Buổi sáng, khi mấy chú gà nhà thi nhau cùng
bầy gà rừng ca khúc nhạc o ó o… rộn rả chào đón bình minh cũng là lúc H’Wera
chuẩn bị cơm nước, mang gùi vào rừng hái thuốc. Không biết từ bao giờ, dòng họ
Niê Bya biết vào rừng hái lá, hoa và đào củ, rễ… mang về nhà trị bệnh cho mọi
người trong vùng. Có lần ngồi bên bếp lửa, H’Wera hỏi ngoại, ngoại cười cười
bảo:
-
Ừ, hồi
nhỏ như con ngoại cũng từng hỏi bà ngoại của ngoại như vậy, bà ngoại bảo trước
đây cũng từng hỏi bà ngoại như vậy rồi, nhưng… mọi người chỉ nói có vậy thôi.
-
A, con
hiểu rồi, như vậy nghề hái thuốc của nhà mình có từ lâu, lâu lắm rồi nên không
ai còn nhớ chứ gì!
Ngoại khẽ cốc yêu lên đầu rồi nói:
-
Bé này
được!
Rồi ngoại kể: bà cố ngoại sinh được sáu
người con, vừa đủ ba trai ba gái; các con trai lớn lên được các cô gái xinh đẹp
của những gia đình giàu có trong vùng đến bắt về làm chồng; ở lại nhà chỉ còn
ba chị em gái bắt chồng về sống chung với ngoại. Mí H’Sa sinh ra sau cùng nên
được cưng chiều hơn và cũng là người duy nhất phải gánh trọng trách nối nghiệp
dòng họ làm nghề hái thuốc giúp người. H’Sa là con đầu của mí H’Sa trong gia
đình ba chị em, nhưng được ngoại cưng chiều nhất, chọn làm người thừa kế nghề
thuốc gia truyền; vì thế từ khi còn nhỏ xíu ngoại đã cho theo đi hái thuốc qua
các đỉnh núi cao chót vót hay các vách đá dựng đứng trên dãy Chư Yang Sin. Có
chuyến sáng đi, tối về. Có chuyến phải ngủ qua đêm trên núi cao để chờ bình
minh lên mới hái được; vì thế ngủ đêm trên núi cao trở thành chuyện bình thường
của những lần đi hái thuốc. Tìm lá thuốc cũng vất vả lắm, có những loại lá chỉ
hái dùng làm thuốc khi ông mặt trời chưa mọc, có loài hoa phải hái khi có sương
đọng trên cánh, lại có loại cây chỉ mọc trên vách đá cao dựng đứng phải hái vào
giữa trưa… mỗi loại hoa, lá, cỏ, cây có một khoảng thời gian nhất định trong
ngày mới hái làm thuốc được. Nhưng không phải bệnh gì gia đình H’Sa cũng chữa
được; ngoài một số bệnh ngoài da, hay rắn độc cắn, thì chữa bệnh muộn con là công
hiệu nhất. Cả vùng rộng lớn phía đông bắc núi Chư Yang Sin, rất nhiều buôn,
nhưng mọi người chỉ đến nhờ gia đình H’Sa lấy thuốc; khi khỏi bệnh tùy lòng hảo
tâm, người ta mang: rượu, gạo, gà, heo… đến trả công chứ gia đình không lấy
tiền bao giờ; chữa bệnh làm phúc thôi mà.
Có lẽ cũng vì thế người trong buôn kính
trọng gọi ông ngoại là gìa làng, người cai quản sắp xếp mọi công việc từ thờ
cúng thần linh đến bắt chồng hay xử các cuộc tranh chấp, khiếu kiện… trong cái
buôn hơn trăm nóc nhà dài, gần năm trăm hộ, hơn hai ngàn nhân khẩu. Mọi việc,
già làng quyết mọi người phải tuân theo, không bàn cãi! Năm H’Sa tròn mười bốn
tuổi, gia đình tổ chức một lễ cúng lớn để trao trọng trách người thừa kế dòng
họ. Sau lễ đâm trâu cúng tế Yang (1) và các vị thần linh cùng dòng họ Niê Bya
đang ở trên trời; bà ngoại dẫn H’Sa ra bến nước của buôn làm lễ cúng, thề độc:
trọn đời im lặng, không cho ai biết ngoài người được chọn thừa kế sau này là
con gái biết về các loại cây làm thuốc, và xin thần linh được hái sản vật của
đại ngàn về làm phúc. Kể từ hôm ấy, H’Sa được một mình vào rừng, không phải
theo ngoại nữa. Thấm thoắt đã gần qua một mùa rẫy, công việc lang thang trong
rừng lâu ngày, nhiều lúc cũng cảm thấy cô đơn, nhưng dần dần thành quen và niềm
vui, hạnh phúc chính là giúp người ốm bớt nỗi đau, có sức khỏe để làm việc; các
cặp vợ chồng hạnh phúc, con cháu đầy nhà.
Ông mặt trời lên ngang vai, cũng là lúc
H’Sa vượt qua hai ngọn núi cao đến gần vách đá dựng đứng bên vực sâu. Dưới lòng
vực xếp toàn những khối đá lớn chồng chất lên nhau như đàn trâu rừng đang ngủ,
phủ đầy rêu xanh. Trên các vách đá hai bên vực thỉnh thoảng có một bụi cây thân
màu tím, lá vàng như nghệ mọc lên từ các hốc đá; đấy chính là cây làm thuốc
quý, nhưng phải hái vào đúng trưa, khi ông mặt trời đứng trên đỉnh đầu không
nhìn thấy hai bàn chân xếp sát nhau; khi ấy cây và lá cùng chuyển qua màu hồng,
phải hái ngay. H’Sa dừng lại bên một hòn đá lớn, đặt gùi xuống, lấy trái bầu
khô đựng nước định uống thì…
-
Be be…
be!
Tiếng con sơn dương từ bên bờ vực vọng lại
nghe như có điều gì hãi hùng, đau đớn lắm xãy ra với nó. H’Sa vội vàng khoác
gùi ra sau lưng, cầm cây xà gạc lên, chạy lại phía bờ vực. Băng qua một mỏm đá,
H’Sa đứng khựng lại khi nhìn thấy bầy sơn dương hơn chục con to lớn đứng trên
các hòn đá to đang quay đầu nhìn chăm chú đám cỏ gianh rộng như chiếc chiếu một
xen giữa các tảng đá lớn, nơi con sơn dương cái đen bóng, đứng như bị cột chân,
thỉnh thoảng lại kêu lên những tiếng tuyệt vọng. Thường ngày, sơn dương thoáng
trông thấy bóng người từ xa đã chạy biến vào rừng, còn hôm nay chúng làm ra vẻ
không thấy người đang đến, lạ thật. Tò mò, H’Sa bước nhanh lại gần con sơn
dương cái, biết nó là con cái vì nó không có sừng; loài sơn dương chỉ có con
đực mới có sừng. Thấy H’Sa lại sát bên cạnh, con sơn dương vẫn không bỏ chạy,
đứng như hóa đá, mắt vẫn chăm chú nhìn vào đám cỏ gianh.
-
Ối,
Yang ơi!
H’Sa buột mồm kêu lên khi thấy một con trăn,
thân to như bắp đùi người lớn, cuộn tròn như một sợi dây thừng khổng lồ quấn
chặt một chú sơn dương, chỉ còn thò ra một cái đầu. Con trăn uốn mình, các lớp
vảy đen pha vàng óng ánh dưới nắng, cũng chuyển động theo. Lẵng vội chiếc gùi
khỏi vai, H’Sa lao lại bên con trăn, tóm lấy cái đuôi lôi ra; con trăn uốn mình
quay tròn, bật đuôi đập vào ngực H’Sa đau điếng, ngã lăn ra đất. Không bỏ cuộc,
H’Sa bật dậy lại lao đến dùng hai tay nắm lấy mẫu đuôi con trăn, giật mạnh, cố
lôi cho thẳng ra. Con trăn oằn mình quay tròn như quân cù quay chậm, vặn chéo
tay, buộc H’Sa phải buông tay ra và… vút, ngọn đuôi của nó lại đập trúng vào
người làm H’Sa ngã vật xuống đám cỏ.
Nhớ lời ngoại kể chuyện: người đi rừng
không may bị trăn bắt phải bình tỉnh xử lý. Trăn là loại không có nọc độc như
rắn, chúng cậy khỏe, núp ở bên đường chỉ chờ người hay thú đi ngang qua, lao ra
cắn vào chân, bộ răng trăn như lưỡi cưa,
cong vuốt về phía sau có tác dụng giữ chặt con mồi, không tuột ra được khi đã
cắn đúng bất kỳ con gì. Cái thân dài và mềm như một sợi dây chão sẽ nhanh chóng
cuộn lại, quấn lấy con mồi như ta quấn quân cù rồi siết dần cho ngạt thở mà
chết, khi đó trăn mới há miệng, nhả chân, ngoạm vào đầu nuốt dần từ đầu xuôi ra
chân. Người bị trăn cắn vào chân, phải đứng im giơ tay ngang ra song song với
mặt đất, để mặc cho trăn quấn; nhưng nhanh mắt, khi nhìn thấy đuôi trăn, tóm
ngay lấy, bẻ thật mạnh, trăn gãy đuôi tức khắc mất hết sức lực, phải há miệng,
nhả mồi, bỏ chạy ngay.
H’Sa bật dậy, lao lại bên con trăn bây giờ
đã cuộn thành hình như cái hoa chuối khổng lồ, nhiều màu sắc, đầu con sơn dương
thò ra hình thành cái cuống của bông hoa chuối; chộp lấy mẩu đuôi con trăn to
như cổ tay, dùng hết sức bẻ gập lại. Con trăn oằn mình, giật lên như bị đánh,
vội duỗi thẳng người buông con sơn dương ra, trườn luôn vào hang đá, biến mất.
Con sơn dương tội nghiệp chắc phải nặng gần
ba chục ký ngã lăn ra đất, đầu cố vùng dậy, hai chân sau đạp đạp lên cỏ tranh
mãi vẫn không đứng lên được, máu ở chân bên phải chảy đỏ cả đám cỏ. H’Sa lấy lá
mang theo trong người, nhai nát, đắp vào vết trăn cắn. Con sơn dương vẫn đưa
chân đạp, như cố gượng dậy để chạy trốn. Vỗ vỗ vào lưng, con sơn dương, H’Sa
bảo:
- Ngoan nào, ngoan nào để chị giúp cho!
Lạ thay, con sơn dương nằm im không dãy dụa
nữa, để mặc H’Sa xoa thuốc lên các vết răng trăn cắn. Một lúc sau máu thôi chảy,
H’Sa vỗ vào đầu nó và bảo:
-
Đứng
dậy nào!
Vừa nói, H’Sa vừa đẩy vào lưng con sơn
dương, hình như có hiểu ý: quỳ hai chân trước xuống, hai chân sau co lại, lật
úp thân lại rồi run rẫy đứng lên; nó cố lần thứ nhất… ngã; cố lần thứ hai… lại
ngã; lần thứ ba thì… nó đứng lên được bằng bốn cái chân của mình; lúc đầu còn
xiêu vẹo, sau một lúc… đứng thẳng được và khẽ húc cái đầu vào váy của H’Sa như
con cún con. Vỗ vỗ vào đầu nó, rồi bảo:
-
Thôi về
với a mí của mày đi, theo đàn kiếm ăn nhưng phải cẩn thận đừng để trăn tóm lần
nữa nhé!
-
Be,
be, b…e!
Tiếng kêu như nghẹn ngào không muốn rời xa người làm H’Sa cảm động cúi
xuống ôm lấy cổ sơn dương, thủ thỉ:
-
Chị
hiểu rồi, đi đi nào, ngoan lắm!
-
Be be
b…e!
Con sơn dương mẹ đứng như hóa đá phía sau,
chứng kiến cuộc chiến đấu không khoan nhượng của con người với trăn để giải
thoát cho con nó, đến bây giờ mới bật lên tiếng kêu thảnh thốt, làm H’Sa giật
mình quay lại.
-
A, amí
của mày đang chờ này, đi đi thôi. Còn trách chị sao không xử con trăn hả? Con
trăn sai rồi, chị cảnh cáo nó thế là được, phải để nó sống với chứ. Thôi đi đi.
H’Sa nói xong vỗ nhẹ vào mông con sơn dương.
Sơn dương con tung chân chạy lại bên hòn đá amí nó đang đứng, rồi quay đầu lại
kêu lên một tiếng lớn:
-
B…e!
-
B…e!
Bất ngờ, một dàn đồng ca cùng ngân lên với
tiếng b…e, vọng vào vách đá ngân dài vút lên tận trời xanh. H’Sa giật mình nhìn
lên các hòn đá lớn xung quanh thấy bầy sơn dương đông đúc đứng đó từ bao giờ
đang chăm chú nhìn mình. Con sơn dương đầu đàn, to nhất, đứng trên hòn đá lớn
nhất bổng tung hai chân trước lên trời khua khua, kêu lên một tiếng: b…e, như
cảm ơn rồi tung mình như bay vào rừng xanh, cả đàn nối đuôi nhau rời khỏi các
mỏm đá.
Nghe đâu, từ sau lần gặp gỡ bất ngờ ấy, mỗi
khi H’Sa lên rừng hái thuốc lại thấy bầy sơn dương quây quần xung quanh, đi
theo và… không lâu sau, xuất hiện vị cứu tinh, giúp những cặp vợ chồng muộn con
có người nối dõi như ý; người ấy không phải Yang, nhưng mọi người trong vùng
xem là hiện thân của Yang vì khi được người ấy hái cho một nắm lá rừng về ăn
thì sau chín tháng mười ngày nhà sẽ có thêm em bé. Người con gái giỏi như Yang
ấy chính là H’Sa, người hái thuốc nam ở núi Chư Yang Sin thuộc dòng họ Niê Bya.
Mùa
đông năm Giáp Ngọ - 2015
Khai bút bằng một câu chuyện hay: giàu tính nhân văn ; có giá trị cao về giáo dục môi trường trong tinh hình hiện nay, nhất là với vùng Tây nguyên .
Trả lờiXóaCHÚC CHÚ NĂM MỚI DỒI DÀO SỨC KHỎE , GIÀU BÚT LỰC !
Cảm ơn bác Nam Chung Nguyễn đẫ động viên. Năm mới kính chúc bác và gia đình mọi sự như ý!
Xóa