ĐÀO MẠNH LONG
LÀNH
Truyện ngắn
Quầng sáng nhờ nhợ đỏ
của bóng đèn quả nhót bị bóp nghẹt đến thoi thóp bởi bàn tay bóng đêm to phè gân
guốc. Ngoài vườn, bụi chuối tiêu rùng mình lách tách mỗi khi lưỡi gió sắc lẹm
liếm qua. Tiếng muỗi vo ve bè phối với tiếng mọt dấm dẳn trong thành giường giăng
lê thê bản nhạc não nề. Đêm đặc quánh rót đầy vào hốc mắt Lành. Chị nằm co quắp,
hai đầu gối chạm đến tận bầu ngực, mảnh chăn mỏng vắt ngang qua bụng. Có tiếng
gọi thều thào từ chiếc giường kê góc buồng:
- Con ơi, cho mẹ ngồi
dậy! Con ơi…
Đó là mẹ chồng Lành.
Lọ mọ bưng thúng sắn dây vừa mới dỡ sau vườn, bà ấy bị trượt chân ngã ở bờ giếng,
nằm liệt giường suốt cả tháng nay. Cái hôm đó, mấy cô, mấy bác đi chợ sớm ngang
qua dậu dâm bụt thoáng thấy cánh tay bà tím ngắt huơ huơ, hớt hải chạy sang gọi
vợ chồng Lành. Người ta xì xèo bà bị giời đày vì ác nghiệt với con dâu. Mỗi lần
nhắc đến Lành là ai cũng xuýt xoa: “Cả cái làng Cổ này, không ai khổ bằng con bé
ấy!”. Chị chẳng có được một cái đám cưới như bao người phụ nữ khác vì không môn
đăng hộ đối. Từ bé Lành đã bị đám bạn chăn trâu dè bỉu: dân ngụ cư, lai lịch không
rõ ràng. Lành chưa một lần được nhìn thấy mặt bố, cũng chưa một lần dám hỏi mẹ
về bố, một mình mẹ địu sáu anh chị em đi qua những ngày đói khát. Ngày cưới, bố
chồng ném bàn ghế phông bạt ra ngõ, mẹ chồng dọa từ mặt con trai, chỉ mình anh
chèo đò qua sông, dắt chị bụng mang dạ chửa, quệt ngang nước mắt, loẹt quẹt váy
cưới về nhà chồng. Chị như người thừa trong gia đình ấy, loanh quanh trong nhà
ngang, bữa nào cũng nhõn một bát cơm cháy với dĩa muối trắng, thỉnh thoảng anh
giấu mẹ dúm cho miếng tóp mỡ, mấy ngọn bí luộc hay con cá diếc nấu. Chị tém nước
mắt quay đi khi nhìn tô cơm rưới nước kho thịt của con chó mực chỏng chơ cửa bếp.
Khi đứa con gái đầu
lòng còn đỏ hỏn, bố mẹ chồng đuổi hai vợ chồng Lành: “Đi cho khuất mắt để căn
nhà ngang cho thằng Tân cưới vợ”. Chị chạy vạy vay mượn khắp nơi, bán cả đôi
hoa tai – của hồi môn mẹ cho ngày về nhà chồng mua mảnh đất của một người bà
con xa. Có một túp lều tranh vách đất lọt thỏm, mái thủng lỗ chỗ, nắng đổ xiêu đổ
vẹo, mưa trút ào ào ướt nhẹp ổ rơm, nửa đêm anh đội giông giật trèo lên mái giăng
mảnh áo mưa che chỗ nằm. Có con ngõ sâu hun hút, bờ tre thay tường, chẳng của nả
gì. Chị không có sữa phải chạy khắp xóm gõ cửa những nhà có đàn bà ở cữ xin từng
bữa cho con. Cái vị đắng nghét của nắm lá ngải luộc – chị thò tay qua hàng rào
hái trộm vườn bà Tâm hay chát cứng lưỡi sung xanh chấm muối lót lòng ngày giáp
hạt in lằn tâm can chị. Có hôm hai vợ chồng đau bụng trối chết vì ăn phải đám
rau muống mươn mướt bờ ruộng dính thuốc trừ sâu.
Một hai giờ sáng,
chị gò lưng đạp xe thồ rẽ đêm hơn chục cây số lên chợ huyện rồi chở hai sọt hoa
quả nặng về chợ hôm khi trời mới lấm lem ánh ban mai. Ghi đông xe tòng teng gói
cơm nắm muối vừng và chai nước mưa. Thế mà mẹ chồng dựng ngược: “Con Lành ăn hàng
ăn quà ở chợ rồi để chồng con ở nhà đói mửa mật.” Rồi bà xúi anh đánh chị gãy
hai cái răng. Lành vập mặt vào ghi đông, máu tứa ra từ khóe miệng nhểu xuống cổ,
ướt đẫm ngực áo. Chị ú ớ mấy tiếng rồi lao đao ngã dúi dụi xuống sân, xe thồ đổ
chỏng vó, hoa quả lăn lông lốc. Anh quýnh quáng, mặt mày xanh lét còn mẹ chồng
vẫn gân cổ: “Không chết được đâu!” Nhòe nhoẹt bóng cô Loan hàng xóm vò nắm lá
nhọ nồi nhét vào miệng Lành, chú Tám bế xốc chị lên vai chạy đến trạm xá. Đến
giờ, những chiếc răng khác cứ đổ nghiêng về khoảng trống của hai chiếc răng gãy
rồi lung lay rụng dần rụng dần.
Sinh hai đứa con Lành
đều làm quần quật đến tận ngày vỡ ối nên chúng cứ èo oặt xanh xao ốm đau liên
miên. Đứa con trai níu gấu quần chị nước mắt, nước mũi nhoe nhoét: “Bà nội cấm
bọn thằng cu Việt, con bé Bích chơi với con… Bà bảo phải tránh xa con không bị
lây bệnh ho lao…” Chị buông nia sắn khô tung tóe ngồi thụp xuống, đứa con rẳng
rớt lọt thỏm trong lòng. Chị cắn chặt vào môi đến bật máu để giọt nước mắt không
bật thành tiếng khóc. Đứa trẻ lên bốn lên năm có tội tình gì đâu! Vội vàng giấu
hoa quả khi thấy bóng nó nhấp nhô sau bờ tường hoa đầu ngõ, ừ thì không sao,
chia kẹo bánh cho đám cháu xếp hàng khoanh tay mà chừa nó ra, ừ thì cũng chẳng
sao,… Nhưng nỡ lòng nào ném lời cay nghiệt như thế vào một đứa trẻ. Ánh mắt
trong leo lẻo ngước lên và câu hỏi, “con không bị ho lao đâu mẹ nhỉ?” cứ xoáy sâu
vào tim chị đến nghẹt thở.
Những vết thương ấy
trong lòng Lành còn tươi nguyên máu rỉ như vừa mới hôm qua…
Lành vịn tay vào bờ
tường lê người ra mép giường, những ngón chân cáu vàng bấu chặt xuống đất lạnh
ngắt. Chị đỡ mẹ chồng ngồi dậy, kê cái gối vào thành giường để bà dựa lưng. Vài
sợi ánh trăng nhợt nhạt, gầy nhom lách qua khe hở cánh cửa sổ loang lổ trên mái
tóc xõa xượi phủ kín mặt bà. Mùi khăn khẳn của bô nước tiểu chân giường quyện với
mùi ngai ngái của thuốc Tây vương vất mùi người ốm khiến chị chếnh choáng. Chị
kéo tấm chăn đắp lên bụng bà rồi lẳng lặng trở ra. Tiếng chó sủa ma dấm dẳn khô
khốc vọng từ phía nghĩa địa. Lành thấy bang bang sốt, hai bên thái dương giật
giật, trống ngực đánh thậm thịch, gai lạnh chạy dọc từ sau gáy xuống chân tay,
chiếc giường như sóng vỗ dập dềnh, khó thở, nôn nao. Cả tuần nay, thức trông
nom mẹ chồng, ban ngày đi phụ vữa, hai mắt chị sâu hoắm như cái giếng, vật vờ
như bóng ma. Hôm qua, bê có chồng gạch sáu viên mà ngã dúi dụi vào đống cát, mũi
miệng đầy cát. Lành thò tay dưới gối lấy lọ dầu gió day day lên thái dương. Vừa
đặt lưng xuống giường được mươi, mười năm phút lại nghe tiếng gọi vọng ra: “Con
ơi, đỡ mẹ nằm xuống, ngồi lâu mẹ mỏi lưng quá!”. Lành lập cập xỏ đôi dép lê,
hai mắt tối sầm lại, chân run rẩy, gục vào tường một hồi mới hoàn hồn. Đêm nào
chị cũng quay mòng mòng với cả chục lượt như thế.
Có lần, Lành quay mặt
vào tường, kéo mảnh chăn chùm kín đầu, gì chặt lấy hai tai, nhắm nghiền mắt, nằm
im thin thít. Gọi mấy lần không có tiếng đáp, thế là bà ấy chửi, chửi Lành, rủa
hai đứa con Lành rồi lôi cả mẹ ruột và người bố chưa bao giờ biết mặt của Lành
ra nhiếc móc. Vừa chửi, bà ấy vừa đập chan chát vào thành giường. Chị đã thuộc
nằm lòng tràng chửi lê thê ấy suốt bao năm tháng làm dâu. Nhưng giờ đây, chị thấy
thương hơn là giận mẹ chồng. Đẻ cả chục đứa con mà vò võ một mình khi gần đất
xa trời. Người chết trẻ, kẻ trong tù vì buôn lậu, đứa đi xuất khẩu lao động biệt
vô âm tín, cô con gái út theo chồng tha hương, đứa bận làm ăn trên thành phố gửi
về một cục tiền, đứa ở ngay xóm trên mà dăm bữa nửa tháng mới tạt sang thăm hỏi
qua quýt.
Cứ bốn giờ sáng, tiếng
lợn rống eng éc từ lò mổ của lão Côi tít chân đê vẩn theo gió vọng vào trong xóm,
Lành trở dậy. Bưng ngọn đèn dầu lập lòe, chị dò dẫm trong sương đêm lạnh ken dày
khoảng sân rêu xanh trơn trượt. Lành lụi cụi đầu hồi nhà, vẩy từng thanh củi
cho ráo nước đem chất bếp đặt nồi cháo thịt bằm và đun một ấm nước nóng. Lá chuối
khô, lá dừa khô cháy rột rẹt, củi ẩm xì sùi bọt xèo xèo, khói hăng hắc cay xè.
Lửa bập bùng hắt bóng chị chênh chao trên vách bếp rộp vữa loang lổ, bồ hóng bám
đen ngòm.
“Ò ó o…” – một tiếng
gà gáy trồi lên giữa mênh mang tĩnh lặng, bắt nhịp cho cả một dàn hòa tấu đón bình
minh. Có tiếng trong thanh, tươi tắn, có tiếng khàn khàn đùng đục, có chú gà giọng
ngân nga luyến láy, chú gà khác thì tiếng gáy đứt gãy, thô ráp, anh trống choai
kiêu bạc, sang sảng, cậu gà nòi tơ học gáy cũng gân cổ te te... Cả xóm nhỏ chen
chúc, rộng vang tiếng gà gáy. Tiếng gà gáy khuấy loãng bóng tối, khêu ban mai ửng
hồng ngọn tre. Lành mở cánh cửa sổ để nắng sà vào hong mùi người ốm. Chị búi tóc
cho mẹ chồng gọn gàng sau gáy, khăn ấm lau mặt, chân tay cho bà. Chị lẳng lặng
thổi nguội và bón từng thìa cháo, thi thoảng lấy khăn mùi xoa chấm chấm cháo dây
tèm lem miệng bà.
Lành chầm chậm đẩy
chiếc xe lăn ra thềm buông rủ hương hoa cau, mẹ chồng ngồi nhỏ thó, đầu oặt
sang một bên. Đàn chim sẻ tha nắng lích chích trên ngói nâu. Gió đếm sợi tóc bạc
phất phơ hai mái đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI