Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017

GIỚI THIỆU TẠP CHÍ CHƯ YANG SIN SỐ: 300 - THÁNG 8 NĂM 2017 Tác giả HOÀNG THỊ VÂN ANH


Lớp 10
Trường THPT DTNT Nơ Trang Lơng

NƠI TA TÌM VỀ



Có phải chăng những kỉ niệm ta lưu giữ tại quê hương xứ sở - nơi “chôn nhau cắt rốn” đã dệt thành từng quãng đời đẹp đẽ. “Nơi ta ở chỉ là nơi đất ở”. Vâng, chẳng ai có thể định nghĩa trọn vẹn hai tiếng “cội nguồn”. Bởi lẽ con người ta chẳng thể hiểu hết được những gì mình đang được hưởng thụ. Chỉ khi những thứ ấy biến mất thì quả thực ta mới hiểu được giá trị đích thực của chúng. Có biết đâu, hình dáng quê hương xứ sở đã ăn sâu vào tâm hồn ta như một nốt nhạc trong trẻo mà thanh cao. Bởi lẽ ấy, đất đã hóa tâm hồn. Và tự nhiên như thế, hình dáng thiêng liêng của quê hương xứ sở, mỗi người đều cất cho riêng mình một chút thương, một chút nhớ nhung, một chút tôn kính và một chút yêu thôi nhưng nồng nàn, đằm thắm, mặn mà như mảnh tình riêng thật đẹp đẽ. Tình yêu quê hương của tôi cũng hơi tham lam một tí, nó nồng cháy đến cuồng nhiệt, chiếm hữu cả con tim yêu thương da diết đến nỗi tôi ngộ nhận, quê hương là nhà mình… Quê hương tôi đẹp lắm. Một mảnh đất đầy nắng và gió với những con người thân thiện. Một vẻ đẹp hiền hòa với những lô cao su, cà phê trải dài một màu xanh bạt ngàn đến bất tận. Những bông hoa dã quỳ rực rỡ vàng tươi như một màu sắc vĩnh hằng chen lẫn hương thoang thoảng của những chùm hoa cà phê trắng ngần… Đó chính là Tây Nguyên – ngôi nhà thân thương trong trái tim bé nhỏ của tôi.
Tôi yêu màu nắng ở mảnh đất đỏ bazan màu mỡ này. Một màu nắng chói chang đến rực rỡ, rọi sáng tâm hồn tôi như một buổi trưa hè. Một màu nắng riêng biệt chẳng nơi nào có. Gió cũng man mác hương thơm thoang thoảng đến kì lạ. Có lẽ đó là mùi hương của những cánh đồng lúa chín hòa chung hương hoa cà phê, hương dã quỳ đã kết tinh lại tạo nên một làn gió với mùi hương của quê hương xứ sở. Tôi yêu những con đường đất đỏ bazan mà hằng ngày tôi đến trường. Một con đường như dải thảm đỏ cho tương lai phía trước. Tôi yêu những con người thân thiện, biết yêu thương, sống chan hòa bên nhau. Tôi yêu hơi men của những ché rượu cần, vị đậm đà của li cà phê Ban Mê hòa chung cùng tiếng cồng chiêng say đắm lòng người. Tôi yêu những phong tục tập quán, bản sắc đẹp đẽ của đồng bào miền núi Tây Nguyên nơi đây. Tôi yêu hình ảnh cô gái Êđê dệt thổ cẩm bên khung cửi, yêu những mẹ già địu con lên rẫy, yêu những em bé Gia Rai vui đùa dưới ánh nắng ban mai, dưới cành hoa con đang chớm nụ… Tôi yêu tất cả, yêu hết thẩy, yêu từng giọt sương, từng chiếc lá, từng hạt cát, từng nụ hoa. Yêu cả hương núi rừng cao nguyên đại ngàn. Tất cả như đang hòa chung một nhịp đập. Một chút yêu thôi nhưng đó là cả tâm hồn.
Người ta nói muốn yêu đất nước, yêu dân tộc phải bắt đầu yêu từ những gì nhỏ bé nhất và tôi cũng hiểu “người ta chỉ có thể tách con người ra khỏi quê hương, chứ không thể tách quê hương ra khỏi con người”. Tôi yêu Tây Nguyên cũng vì lẽ ấy, cũng vì tôi yêu đất nước Việt Nam này. Yêu lắm, yêu quá đi, yêu đến tận cùng cho đến khi ngừng thở. Và cũng bởi lẽ, mẹ đã sinh ra tôi ở mảnh đất tươi đẹp này, vì nguồn máu trong huyết quản của tôi là do nơi đây tạo thành. Mảnh đất đã ấp ủ tất cả những người quá cố mà mẹ tôi thương, mà cha tôi tôn trọng. Là nơi khơi nguồn cho tôi ngôn ngữ, tiếng nói. Đất mẹ là cội nguồn tâm hồn. Ấy thế nên chúng tôi có một tình yêu đẹp đẽ, thành kính, thiêng liêng đối với đất mẹ.
Quê hương là những thanh âm đơn giản nhất của cuộc đời. Được yêu quê hương và sống hòa mình vào trong tình yêu ấy là một đặc ân. Có mấy dòng thơ cứ lưu giữ mãi trong cõi lòng và phảng phất qua tâm trí tôi như một nhành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng:
Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều
Là thế đấy, nó cứ từ từ ăn sâu vào mạch máu con tim để rồi tình yêu quê hương trong tôi đẹp như một bức tranh thổ cẩm đan dệt nhiều màu sắc. Và ngay lúc này tôi muốn truyền ngọn lửa yêu Tây Nguyên từ tim tôi đi đến con tim của bạn. Nếu bạn không phải là dân bản xứ và chưa tới Tây Nguyên lần nào. Hãy thu xếp công việc và để dành chút thời gian để đến ghé thăm nơi đây. Cùng chúng tôi cảm nhận được vẻ đẹp trù phú ở nơi núi rừng Tây Nguyên đại ngàn, với những cảnh đẹp chẳng nơi nào có, hòa mình vào các lễ hội rồi nhâm nhi li cà phê Ban Mê… Ngắm nhìn vẻ đẹp hút hồn của cô gái Êđê với đôi mắt to tròn, lông mi cong vút thật quyến rũ. Thử khoác lên mình những trang phục truyền thống một lần để bạn được thả hồn mình về với thiên nhiên, vạn vật… Chừng ấy thôi cũng đủ giữ chân bạn, một khi đã đến là lưu luyến không thể về… Và nếu bạn là những người con của mảnh đất này thi xin hãy mở lòng, mở con tim yêu quê cha đất mẹ để bảo vệ mảnh đất đầy nắng và gió này. Đừng quay lưng lại với tình yêu thiêng liêng ấy, đừng vô tâm, vô tình mà làm hại mảnh đất được xây dựng từ bao đời. Ông bà, bố mẹ ta đã phải chịu những gian khổ, đau thương nhọc nhằn và hy sinh vô hạn để tình yêu thương thêm nồng nàn đằm thắm xây dựng nên quê hương với nét đẹp truyền thống, bản sắc dân tộc. Hãy để tâm hồn ta được thanh lọc bằng những âm điệu tình cảm trong nốt nhạc của tình yêu quê hương và cùng tôi bảo vệ mảnh đất này bạn nhé! Tôi tin chắc rằng, bằng tình yêu thương chân thành chúng ta sẽ tạo nên một mảnh đất Tây Nguyên thêm tươi đẹp, tràn ngập màu nắng yêu thương.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI