Thứ Hai, 6 tháng 7, 2020

MIỀN KÍ ỨC tác giả PHAN THÙY DUNG - CHƯ YANG SIN SỐ 334 THÁNG 6 NĂM 2020


 

 

Ngày  còn bé ai cũng mong mình lớn thật nhanh, được đi khắp đó đây, vùng vẫy với khoảng trời riêng của mình, nhưng đâu ai biết, lớn lên rồi chỉ muốn trở về những ngày ấu thơ mà cuộn tròn như một chú mèo nhỏ nằm gọn trong vòng tay  của mẹ để tham lam ngửi lấy mùi hương thơm nhè nhẹ từ mái tóc mẹ mặc cho bàn tay chai sạm ấy vuốt ve khắp sống lưng. Nhưng tất cả có lẽ chỉ là một miền kí ức xanh thẳm nằm sâu trong trái tim cùng ta đi hết cuộc đời dài rộng lắm chông  gai.

Năm đó mẹ vừa tròn đôi mươi, cái tuổi đẹp nhất đời con gái, bạn bè đang mải mê theo đuổi những ước mơ, khát vọng tuổi trẻ thì mẹ đang mang trong mình một sinh linh bé bỏng, mẹ coi đó như là kết tinh của tình yêu đầu đời với bao mộng tưởng về một mái ấm hạnh phúc. Nhưng trớ trêu thay người đàn ông mẹ tin tưởng ấy hóa ra chỉ là một gã Sở Khanh, khi nghe tin mẹ mang thai, người đàn ông đó biến mất như chưa từng xuất hiện. Họ hàng không ai chấp nhận. Mẹ bỏ ngoài tai tất cả những lời bàn tán cay độc, một mình dũng cảm mang con đến với thế giới này bằng tất cả yêu thương. Một thân một mình nơi đất khách, mẹ làm đủ mọi việc trên đời, chịu biết bao tủi  nhục để kiếm từng đồng nuôi con khôn lớn.

Ngày còn bé, tôi vẫn luôn hỏi mẹ sao nhà mình lại không có bố, các bạn ở lớp ai cũng có bố cả, riêng con thì không có, các bạn cứ chọc con mãi. Mỗi lần như thế, mẹ cũng chỉ mỉm cười rồi ôm tôi vào lòng. Cứ thế tôi lớn lên trong vòng tay mẹ, cuộc sống của mẹ con tôi cứ bình lặng như vậy, với lo toan đủ điều đè nặng trên vai mẹ. Lớn hơn một chút, tôi bắt đầu hiểu ra tại sao mình lại không có bố, chúng bạn luôn rỉ tai nhau nói tôi là đứa con hoang. Chính vì không chịu được những lời xỉa xói ấy mà tôi dần khép kín hơn, đôi khi lại trách mẹ tại sao lại như vậy, tại sao lại không thể cho tôi một mái ấm như những người khác. Khoảng cách giữa hai mẹ con cứ thế lại xa hơn một chút, tôi chẳng buồn tỉ tê với mẹ những câu chuyện vụn vặt ở trường lớp. Còn nhớ năm tôi nhận được giấy báo đậu cấp ba chuyên của tỉnh, cả đêm đó tôi vui quá mà không ngủ được, định dậy đi lấy nước uống thì thấy mẹ ở trong phòng xếp từng tờ tiền lẻ ngay ngắn thành một xấp khá dày, lúc đó chỉ nghĩ chắc mẹ lại đang đếm tiền bán của buổi chợ hôm nay. Sáng hôm sau, tôi dậy muộn hôm mọi khi, cứ tưởng mẹ đã ra chợ từ sớm nhưng vừa bước xuống bếp thì thấy mẹ vẫn đang nấu ăn, tôi thấy lạ nên hỏi:

- Hôm nay mẹ không ra chợ bán hả?

Mẹ quay đầu lại nhìn tôi rồi cười, bưng chén cháo đậu lại trước mặt:

- Ăn đi cho nóng, hôm nay mẹ nghỉ bán, đưa con đi mua chút đồ chuẩn bị nhập học!

