Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2020

SỐNG NHƯ LOÀI CÁ truyện ngắn của HỒNG NGỌC - CHƯ YANG SIN SỐ 335 THÁNG 7 NĂM 2020



 


Cá Rô lại nghỉ học, hôm nay đã là ngày thứ 4 trong tuần cậu không đến trường. Không biết vì lí do gì mà dạo gần đây cậu ấy luôn nghỉ học không xin phép. Cá Rô vốn là cậu học trò chăm ngoan trong mắt thầy cô, là người bạn thân thiện, hòa đồng luôn giúp đỡ các bạn trong lớp. Hầu như lần nào tôi và cậu gặp nhau, cậu cũng nhoẻn miệng cười. Hình như Cá Rô không phải chịu áp lực phải học thật giỏi từ phía gia đình như chúng tôi. Cũng chính nhờ sự lạc quan ấy mà cả lớp tôi gọi cậu với biệt danh thân mật : “Cá Rô”.

Dạo gần đây cậu ấy thay đổi hơn chút. Cậu ít nói và trầm ngâm hơn hẳn. Cá Rô thường xuyên ngủ gật trong tiết học, trông cậu có vẻ mệt mỏi. Da xanh xao, quầng mắt hiện rõ. Thứ hạng tháng này của cậu thấp hơn tháng trước rất nhiều. Cá Rô bị tụt đến tận 7 hạng. Thậm chí cậu còn hay trốn học, điều mà trước giờ chỉ có những tên con trai cá biệt mới dám làm. Vậy mà Cá Rô đã học theo tụi đó tự lúc nào!

Cá Rô vắng liên tiếp thêm 2 ngày nữa. Tính đến nay, cậu ấy đã nghỉ học tròn một tuần. Lớp chúng tôi đã bắt đầu bàn tán xôn xao về chuyện của Cá Rô với những lời lẽ không hay. Nhỏ Hạnh hóng hớt:

- Hình như Cá Rô bỏ học luôn rồi. Mấy bữa trước tui bắt gặp cậu ấy đi bốc gạch thuê.

- Trời, sao phải làm như thế?

- Ai mà biết! – Hạnh nhún vai. – Có khi ham chơi không có tiền tiêu xài, nên mới phải làm mướn để lấy tiền đi chơi đó.

- Cậu chưa biết gì thì đứng nói như vậy!

Tôi đứng phắt dậy, đập xuống bàn cái rầm. Ngay lập tức cô chủ nhiệm bước vào với khuôn mặt nghiêm nghị. Tôi nhanh chóng trở lại vị trí, trong lòng vẫn còn để tâm đến lời nói của nhỏ.

- Gia đình bạn Phi (tên thật của Cá Rô) đang có chuyện. Mẹ bạn ấy ốm nặng nên Phi đang có ý định nghỉ học để đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Nhưng cũng gần hết năm học rồi, Phi là học sinh chăm ngoan, có năng lực. Cô nghĩ với sức học hiện tại, trong tương lai Phi sẽ gặt hái được nhiều thành công. Nếu bạn bỏ học bây giờ thì thật đáng tiếc, vậy nên các bạn và cô cùng đến để động viên bạn đi học lại! Bí thư nhé! – Cô quay sang nhìn tôi.

Thì ra vì chuyện gia đình mà cả tuần nay cậu ấy không đến trường. Dẫu là bạn cùng lớp nhưng chúng tôi chẳng ai hề hay biết những chuyện cậu ấy đang đối mặt. Cá Rô giấu nhẹm mọi thứ, có lẽ cậu ấy luôn cố cười thật nhiều ở trường để vơi đi những nỗi buồn của gia đình. Nghĩ về cậu và gia đình cậu, tôi thương Cá Rô quá!

***

Chiều, tôi đạp xe đến nhà Cá Rô theo địa chỉ ghi trong mảnh giấy mà tôi xin được từ bạn thân của cậu. Nhà Cá Rô rất khó tìm, nó nằm sâu trong con hẻm nhỏ lắt léo như mê cung. Từ đường chính đi vào phải quẹo mất 3 lần tay trái, 4 lần tay phải. Tất thảy tôi phải quẹo đến 7 lần mới đến nhà cậu.

Nhà cậu nhỏ xíu, thấp hơn mặt đường. Những mái tôn gỉ sắt chắp vá vào nhau. Lâu lâu lại vang lên tiếng “bập bùng” khi có cơn gió thoảng qua. Xung quanh nhà cậu cây cỏ mọc lên um tùm, những chồng gạch vỡ chất đầy lên nhau. Thoáng nhìn tôi còn ngỡ đây là một ngôi nhà bỏ hoang không có người ở từ lâu. Tôi đạp xe vòng qua vòng lại một hồi mới chắc chắn rằng đây là nhà Cá Rô. Đúng rồi, cái áo trắng đồng phục của cậu đang phơi ở ngoài dây.

Hình như mọi người đều đi vắng. Cánh cửa gỗ hằn những vết mục vì bị chuột gặm nhấm vẫn đang đóng im lìm. Tìm được nhà Cá Rô nhưng lại không gặp được cậu, tôi bây giờ thực lòng chẳng có ý định quay về. Khó khăn lắm tôi mới đến được đây, công sức đạp xe lòng vòng cả buổi chiều không thể bỏ uổng phí vậy được. Vả lại tôi vốn bị “não cá vàng”, hôm nay tìm được nhà Cá Rô nhưng chắc gì mai đã mò ra. Bởi vậy, tôi nhất định phải gặp được Cá Rô! 

***

Tôi cứ đứng thập thò như tên trộm trước cổng nhà Cá Rô. Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua. Mặt trời nhả xuống mặt đất những sợi nắng chói chang như muốn thiêu đốt mọi thứ. Những đợt mồ hôi cứ túa ra, ướt đẫm cả lưng áo. Ở gần đây chẳng có lấy một hàng quán nào để tôi ngồi tạm cả. Dẫu mắt đã hoa mơ, chân đã tê rên rên nhưng tôi vẫn không có ý định ra về. Tâm trí tôi chỉ đang mải đấu tranh một vấn đề duy nhất: “Hay là tự mở cổng rồi nép vào mái hiện nhà cậu cho đỡ nắng? Nhưng lỡ bị người ta bắt gặp thì lại nghĩ tôi là kẻ ăn trộm mất! Phải làm sao đây?”

- Đây là tiền công của chú em. Tiền bù mấy viên gạch làm vỡ tôi đã trừ vào đây rồi!

- Chú có thể thông cảm cho cháu được không ạ? Cháu chỉ lỡ tay thôi, mẹ cháu đang nằm viện mà cháu thì chưa đủ…

- Ơ hay cái cậu này, không phải vì thấy mẹ cậu bị bệnh, hoàn cảnh cậu khó khăn thì còn lâu tôi mới thuê cậu, ngoài kia có biết bao người khỏe hơn còn năn nỉ tôi thuê đấy. Cho cậu đi làm mà phúc đức lắm rồi!

Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cá Rô. Cậu đã về nhà, đi theo bên cạnh còn có một ông chú bụng bia. Mãi sau khi ông chú rời đi, Cá Rô mới đẩy xe gạch vỡ vào trong sân. Cậu xếp những viên gạch ngay gần chồng gạch vỡ đã có sẵn. Tôi tất tả từ bên đường chạy sang giúp cậu xếp gạch. Đến bây giờ Cá Rô mới biết sự hiện diện của tôi. Cậu ngạc nhiên:

- Cậu… cậu làm gì ở đây thế? Sao cậu biết nhà tôi?

- Cậu không cần phải hỏi. Tôi chờ cậu từ nãy đến giờ. Nào có nước không cho tôi một ly với. Khát quá!

Miệng nói, nhưng tay tôi vẫn hăng say xếp những viên gạch còn lại. Cá Rô thì vẫn không khỏi ngạc nhiên. Cậu cứ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, vẻ mặt bây giờ của cậu trông thật ngốc. Nhìn nó mà tôi không khỏi phì cười, tiện chân đá cậu một cái:

- Này, sao còn ngớ người ra đấy làm gì. Tôi khát lắm rồi!

Trời ban nãy còn nắng chói chang, vậy mà bây giờ mây đen từ đâu đã kéo đến. Những đám mây vần vũ cả bầu trời báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đến. Tôi vội núp vào mái hiên nhà cậu, giọt mưa rơi lộp bộp trên những tấm tôn.

Cá Rô dúi chai nước vào tay tôi, cậu ngồi phệt xuống đất, ngay chỗ tôi đứng:

- Cậu nói đi, đến tìm tôi có việc gì?

- Tôi nghe cô chủ nhiệm bảo rằng cậu đang có ý định nghỉ học, nên đến để khuyên nhủ cậu. Chúng mình chỉ còn vài tuần nữa là hết năm học rồi. Năm 12 đầy nhiệt huyết đang chào đón chúng ta phía trước. Cậu mà bỏ học giữa chừng như vậy thật chẳng khác nào 11 năm học qua bỏ uổng à?...

Cá Rô vừa nghe tôi nói, vừa nhìn tôi chằm chằm. Vừa dứt lời cậu ấy đã phá lên cười. Vẫn là nụ cười vui vẻ, lạc quan như những trước đây:

- Uống miếng nước rồi từ từ hẵng nói, có ai tranh hết phần của cậu đâu hả?

Tôi ngồi bệt xuống nền si bụi bặm:

- Tôi khuyên cậu chân thành đấy! Cậu muốn sau này lo được cho mẹ và gia đình thì phải cố gắng học thật giỏi, đậu vào một ngôi trường thật tốt và làm một nghề lương thật cao. Lúc ấy cậu sẽ có đủ điều kiện để lo cho mọi người hơn, chứ nếu mãi đi bốc gạch thuê cho người ta thì tương lai của cậu sẽ thế nào?

- Bây giờ tôi đã là trụ cột chính của gia đình. Mẹ tôi thì đang nằm trên viện vẫn chưa có tiền đóng viện phí. Hai đứa em của tôi lại sắp thi chuyển cấp, chúng cần được đi học hơn tôi. – Cá Rô nói với giọng trầm buồn, cậu ném hơi thở dài vào những chồng gạch vỡ xướt sũng dưới mưa.

- Tôi hiểu nỗi lòng của cậu mà. Nhưng cậu suy nghĩ kĩ lại nhé, còn tương lai phía trước. Tôi hi vọng mẹ cậu sẽ mau khỏe và cậu sớm đi học trở lại! Cả lớp đều mong cậu trở về. Tôi sẽ nhờ cô chủ nhiệm đề xuất hoàn cảnh gia đình của cậu lên nhà trường, chắc chắn khi đi học lại cậu sẽ được hỗ trợ. Đừng quá buồn nhé!

Cậu ấy thôi thở dài và nở một nụ cười thật tươi:

- Tôi vẫn luôn lạc quan mà!

- Tôi cũng thấy vậy. Thật ngưỡng mộ vì lúc nào cậu cũng lạc quan như thế!

- Cậu đã từng thắc mắc vì sao loài cá bơi mãi trong một hồ nước mà vẫn tung tăng vui vẻ không? Vì ký ức của nó chỉ có 7 giây, sau 7 giây nó sẽ nhanh chóng quên đi mọi thứ, thậm chí là quên luôn cả cái hồ cũ rích đang giam cầm nó. Tôi chỉ tập sống như loài cá ấy, cố gắng quên đi những gì làm ta buồn phiền trong vòng 7 giây để thấy cuộc đời là một hồ nước mới mẻ còn rất nhiều điều chờ ta khám phá…

***

Tôi ngoái đầu nhìn về phía bàn cuối chỗ Cá Rô từng ngồi. Trống hoác! Cá Rô nghỉ học hẳn rồi! Đã gần một tháng nay vẫn chưa có ai chuyển đến ngồi vào vị trí của cậu. Những ngày thi cuối kì, chúng tôi vùi đầu vào những tập đề cương cao ngất. Cả đêm không dám ngủ để dành thời gian ôn bài. Bao áp lực cứ đè nặng lên đôi vai chúng tôi từng phút, từng giờ. Nhưng chỉ cần nhớ đến những lời của Cá Rô, tôi lại thấy có thêm động lực. Với cậu, đại học không phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công. Mặc dù không thể tiếp tục theo học, nhưng Cá Rô đã hứa với tôi rằng sau khi mẹ cậu khỏi bệnh, cậu sẽ đi học lại và sẽ cố gắng thực hiện ước mơ. Cá Rô từng nói dù cuộc sống có ra sao thì chúng ta cứ hãy lạc quan lên, hãy sống như những chú cá bơi lội tung tăng dưới hồ. Tôi tin tưởng và hi vọng một ngày không xa nào đó, Cá Rô sẽ thực hiện được mong ước của mình.

Cá Rô của tôi ơi, cậu hãy cười nhiều hơn nhé! Hãy sống như một chú Cá Rô – đúng với cái tên của cậu!

 

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI