Giữa cái giá
rét của mùa đông lạnh như cắt da, cắt thịt, anh chở chị trên chiếc xe đạp cà
tàng, lóc cóc đi về phía con đường gập ghềnh, nằm sâu trong hẻm ở phía sau lưng
đồi! Gió, lạnh. Chốc chốc, vấp phải cục đá, bánh xe lại giồng lên như ngựa đang nhảy. Đây là lần thứ
hai chị ngồi sau xe anh, nhưng lần này lại khác, chị hạnh phúc ngập tràn,
choàng tay ôm anh thật chặt, chị thấy lòng mình ấm lại. Giờ
đây, anh có thể là một bến đỗ bình yên cho người đàn bà yếu đuối suốt khoảng đời còn lại.
Chính tình yêu của anh đã đem đến cho chị liều kháng sinh cực mạnh để chống
lại mọi vi rút hiểm nguy cám dỗ. Chị cảm nhận được cái dư vị ngọt ngào say đắm
của tình yêu, tuy không phải đầu đời nhưng vô cùng hạnh phúc! Tình yêu đến với
chị quá nhanh! Nhanh như một giấc mơ. Áp sát khuôn mặt vào lưng anh, chị lại
nghĩ về đời mình...
Sau hơn chục
năm, từ khi tai hoạ ập xuống gia đình chị, đè lên cuộc đời chị thì cũng là lúc bất hạnh
bủa vây. Chị lấy chồng ở cái tuổi ba mươi. Ngày ấy, với độ tuổi này, người đời thường
gán cho chị cái mác “lỡ thì”. Lấy chồng được hai năm, chị biết tin
mình bị u xơ buồng trứng và phải đi phẫu thuật cắt bỏ. Chồng chị xa rời chị từ ngày đó. Chị
như người rơi từ đỉnh cao của hạnh phúc xuống tận cùng đau khổ. Cha mẹ mất sớm,
chị không người thân thuộc, không có công ăn việc làm. Ban ngày chị tranh thủ
đi làm phụ hồ, thỉnh thoảng có đám nào nấu ăn phục vụ tiệc tùng, thiếu nhân
viên người ta mới kêu đến chị; ban đêm chị lầm lụi đi bán vé số ở ven khu đô thị,
trong các quán cà phê và quán nhậu. Công việc ấy của chị cũng là một duyên cớ để
cho chị sau này gặp được người đàn ông định mệnh của cuộc đời mình.
Hôm ấy, anh
đang lóc cóc chiếc xe đạp đi lên thị xã trả lại số vé thừa không bán hết trong
ngày, vô tình anh gặp chị cũng đang đứng chờ xe buýt. Đã vài lần gặp nhau khi
đi bán vé số nên anh biết mặt người “bạn hàng”. Lật đật dừng xe anh hỏi:
- Cô Xuân hả?
Chiều muộn thế này còn bắt xe đi đâu?
- Anh Phúc
phải không? Em đi trả vé và lấy vé cho ngày mai - chị trả lời với vẻ rất tự nhiên!
-Vậy lên đây
tôi chở đi luôn! Chờ xe buýt biết bao giờ - Anh nói với giọng đầy quả quyết.
Thoáng ngần ngại rồi chị cũng trèo lên chiếc xe đạp cà tàng, anh chở chị đi lên
thị xã trả số vé còn lại trong ngày. Ngồi sau xe anh, hai người ríu rít kể về công việc, nơi ở của nhau, chị
cũng hỏi thăm anh và gia đình anh, không ngờ anh cũng bất hạnh
không kém gì chị. Dừng xe ngồi nghỉ ven đường, sau khi vừa lên hết con dốc khá
dài, trán anh rớm mồ hôi, anh tiếp tục câu chuyện về cuộc đời mình.
Anh đổi giọng:
- Em muốn biết
về cuộc sống của anh không?
- Em gặp anh
lâu rồi, mà kì thực chưa biết gì về anh nhiều.
- Chưa biết
nhiều là biết đến đâu? Anh trêu làm chị bất giác đỏ mặt.
Không để chị
trả lời, anh tiếp tục câu chuyện về cuộc đời mình. Anh cũng đã từng có một gia
đình hạnh phúc, hạnh phúc thực sự! Anh cưới vợ được hai năm và cũng đã có con với nhau, đứa con
ra đời sau cuộc hôn nhân tràn ngập hạnh phúc. Nhưng sau
khi biết đứa con mắc căn bệnh xương thủy tinh, tiền chữa chạy bao nhiêu cũng không đủ,
rồi đất đai nhà cửa cứ lần lượt đội nón ra đi. Cuối cùng, người đàn bà ấy không
chịu nổi cuộc sống cơ cực đã theo người đàn ông khác đi xuất khẩu lao động ở nước
ngoài hơn chục năm đến nay chưa một lần về thăm con.
Xoáy vào câu
chuyện của anh, chị nghe như nuốt từng lời, nhìn ánh mắt anh đăm chiêu dõi về
phía xa xăm mà sống mũi chị cay cay! Chị lại nghĩ về cuộc đời bất hạnh của
mình.
- Em khóc đấy
à? - Anh bất chợt quay sang hỏi.
Chị ngại
ngùng, e thẹn:
- Không anh ạ,
gió bụi bay vào mắt!
Chị giấu vội
giọt nước mắt cay đắng, thương cảm cho số phận của mình và cả anh nữa. Đã bao
người đàn ông ngỏ lời muốn cưới chị nhưng chị xa lánh tất cả, chị tránh né tất cả những
tình cảm của những người đàn ông dành cho mình như con chim sợ cành cong.Nhưng
sao tự nhiên hôm nay chị thấy lòng mình ấm lạ, có chút gì đó bâng
khuâng, mơ hồ. Chị bị cuốn vào câu chuyện của anh như một thứ bùa mê gì đó mà không
thoát ra được! Có lẽ từ trong sâu thẳm tâm hồn, chị đã tự cởi trói cho
chính mình để tâm hồn mình được thanh lọc? Hay chính câu chuyện về người đàn
ông bất hạnh mà chị cảm thương cho số phận bất hạnh của mình?
- Có sấm rồi,
chắc sắp mưa, mình đi nhanh còn về kẻo không kịp em ạ! Anh kéo chị ra khỏi câu
chuyện buồn của mình bằng câu thúc giục gấp gáp!
Chị khẽ gật
đầu và leo lên xe như một phản xạ tự nhiên!
Chiếc xe vẫn
bon bon trên đoạn đường dầu, một khoảng lặng chùng xuống, chẳng ai nói với ai một
lời. Chị lại nghĩ về tình yêu! Đúng là không có cái gì giữ được trái tim, nếu
không còn yêu nhau nữa! Tại sao cái đích cuối cùng của đàn bà cứ phải là có
con? Tại sao có những người phụ nữ khát khao có con thì ông Trời lại không cho họ
cái quyền thiêng liêng cao cả ấy? Trong khi người được thượng đế ban cho cái quyền
đó lại khước từ! Bao nhiêu câu hỏi cứ xoáy lên trong tâm trí chị. Chị chợt hiểu
ra rằng: “Muốn nhìn thấy cầu vồng, phải chịu đựng những cơn
mưa”. Chị cảm thấy cô đơn ngay trong
chính câu chuyện của mình. Nhưng không, đã hơn mười năm, chị thích ứng được
và chị nghĩ sẽ chẳng cần đến một người đàn ông nào quan tâm, lo lắng ở bên cạnh
nữa. Chị buồn về những điều đã cũ, thấy bế tắc khi suy nghĩ về tương lai, chị
khẽ thở dài...
Miên man
trong dòng suy nghĩ… chiếc xe dừng trước căn nhà trọ của chị lúc nào không hay.
- Ôi! Anh chở
em về tận nhà luôn à? Thật ngại quá! Mời anh vào nhà uống nước đã! - chị bối rối,
luống cuồng!
- Thôi, để
khi khác, tối rồi, chào Xuân nhé! - anh hạ giọng từ chối khiến chị bẽn lẽn, đỏ
mặt:
- Dạ vâng, vậy
anh về nhé, em cảm ơn anh!
***
Ba mươi Tết,
ngoài đường phố người đông đúc, nhộn nhịp. Trong bệnh viện cũng đông không kém. Chị cùng với mấy người
trong đoàn từ thiện đang phát cơm cho bệnh nhân, chen trong dòng người đang xếp
hàng, chị nhìn thấy anh, tay cầm cái cạp lồng giơ cao về phía trước, như
ra hiệu cho người phục vụ lấy món cháo thịt bằm; chị bước ra hỏi thăm và biết
được con gái anh đang sốt cao phải nhập viện điều trị!
Vào thăm con
bé, chị không cầm lòng nổi khi chứng kiến cảnh gà trống nuôi con. Nhìn con bé
12 tuổi mà như một em học sinh lớp một, lòng chị xót xa!
- Chào cô đi
con! Anh giục con bé!
- Cháu chào
cô ạ!
- Ừ, cô chào
cháu!
- Cháu đau
thế nào anh? Nhập viện mấy ngày rồi? – Chị hỏi dồn
- Hôm nay là
đúng một tuần, chắc chiều nay bác sĩ cho xuất viện em ạ!
Chị ngồi cạnh
giường bệnh, nắn nắn bàn tay gầy guộc của con bé, cúi sát gần mặt, giọng chị dịu dàng :
- Cháu còn mệt
lắm không?
- Dạ, cháu
thấy đỡ nhiều rồi ạ!
Chị lấy khăn
nhúng nước ấm và lau mặt, lau đôi bàn tay cho bé như một người mẹ chăm bẵm đứa con yêu sau bao ngày
xa cách. Vừa lau chị vừa an ủi:
- Cháu ráng
ăn uống cho lại sức, nhanh khỏe để về nhà còn ăn tết nữa chứ! Ở đây buồn lắm!
Con bé khẽ mỉm
cười, đầu gật nhẹ!
- Vâng ạ!
Nhìn chị
chăm sóc đứa con bé bỏng của mình, lòng anh thấy ấm lạ! Đã lâu lắm rồi, từ khi
mới sinh ra, con anh chịu quá nhiều thiếu thốn tình cảm, thiếu đi sự chăm chút
của người mẹ! Anh lại thầm ao ước...
Bất chợt, chị ngước lên nhìn anh, cất lời:
- Hai bố con
chịu khó nhé, anh chăm sóc cháu nha, chúc cháu mau bình phục, có lẽ em xin
phép!
Anh thấy thế
vội rối rít, cuống cuồng, bối rối cứ như chị sắp biến mất ngay trong giây lát:
- Em về hả?
Bố con anh cảm ơn nhé! Mà này, anh níu chị nán lại câu chuyện của mình:
- Em có định
về quê không đấy?
- Dạ, kịp xe
thì chiều nay em về anh ạ! Chị bẽn lẽn nhìn anh đầy trìu mến.
- Ừ… Vậy
chúc em lên đường bình an!- Anh nói mà giọng ngập ngừng, miễn cưỡng.
Anh tiễn chị
ra về trong sự nuối tiếc chơi vơi! Anh cảm nhận được một thứ tình cảm ấm áp của
tình mẫu tử đối với con anh - thứ tình cảm mà bấy lâu nay bị mất đi, tại sao lại
cứ dần dần hiện về! Anh cảm giác thật lạ, cứ như cái lần đầu tiên khi anh mất
đi người phụ nữ của cuộc đời mình, anh cảm thấy hụt hẫng hơn bao giờ hết. Miên man trong
dòng suy nghĩ mà bóng chị lẫn vào làn người chen nhau vào khám, chữa bệnh rồi
khuất hẳn anh cũng không hay.
Anh quay trở
lại phòng bệnh con anh nằm, cũng vừa lúc bác sĩ cho làm hồ sơ xuất viện! Cha con lại tục tục bắt xe
thồ về nhà, căn nhà hiu hắt đón nhận hơi ấm của con người, có sự hiện diện của
cha con anh nhưng dường như vẫn không xua đi được sự vắng vẻ, trống trải.
Anh lau dọn,
trang trí lại nhà cửa, chuẩn bị cho những gì cần thiết để làm bữa cơm tất niên cuối năm để gia đình thêm ấm
cúng! Chặt thêm cành đào ngoài vườn, anh lục lại chiếc bình sứ từ năm ngoái cất
đâu mà anh không nhớ. Có lẽ mình
già rồi - anh chợt buồn, nghĩ đến
cảnh gà trống nuôi con gần chục năm trời, trong nhà anh luôn thiếu đi bàn tay của
người phụ nữ, thiếu đi hơi ấm của tình thương yêu, thiếu cả những nụ cười
mỗi khi tết đến, xuân về! Anh lại nhớ đến chị, cái người đàn bà vừa lúc sáng
đây thôi, bàn tay ấy, cử chỉ ấy, đôi mắt ấy chứa chan tình thương yêu, những gì
có thể nói là ấm áp nhất mà anh cảm nhận được trong lúc chị chăm
sóc con anh! Chưa bao giờ anh khát thèm và cần đến người phụ nữ ấy như lúc này!
- Chiều nay
cô ấy đi rồi - Anh chợt giật mình khi nghĩ về người đàn bà bất hạnh ấy! Anh quay vào rồi lại quay ra, luẩn
quẩn không phải biết phải làm việc gì nữa. Rồi không biết
thế nào, như có người xui khiến, anh vác ra cành đào vừa chặt ra xe, bó lại cẩn thận và chằng
phía sau chiếc xe đạp cà tàng.
Gọi với bà mẹ
già sang trông con hộ, anh đạp xe băng băng trên con đường gập ghềnh sỏi đá rồi
hun hút xa dần về phía thị xã.
Dừng xe trước
căn phòng trọ đơn sơ, tất cả mọi người xóm trọ hình như đã về quê cả rồi khiến
cho nơi này càng thêm vắng vẻ, cô quạnh! Cầm cành đào trên tay, anh chẳng biết phải
nói thế nào với chị, có lẽ đây là vật duy nhất và cũng là cái cớ để anh đến bên
chị lúc này, anh khao khát gặp chị cứ như thể nếu không gặp nhau được lần này,
anh lại sẽ một lần nữa mất đi điều gì to tát không gì so sánh được, dù chị
chưa là gì của anh.
Lấy hết can
đảm, anh bước lên bậc tam cấp của căn phòng, đang định giơ tay gõ cửa, chợt thấy
chị đang ngồi quay vào trong nhà, với những ngổn ngang đồ đạc chuẩn bị về quê.
Anh đâu biết được rằng trong lòng chị cũng ngổn ngang trăm mối tơ vò, lòng chị
cô đơn, trống trải. Chị xếp đồ đạc mà lưỡng lự. Đi hay không? Ở lại ăn Tết thì một mình cô độc,
về quê thì chỉ còn mỗi nhà chị họ, cả năm mới về thăm nhau một lần, có khi
hai năm trời không gặp mặt khiến chị càng thêm ái ngại, chị chợt chạnh lòng khi
nghĩ đến việc ăn tết ở nhà người ta mà hai hàng nước mắt lăn dài trên má từ
lúc nào không hay. Cả năm quần quật làm việc, chị không hề nghỉ ngơi, chị lấy
công việc làm niềm vui, cũng chẳng có thì giờ mà nghĩ về chuyện buồn.
Nhưng cứ dịp tết về là chị sợ, chị sợ phải đối mặt với cô độc. Bởi chỉ có lúc này chị
mới rảnh rang, tâm hồn chị mới lắng đọng nhất và chị phải đối mặt với sự trống
vắng, cô đơn.