Tôi ậm ừ, rồi vội ăn nhanh chén cháo đậu, từng miếng cháo thơm dẻo nóng hổi tan ngay trong miệng, tôi thấy mẹ nhìn tôi ăn rồi cười, khẽ vén lại tóc mai còn vương trên mặt, mẹ thật sự rất ít khi cười hay cũng có thể vì tôi vô tâm mà chẳng bao giờ để ý đến từng đường nét trên khuôn mặt mẹ. Lần đầu tiên tôi thấy cháo đậu lại ngon đến vậy, mãi sau nay lớn lên, đi nhiều vùng đất, ăn đủ món trên đời nhưng chẳng món nào sánh bằng món cháo đầu thơm dẻo của mẹ. Ăn xong, mẹ chở tôi lên chợ huyện bằng chiếc xe đạp đã cũ, mỗi lần nhấc chân lên đạp là nó lại kêu cót két, ra chợ, tôi sắm một vài thứ đồ cần thiết cho việc học. Thật ra thì tôi rất  thích có một đôi giày xịn một chút, cái đôi mà tôi đang mang đã được ngót nghét gần ba năm rồi, vì ngại mẹ không có tiền nên tôi chả dám đòi, thế rồi mẹ nắm tay tôi nói rằng:

- Mẹ mua cho con một đôi giày nhá, coi như quà của mẹ chúc con gái của mẹ đậu trường chuyện nha!

Không chần chừ gì cho lâu, tôi gật đầu liền rồi cùng mẹ đi vào tiệm giày, nhưng lựa mãi lựa mãi vẫn không có đôi nào mà tôi ưng ý, thế rồi mẹ con tôi đi khắp cả cái chợ huyện để chọn giày. Quả thật cái chợ huyện bé xíu chẳng có lấy mẫu  nào ưng ý cả, lựa tới lựa lui cả buổi trời mẹ quyết định đi chợ tỉnh. Đường lên đó cả gần hai chục cây số, tôi do dự không muốn đi nhưng rồi mẹ vẫn quả quyết muốn tìm cho tôi đôi giày đẹp nhất, trên chiếc xe đạp cũ, tôi tựa vào lưng mẹ im lặng suốt quãng đường dài. Chợ tỉnh có khác, bao nhiêu hàng quán san sát nhau nhiều không đếm  hết, hàng giày đủ loại mẫu mã, ngay lập tức một đôi giày được trưng bày trong tủ kính đập vào mắt tôi, đây chính là đôi giày mà tôi mong muốn. Tôi lay tay mẹ chỉ vào cửa hàng đó, mẹ dẫn tôi bước vào thử đôi giày ấy, nó vừa y chân tôi, chưa bao giờ tôi thấy thích một đôi giày đến vậy.  Bà chủ nhìn hai mẹ con tôi vẻ ái ngại lên tiếng:

- Đôi đó là giày xịn, hơi đắt đấy!

Quả thật, đồ xịn thì rất đắt, đôi giày ấy bằng tiền mẹ bán cả tuần trời, mua nó về rồi thì lấy tiền đâu mà mua gạo ăn, tôi im lặng hồi  lâu rồi nói mẹ rằng tôi không thích đôi này nữa. Mẹ xoa đầu tôi rồi nói:

- Không sao, mẹ biết con rất thích nó, mẹ sẽ mua cho con. Một đôi giày tốt sẽ đủ bền lâu để cùng con đi khắp mọi nơi con muốn.

Cuối cùng thì tôi cũng có đôi giày xịn, đẹp như tôi muốn, nhưng lòng tôi lại chùng xuống rất nhiều. Chưa bao giờ tôi quan tâm mẹ nhiều như cách mẹ yêu thương tôi, có lẽ quãng thời gian tôi thờ ơ ấy mẹ đã buồn rất nhiều. Mẹ không tiếc tiền bạc hay thậm chí là cả thanh xuân dành cho con, ấy vậy mà tôi lại tiếc chút thời gian cùng mẹ trò chuyện, tâm sự, tôi lại không thể mở lòng mà thấu hiểu cho những tủi nhục mẹ vì tôi mà gánh chịu.

Con đường về nhà ngả chiều, bóng hai mẹ con một cao gầy, một bé nhỏ in dài trên mặt đường loang lỗ. Chiều hôm đấy cũng là lúc tôi thấy dường như mình đã lớn hơn, mình cần phải cố gắng thật nhiều vì mẹ và cũng vì bản thân. Không có bố thì sao? Là con hoang không ai cần đến thì sao? Tôi vẫn sống rất tốt cùng với tất cả yêu thương đẹp nhất của mẹ, tôi vẫn là món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho mẹ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI