Thứ Tư, 20 tháng 6, 2018

CON TẮC KÈ CỤT ĐUÔI truyện ngắn của HỒNG CHIẾN - CHƯ YANG SIN SỐ 310 tháng 6 năm 2018



- A, thằng Tắc Kè Hoa đến chúng mày ơi!
Một con Thạch Sùng bất chợt reo lên khi nhìn thấy Tắc Kè Hoa vừa nhô đầu lên sau miếng vỏ cây. Cả đám ba con Thạch Sùng choai choai chắc vừa trốn ba má chui ra khỏi chỗ ngủ để đùa nghịch. Thạch Sùng đứng ngoài cùng bên phải nói:
- Hắn ở đâu ra thế? Đôi mắt mới kinh khủng làm sao, cứ như chuẩn bị rơi ra ngoài ấy.
Thạch Sùng đứng ngoài cùng bên trái bảo:
- Người lại đầy màu sắc lóng lánh nữa chứ, chắc hắn mới đi dự sinh nhật về rồi đi lạc đến đây đấy?
Con Thạch Sùng nhỏ nhất đứng giữa, thân trong veo, nhìn thấy cả ruột gan bên trong, giương cặp mắt tròn xoe ra nhận xét:
- Hình như hắn ở xa đến, trông có vẻ mệt mỏi lắm.
- Ơ, hắn cụt đuôi kìa.
Con Thạch Sùng bên trái lớn nhất bọn reo lên như vừa phát hiện ra một điều gì đó vĩ đại lắm, rồi từ từ tiến lên phía trước. Con Tắc Kè Hoa đứng im, mắt căng lên quan sát đối thủ đang tiến lại gần, hình như bốn cái chân bắt đầu run.  Thạch Sùng bé nhanh nhảu lao lên trước, bỗng kêu lên:
- Hắn bị thương rồi, máu còn chảy đây nè!
Cả bọn Thạch Sùng xúm lại xung quanh Tắc Kè Hoa quan sát, làm quen. Hình như tuổi trẻ cùng trang lứa với nhau dễ thông cảm, nhất là khi gặp hoạn nạn, nên chỉ một chốc thôi chúng đã trở thành thân thiết. Mấy con Thạch Sùng dẫn Tắc Kè Hoa đến bên một chỗ lõm của vỏ cây để nghỉ rồi vội vã chia nhau tản đi, con chạy về nhà lấy nước, con mang đồ ăn, có con mang đến một con ruồi to để Tắc Kè Hoa ăn cho đỡ đói… Thấy con ruồi, Tắc Kè lắc đầu không nhận vì chưa bao giờ ăn xác chết; hàng ngày chỉ quen ăn các ấu trùng trốn trong các vỏ cây hay các động vật nhỏ như: dế, châu chấu, muỗi, gián, nhện… Tuy bị thương và rất mệt, Tắc Kè Hoa vẫn tỏ ra một thiếu niên có bản lĩnh.
Lũ Thạch Sùng tò mò muốn biết Tắc Kè Hoa ở đâu, tại sao lại đi đến đây với cái thân mình đầy thương tích như thế. Tắc Kè Hoa thở dài, kể lại:
Sáng sớm hôm nay khi còn đang ngon giấc như mọi ngày, bỗng có tiếng động vang lên:
- R…e…ét, r…e…ét.
Chạy ra cửa ngó xuống thấy cả xóm tắc kè đang nhốn nháo. Thôi thì già, trẻ cứ chạy rối mù cả lên, hình như không tin vào điều gì đó khủng khiếp đang xảy ra. Tiếng cưa máy vang lên, lưỡi cưa cắn vào cành cây to hơn một vòng tay người chìa ngang qua phía tây, làm cành cây rung lên bần bật. Cành cây to có nhiều cành nhỏ, cành nhỏ có nhiều lá che mát cho cả một vùng rộng lớn. Cành cây là nơi trú ngụ của họ hàng nhà tắc kè. Trong đám lá xanh trên cành cao nhất còn có ngôi nhà mới xây của vợ chồng chim chèo bẻo. Chèo Bẻo có bộ lông xanh đen, óng mượt, bay nhanh như gió nhưng rất khéo tay, xây nhà đẹp lắm. Chim đi tìm những sợi dây nhỏ, mềm mại, óng mượt, vàng ươm lót phía trong; những sợi dây cứng đan bên ngoài, tạo thành cái tổ tròn như một chiếc chén ăn cơm. Đôi vợ chồng Chèo Bẻo hạnh phúc lắm, từ sáng sớm đến chiều tối cứ tíu tít bên nhau, thỉnh thoảng mới bay vút đi tóm mấy con bướm lạc đàn, hay cào cào, châu chấu… mang về chia nhau ăn. Khi cành cây bị con người cưa, vợ chồng chim Chèo Bẻo bay vút ra khỏi tổ cuống quýt chao lượn xung quanh tán cây như muốn níu kéo, giữ cành cây lại.
Cây cổ thụ có tên lạ hoắc: Óc Rồng. Cách đây hơn một trăm năm, khi con người vừa xây xong toà nhà này cho một ông công sứ người Pháp ở. Ông chủ mới mang từ bên “mẫu quốc” sang hai cây gỗ quý trồng phía trước ngôi nhà cho đỡ nhớ quê. Cùng với thời gian, cây ngày một xanh tốt, gốc to đến bảy người ôm chưa kín, tạo nên một khung cảnh rất đẹp bên toà biệt thự cổ kính. Hôm trước mấy người đến bàn nhau cưa bớt cành thấp nhất chìa ngang qua đường làm xe ô tô của ông “sếp” mới tậu không vào được. Họ còn nói, trên cành cây này nhiều tắc kè, có con sống đến trên chục năm tuổi, bắt làm thuốc quý lắm. Một người ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao biết tắc kè sống bao nhiêu tuổi?
- Căn cứ vào tiếng kêu, nếu con nào chỉ kêu được một tiếng rồi dừng, loại đó mới một năm tuổi; còn con nào kêu từ hai tiếng trở lên, cứ thêm một tiếng là thêm một tuổi. Trên cành này có con kêu tới mười sáu tiếng mới ngừng.
- Ô, hay nhỉ!
 Một người có vẻ ngạc nhiên reo lên tỏ vẻ thích thú. Mấy người nói với nhau thế, tưởng chuyện cho vui, ai ngờ sáng nay họ làm thật. Cành cây lớn bị cưa đứt lìa khỏi thân, rơi xuống thảm cỏ kêu đến rầm một cái như bom nổ, tôi bị văng ra đám cỏ xỉu luôn. Khi tỉnh lại thấy con người đã bắt hết gia đình tôi bỏ vào bao tải. Hình như ba tôi đã nhìn thấy tôi núp bên một cái lá nên ông hét lên:
- Út, chạy lại gốc cây kia, leo lên nhé.
Cây Óc Rồng bị mất một cành lớn trông như con người cụt mất một tay, từng giọt máu tím bầm chảy ra rơi xuống đất. Hình như cây đau lắm, đang oằn mình chống chọi, thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua kéo theo từng chùm lá xanh bay lả tả. Mất một cành lớn như thế, không biết cây có sống nổi không. Gốc cây ở gần chỗ tôi văng ra các cành vươn lên phía trời xanh, cành lá xanh tốt lắm. Chờ đám người đi khuất, tôi mới nhằm gốc cây chạy lại để leo lên. Khi đang băng qua đám cỏ, bỗng tiếng cô Chèo Bẻo rít lên rồi nhắm tôi lao xuống. Cái mỏ như gọng kìm tóm gọn đuôi tôi kéo bổng lên không trung. Tôi giãy dụa, tự cắt đuôi mình để rơi xuống đất rồi lao vào gốc cây ẩn nấp, từ từ leo lên đây.
- Chắc cô Chèo Bẻo tưởng họ hàng Tắc Kè phá nhà nên trả thù đấy mà. Thật vô lý quá. – Thạch Sùng út nói.
- Bây giờ bạn tính sao?
Thạch Sùng lớn nhất bọn hỏi Tắc Kè Hoa. Thạch Sùng em vội nói:
- Còn sao với giăng gì nữa, ở lại đây thôi, chốc nữa ta về xin má nhé.
Chiều, má Thạch Sùng thức giấc, mấy đứa con tranh nhau kể về hoàn cảnh của Tắc Kè Hoa. Má Thạch Sùng nghe qua câu chuyện, lòng rất cảm động nên thu xếp để Tắc Kè Hoa được sống chung cùng gia đình trên chạc cây. Thế là ba con Thạch Sùng với một con Tắc Kè Hoa to bằng nhau, hình dáng bên ngoài cũng giống nhau, chỉ khác màu áo mặc; sống với nhau rất hoà thuận, vui vẻ.
Ngày tháng trôi qua, Tắc Kè Hoa lớn nhanh như thổi, thân to gấp hai rồi gấp ba, gấp bốn lần Thạch Sùng. Họ hàng nhà Thạch Sùng đều mặc giống nhau: Khoác trên mình chiếc áo màu nâu sẫm, gần giống với màu của vỏ cây Óc Rồng, nơi đang sinh sống. Còn Tắc Kè Hoa càng lớn, chiếc áo mặc trông rực rỡ hẳn lên: Trên nền xanh da trời được điểm thêm những nốt đỏ, xanh lơ đều nhau như được một bàn tay khéo léo sắp đặt. Chiếc đuôi đứt ngày nào bây giờ đã mọc lại, dài ra và to bằng Thạch Sùng anh. Ban ngày cả bọn đi ngủ, đêm đến mới thức dậy đi săn mồi, kiếm sống.
Cuộc sống cứ vậy cho đến một hôm… Khi ông mặt trời đứng trên đỉnh ngọn cây, cả nhà Thạch Sùng đang say sưa ngủ. Bỗng mùi hôi thối nồng nặc theo gió xộc vào nhà, một con quái vật đầu hình tam giác, cái mắt nhỏ tý tẹo, còn lưỡi đỏ lòm có hai nhánh cứ thò ra, thụt vào trong miệng tiến dần đến. Má Thạch Sùng hoảng hốt thét lên:
- Rắn, chạy đi các con ơi, chạy đi!
Cả bọn hoảng hốt lao ra khỏi cửa leo tít lên ngọn cây cao. Má Thạch Sùng đứng bên cửa chờ cả nhà chạy hết mới vội vã bò đi sau cùng. Con rắn thân dài ngoằng, da xanh như tàu lá non, đầu ngẩng cao, mồm bạnh ra rồi bất ngờ bổ xuống một cái thật mạnh, túm được đuôi má Thạch Sùng. Hắn cất tiếng cười man rợ. Thạch Sùng út trông thấy thế, sợ quá ngã lộn nhào từ trên cành cao xuống đám lá phía dưới, may mà không rơi xuống đất. Các anh chị Thạch Sùng chết lặng như bị dính chặt vào cây. Trong thời khắc tuyệt vọng ấy, Tắc Kè Hoa từ trên cao lao thẳng đến, dùng hết sức bình sinh cắn một nhát thật mạnh vào lưng rắn. Con rắn đau quá kêu thét lên, làm văng má Thạch Sùng ra khỏi miệng. Sau nhát cắn chí mạng, Tắc Kè Hoa chạy qua phía bên kia cây. Con rắn tuy không có một cái chân nào, thế mà leo cây rất giỏi. Nó cất cao đầu nhìn xung quanh tìm đối thủ nhưng không thấy nên lại áp cổ vào cây, dùng đám vảy dưới bụng như bàn chân bám vào cây, định đuổi theo má Thạch Sùng đang nặng nhọc nhích từng tý một ở phía trước, chiếc đuôi bị rơi đâu mất, máu chảy thành dòng. Chỉ chờ có vậy, Tắc Kè Hoa rời chỗ nấp, lao đến cắn tiếp một cái thật mạnh vào phía sau lưng con rắn gần phía đuôi. Con rắn oằn mình đau đớn, quay cả cái thân dài ngoằng lại định cắn kẻ tấn công mình, nhưng… cái thân dài như một sợi dây ấy tuột khỏi thân cây rơi luôn xuống thảm cỏ dưới đất, kèm theo tiếng kêu: oạch, một đám bụi tung lên; con rắn đau đớn, hốt hoảng bỏ chạy.
Qua cơn hoạn nạn, cả gia đình Thạch Sùng quây quần bên nhau, Thạch Sùng út tò mò hỏi Tắc Kè Hoa:
- Không sợ quái vật đó à?
- Khi… ấy, khi… ấy, không thấy sợ mà chỉ thương má thôi.
- Cảm ơn con!
Má Thạch Sùng xúc động nói.
- Dạ, chuyện bình thường thôi ạ.
Tắc Kè Hoa hình như ngượng ngùng trả lời và bất ngờ cất tiếng kêu:
- T …ắ …c k …è!
Lần đầu tiên trong đời, tiếng kêu buột miệng thoát ra, cả thân hình to lớn của Tắc Kè Hoa hình như rực rỡ hẳn lên, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Má Thạch Sùng vui mừng nói:
- Ôi, con đã thành thanh niên rồi. Một người lớn thực thụ rồi.
- T …ắ …c k …è!
Bất ngờ tiếng của một con tắc kè ở cây Óc Rồng bên cạnh vang lên như trả lời tiếng gọi của Tắc Kè Hoa bên này. Mẹ Thạch Sùng vui mừng bảo:
- Thế là con có bạn rồi đấy.
- Sao ạ?
Tắc Kè Hoa ngạc nhiên hỏi lại, đôi mắt hình như cũng sáng hơn một ít. Mẹ Thạch Sùng giải thích:
- Con đã thành thanh niên mới có thể kêu như thế và có tiếng đáp lại, chứng tỏ có người trong gia đình, họ hàng con còn sống bên đó đã nghe tiếng của con. Ngày mai qua tìm nhé.
Tắc Kè Hoa xúc động cúi đầu, hình như đôi mắt long lanh một chút thì phải. Bầy Thạch Sùng xúm lại chúc mừng và bàn nhau cách tìm đường qua cây Óc Rồng bên cạnh.
Buổi tối hôm sau, Tắc Kè Hoa bịn rịn không muốn chia tay, nhưng tiếng kêu của dòng họ thôi thúc trái tim, thúc giục đi tìm. Cả nhà Thạch Sùng dàn hàng ngang, lưu luyến nhìn bóng Tắc Kè Hoa khuất dần sau lớp vỏ cây. Ánh trăng đêm rằm vừa nhô lên ở phía đông xa xa bao phủ lên cảnh vật như được dát bạc. Bất ngờ một tiếng kêu gọi bạn từ một nơi xa vọng đến, xoá tan màn đêm tĩnh mịch:
- T …ắ …c k …è!
- T …ắ …c k …è!
Lũ Thạch Sùng cũng buột miệng kêu lên trả lời:
- T ..ặc t …ặc!
- T ..ặc t …ặc!
Mùa thu năm 2017


1 nhận xét:

NHẬN XÉT MỚI