Thứ Năm, 27 tháng 4, 2017

QUÀ TẶNG trích chương IX truyện dài BÍ MẬT RỪNG THIÊNG - CHƯ YANG SIN số: 194 tháng 12 năm 2007

 Quà tặng



          Cái lạnh của rừng già nửa đêm về sáng như có hơi nước đá phả vào mặt người. Bếp lửa được thổi cháy bùng lên thành ngọn soi sáng cả góc rừng. H’Chi thoáng giật mình khi phát hiện ra một đống gì to như chiếc bao tải sáng óng ánh, cách không xa đống lửa. Nhìn kĩ giống như có con trăn lớn đang quấn con gì thì phải. Có lẽ tiếng động làm mình tỉnh giấc chính là tiếng rơi của con trăn này từ trên cây mít xuông đây! Tay cầm xà gạc, tay cầm thanh củi cháy rừng rực bước ra xem. Đúng thật, một con trăn, thân to chắc phải bằng bắp đùi đang quấn con mồi kín mít, thân co thắt theo từng nhịp một như người ta xoắn dây buộc cây. Yàng cho mình đây, H’Chi nghĩ và vung xà gạc lên…
Lát chặt của xà gạc chỉ cần vừa đứt một đốt xương sống thôi, con trăn sẽ bị liệt không đi được nữa, lúc ấy muốn ăn khúc nào cắt khúc ấy, lột da đặt lên bếp than hồng kia nướng ăn ngon lắm. Đối với loài trăn từ cái vảy, bộ da đến mỡ, thịt, gan, mật... đều là những vị thuốc có thể sử dụng chữa bệnh. Mật trăn tốt hơn mật gấu, amí bảo vậy. Mật gấu dùng chữa trị bị té ảnh hưởng đến gân cốt, còn mật trăn chữa trị được các bệnh đường ruột, gan và lúc cần có thể thay được cả mật gấu khi té bị bầm, nhưng phải dùng liều lượng nhiều hơn. Con trăn này chắc phải trên ba chục kí, nếu lấy mỡ cũng được vài thau. Nhưng giữa rừng thế này, gùi đầy cây thuốc làm sao mang nó về được nữa? Ăn không hết, mang không được bỏ lại thật lãng phí, thôi để giành vậy. H’Chi bỏ xà gạc xuống cầm cây củi đang cháy dí sát vào đuôi con trăn. Có lẽ nóng quá, không chịu được con trăn buông con mồi quăng mình bỏ chạy để lại xác một con voọc.
          H’Chi kéo con voọc lại bên bếp lửa. Con voọc khá nặng, chắc phải đến hai chục kí. Tay chân nó còn ấm, con tim nhỏ nhoi trong lồng ngực vẫn thoi thóp đập. Loại voọc này lạ quá, toàn thân lông đen, đến da mặt cũng đen thui như quét nhọ nồi, chiếc đuôi khá đặc biệt, dài hơn cả thân mình, lông dày và xù ra như đuôi loài chồn. Phải cứu nó vậy, H’Chi tự nhủ rồi vội lục gùi lấy mấy cọng lá thuốc, nhai nhuyễn, cạy miệng voọc phun vào; dùng hai tay làm hô hấp nhân tạo, xoa nhẹ hai bên ngực giống như cấp cứu người bị ngạt. Một lát nó từ từ mở mắt, hai con mắt đen láy ngơ ngác nhìn như không nhận biết được cảnh vật xung quanh. Sau lúc uống lá thuốc và sơ cứu, nó có vẻ tỉnh lại, đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm điều gì. Đặt con voọc ngồi tựa vào cây củi bên bếp lửa trông giống em bé ngồi sưởi trông thật dễ thương. Chắc cu cậu ngủ trên ngọn cây mít bị trăn tóm được. Loài voọc bao giờ sống cũng theo bầy đàn, di chuyển bằng cách đu mình từ cành này sang cành khác, hạn hữu lắm mới xuống mặt đất. Không biết bầy ở đâu mà nó bị lạc thế này? H’Chi tự hỏi và đi ra khỏi lều ngước mắt nhìn lên ngọn cây mít cao tít tắp, tối om, không phát hiện ra điều gì khác lạ. Quay vào lục gùi lấy thêm chiếc lá nhai nát tách miệng voọc nhét vào. Con voọc như cảm nhận được ân nhân cứu mạng, ngoan ngoãn nuốt, đôi mắt nhìn như cảm ơn. Vỗ  nhẹ lên đầu nó H’Chi bảo:
          -Ngoan nào, nghỉ một chút lại sức, sáng ra tìm về với đàn nhé.
          Như hiểu tiếng người nó cố đưa hai chiếc tay dài quá cở bám vào yeng H’Chi kéo lại gần tìm sự che chở. Bàn tay voọc giống tay người, cũng có năm ngón dài ngắn khác nhau, cuối mỗi ngón tay đều có móng đen sì. Mu bàn tay có một lớp lông dài bao phủ, còn lòng bàn tay không có lông, da chai lại nhăn nheo. Bàn chân ngắn bằng độ một ngón tay, song năm ngón chân dài bằng cả bàn chân có móng như móng tay, trông giống bàn tay hơn bàn chân.
          Xa xa tiếng một con gà rừng cất lên như bắt nhịp cho dàn đồng ca của cả cánh rừng vang lên rộn rã: ò, ó, o! Bầy bồ chao ngủ trên cây bên cạnh thức giấc cất tiếng trò chuyện rôm rã như họp chợ. Các gốc cây ở gần đang từ từ bước ra khỏi bóng đêm, có thể nhận ra chúng khi độ xa khoảng chục mét. H’Chi gỡ tay con voọc, bảo nó:
          -Ngồi yên cho chị đi dọn đồ nhé! H’Chi đứng dậy mở ni lông gấp lại, nó hình như cũng biết nên lạch bạch chống tay lết theo.
          -H… ú!
          Tiếng hú đột ngột vang lên ngay trên ngọn cây mít, liền ngay đó như có một trận cuồng phong tràn qua, các cành cây mít lắc lư dữ tợn, hàng chục tiếng hú đồng loạt cất lên. Bóng các chú voọc bay loang loáng từ cành này qua cành khác. Ồ, bầy voọc ngủ ngay trên đầu mình! H’Chi ngạc nhiên thích thú reo lên; đêm qua con báo định đến đây săn mồi, bị mình đốt lửa ném, nó sợ bỏ chạy. Còn con trăn chắc tìm đến sau, leo lên cành cây bắt được một con, cả đàn đông vậy mà không biết, hay chúng biết nhưng sợ quá không dám di chuyển trong đêm? Chỉ bọn chúng mới biết, mình chịu. Bầy voọc như một dàn diễn viên xiếc biểu diễn, vừa quăng mình từ cành này qua cành khác chỉ dùng có hai tay treo người như chơi xà đơn vậy. Có con nghịch ngợm bay sát qua đầu làm tóc H’Chi bay theo.
          -Mày khỏe rồi, về với bầy đi!
          H’Chi dắt tay con voọc đặt vào gốc mít, chỉ lên ngọn cây khi cả đàn đang hò reo trên đó. Con voọc không chịu đi nó quay lại túm lấy yeng H’Chi, mắt như có nước.
          -Chắc đói không đi được hở?
          H’Chi nhặt quả mít chín vừa rụng trên cây xuống, bóc đôi lấy một múi vàng ươm, thơm phức to bằng ngón tay đặt vào mồm nó, nó ngậm, không ăn, mắt nhìn như van lơn.
          -Ăn đi. Chị ăn cho em bắt chước nhé!
          Bóc thêm một múi bỏ vào mồm nhai, nước mật ngọt, thơm trào đầy miệng. Không ngờ cây mít này trái ngon đến vậy.
          -H… ú! H …ú! H… ú!
          Cả bầy voọc bổng nhiên đồng loạt lại hú lên in ỏi, nhảy loạn xị trên ngọn cây mít, H’Chi chưa kịp hiểu gì xảy ra trên ấy thì… bịch! Một trái mít chín rụng ngay sát chân, liền ngay sau đó một cơn mưa quả mít chín nhè người H’Chi rơi xuống. Bếp lửa cháy suốt đêm, than nhiều là vậy bổng nhiên bị lấp đầy mít, tắt ngấm. H’Chi chạy xung quanh gốc cây, bầy voọc thích thú vặt mít ném theo. Có điều lạ, toàn quả chín cả nên quả nào rơi đúng người cũng không đau lắm. Chắc các quả chín chúng vặt hết nên không ném nữa. H’Chi chạy mấy vòng mệt quá, ngồi tựa gốc mít thở. Con voọc chạy lại gỡ mấy cọng xơ mít dính trên tóc khéo léo như người.
-         Ngoan nào, đi đi; lên với đàn trên ngọn cây ấy, nhanh lên.
          H’Chi cầm hai bàn tay nó đặt vào gốc mít, nói thêm:
-         Chị sợ đàn của em cảm ơn lắm rồi!
          Chắc bầy voọc thấy H’Chi bóc mít ăn, nên chúng rủ nhau hái mít chín “tặng” đấy. Cách tặng theo kiểu voọc thế này nếu chạy không nhanh cơ thể bị thương như chơi. Loài này khôn thật, chúng hiểu được và biểu lộ tình cảm như người, quyến luyến không muốn bỏ đi.
          Trời đã sáng, cành cây, hòn đá ở gần có thể nhận biết được, H’Chi đốt nhang, khoác gùi, cầm xà gạc lên; con voọc đang túm yeng, nhìn thấy cây xà gạc vội vã bỏ chạy lại ôm gốc mít leo tít lên ngọn cây, ngó xuống.
-         Chào nhé, chị về!
          Vừa nói, vừa giơ tay vẫy chào đàn voọc đang ngồi thu lu trên cành trố mắt nhìn. H’Chi bước đi, bầy voọc cuống quýt chuyền cành đuổi theo, vừa đánh đu vừa kêu ầm ĩ vang động cả cánh rừng. H’Chi đi đến đâu bầy voọc bay theo đến đấy, chúng tạo thánh một đội quân đông đảo bảo vệ H’Chi ngay sát trên đầu. Cả bầy lớn nhỏ phải đến gần trăm con cứ luẩn quẩn đuổi theo không chịu quay vào rừng. Thôi được cho chúng mày tiễn chân tao đến bìa rừng, ra ngoài kia toàn đồi cỏ tranh chắc phải quay lại thôi. H’Chi tự nhủ rồi cắt rừng bước đi, bầy voọc vẫn ào ào chạy theo.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NHẬN XÉT MỚI