Bước chân của
anh từ từ tiến vào nhà khiến chị giật mình quay đầu lại. Gạt vội dòng nước mắt, chị
bối rối ngượng ngùng:
- Ôi! Anh đến
từ khi nào? Sao giờ này lại có mặt ở đây? Anh ngồi chơi, xơi nước ạ! Bất ngờ vì
sự hiện diện đột ngột của anh, chị toan đứng dậy vội vàng đi lấy nước.
Anh vẫn lặng
lẽ nhìn chị đăm chiêu, đầy vẻ trìu mến mà không nói gì.
Kéo tay chị
lao mạnh khiến chị mất thăng bằng và ngã vào vai mình! Theo phản xạ chị gục đầu
trên vai anh, chị cảm nhận được hơi ấm từ một người đàn ông mà đã hơn mười năm
nay chị không còn biết đến! Bờ vai chị khẽ run lên. Anh đưa tay vỗ nhẹ vào vai
chị, vuốt cọng tóc mai loà xoà trước mặt chị, hai tay anh nắm hai bờ vai chị kéo chị ra
nhìn trực diện thẳng vào mắt chị:
- Đừng về quê nữa! Về với bố con
anh đi! Anh cần em! - Giọng anh run run,
khẩn khoản, gấp gáp.
Có lẽ trong
thâm tâm anh cũng không bao giờ nghĩ sau khi đến đây mình lại nói với chị những
điều như thế, rồi anh cứ để theo sự mách bảo của con tim.
Hạnh phúc ngập
tràn dâng lên trong mắt, chị xúc động nghẹn ngào, cũng không nói được gì,
thoáng bối rối nhưng rồi chị khẽ đẩy người anh ra, nhìn sâu vào trong mắt anh, chị
nghiêm nghị:
- Anh đã suy nghĩ kĩ chưa? Những
lời anh nói vừa rồi có vồ vập quá không?
Không để cho
chị hết lời, anh vội đưa ngón tay trỏ đặt lên môi chị, như ra dấu cho chị đừng nói nữa!
- Tin anh
đi! - Giọng anh chùng xuống:
- Thật ra
anh để ý và có tình cảm với em từ lâu lắm rồi mà chưa có dịp thổ lộ. Anh biết, đây là lúc anh cần phải nói
với em điều này. Anh không dám hứa sẽ đem lại cho em một cuộc sống đầy đủ, sung
túc, nhưng mong em hãy tin là anh có một tình yêu chân thành! Và anh tin với
tình cảm chân thành của mình, chúng ta sẽ hạnh phúc! Anh biết, cuộc sống của bố
con anh còn nhiều khó khăn, nhưng không phải vì thế mà anh cầu mong ở em một
lòng thương hại. Anh biết, trong trái tim em cũng có một phần cho anh, và điều đó
không phải là sự thương hại, đúng không nào?
Chị không
nói gì, nhìn anh ngượng ngùng, bẽn lẽn trong dòng nước mắt lưng tròng, chị chủ động
gục đầu lên vai anh nghe tim mình thổn thức!
- Sao anh không phải là người đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời em? Tại sao
ông Trời lại bắt mình phải xa cách đến tận bây giờ mới xe duyên? - Chị nói với giọng nghẹn ngào.
- Trời định
sẵn rồi, bây giờ mới cho phép ta đến với nhau, em là món quà vô giá mà Thượng đế
ban tặng cho anh. Mà món quà đó phải để đến lúc chủ nhân cần nhất, mới có giá trị!
- Anh không
thể sống thiếu em, Xuân à!
Chị xiết mạnh
vòng tay qua thắt lưng anh hơn nữa và hạnh phúc ngập tràn trong vòng tay anh! Chị
như đang mơ, một giấc mơ có thật. Chị biết xuân này, Thượng đế cũng ban cho chị
một món quà đặc biệt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI