn bó keo sơn, tôi cười thầm một mình. Tôi thấy, một mình cũng hay,  tôi vẫn thường xuyên ngồi một mình, bên lề đường, trong quán cà phê, hoặc trước thềm nhà, để nghe tiếng mọt gặm tế bào trong mắt, kẽo kẹt, kẽo kẹt...
Dù cô đơn đến mấy, bạn vẫn phải sống như một con người với đầy đủ ý thức về bổn phận trách nhiệm và mớ dây chằng chịt vân vân ràng buộc xung quanh. Có người bị buộc chặt đến nỗi không thở được, có người bị buộc lỏng hơn một chút nhưng lóng ngóng vụng về nên thường xuyên vấp té.
Ông hàng xóm nhà đối diện không biết nghĩ ngợi thế nào mà ngày nọ treo cái biển to đùng trước cổng: "Cho thuê tự do". Đương nhiên là rất nhiều người thấy lạ đến coi nhưng sau khi nghe ông chủ giải thích thì thấy rối rắm mù mịt nên lắc đầu bỏ đi hết lượt.
Tôi hỏi cơ sự,ông ta trầm ngâm giải thích: "Họ thèm tự do nhưng chê giá quá đắt đó thôi, ai cũng kêu gào tự do mà không dám trả giá, hèn lắm!".
Tôi đem chuyện ông hàng xóm "cho thuê tự do" nói với một ông hàng xóm khác làm nghề ăn trộm, ông ấy bĩu môi cười khinh khỉnh rồi nói: “Cái lão ấy lẩn thẩn ăn người, một tay buôn lậu rửa tiền cực giỏi, giờ về già nhưng máu buôn bán phi pháp vẫn còn!”.
Câu chuyện lạ lùng khiến tôi thắc mắc mãi. Tôi lân la hỏi xem, "cho thuê tự do" cụ thể là cho thuê cái gì, giá bao nhiêu mà đắt. Nhưng lão hàng xóm không trả lời, nằng nặc bảo rằng, có nhu cầu thì bỏ tiền ra, không thì đừng hỏi lôi thôi chuyện nhà người khác. Trước nhà lão vẫn nguyên cái biển to đùng ấy, nhưng những người hiếu kỳ đã ít dần đi, rồi vắng hẳn, không còn ai để ý đến nữa.
Cho đến ngày hôm qua, ông hàng xóm ấy chết, vẫn chưa có khách hàng nào thuê tự do. Lúc khâm liệm, trong nhà không có gì ngoài một đống sách chính trị nói về các mánh khóe lừa lọc và cai trị, từ phương Đông đến phương Tây đủ cả. Điều đáng nói, lão chết một mình! Bốn bên hàng xóm xúm vào giúp đám, nghĩa tử là nghĩa tận. Còn gì đáng thương hơn khi chết trong sự cô đơn! Khi vuốt mắt cho lão ấy, tôi cúi xuống nói nhỏ: “Tôi sẵn sàng thuê tự do của ông với bất cứ giá nào”. Dĩ nhiên là lão ấy không thể trả lời hoặc gật đầu đồng ý, chỉ có đôi mắt như khẽ chớp sáng trước khi đóng lại vĩnh viễn. Từ trong đó, bầy mọt trắng vỗ cánh bay ra, mịt mờ khắp phố. Tôi đứng ngẩn ngơ trông theo, thấy lờ mờ trước mắt những bông hoa màu trắng, lúc đầu còn nhỏ, sau nở bung xòe, che kín mọi thứ. Thế giới biến mất.
Không hề có con đường nào khác nữa, tôi ngồi xuống chờ đợi, một mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI