(Trích CHUYỆN NHẶT TRÊN THẢO NGUYÊN tác giả NGUYỄN HỒNG CHIẾN)
Mặt
trời lên cách đỉnh núi Mẹ Bồng Con đến sáu sải tay, thế mà đỉnh chư(1) Pal vẫn
quyến luyến với những đám mây trắng chưa chịu rời nhau. Trên triền núi, màu
xanh thẳm của rừng già trải dài đến hết cả tầm mắt. Thỉnh thoảng có những cây đại
thụ cao vút lên, vượt qua tán lá rừng khoe thân trắng như một dấu sắc nổi bật
trên nền xanh. Tiếng bầy chim cu gáy đối đáp nhau hòa thành bản nhạc rừng được
đệm bằng những tiếng hú ngân dài của bầy Voọc từ lưng chừng núi vọng xuống làm
buổi sáng đẹp hơn lên.
Đã
ba buổi chiều liên tiếp trời đổ những cơn mưa đầu mùa ầm ầm như có hàng trăm
con voi cùng chạy. Bầu trời đêm đen kịt bị rạch bằng những chớp lửa sáng lòe
kèm theo đó là sấm nổ ầm ầm, làm H’Lê Na sợ quá phải níu chặt ami(2) không dám
ngồi một mình học bài. Hôm nay chủ nhật, ama(3) mượn thêm mấy nhà cùng buôn lên
rẫy gieo hạt. Rẫy tuy rộng, nhưng dốc, thỉnh thoảng có các hòn đá lớn nhô lên
và những gốc cây to chưa bị mục nên phải dùng cây chọc lỗ tra hạt. Người lớn
dàn hàng ngang, đàn ông đi trước hai tay cầm hai chiếc cây to bằng cổ tay trẻ
em, dài một sải, đầu vót nhọn để thọc xuống đất tạo thành lỗ. Cái khó của
người chọc lỗ, các lỗ phải đều nhau và thẳng hàng, hai tay nhịp nhàng tạo các lỗ
sâu độ hai đốt ngón tay, không sâu quá,
cây khó mọc; cũng không nông quá dễ bị kiến, và lũ chim đến ăn trộm hạt. Phụ nữ
đi sau lấy bắp trong gùi bỏ xuống lỗ rồi dùng chân lấp lại. Tay và chân của người
gieo hạt phải đều nhau: tay gieo mỗi lỗ hai hạt, cách xa nhau một chút, gieo
xong bàn chân gạt ngang chân lấp đất lại luôn. Nhìn mọi người làm, H’Lê Na có cảm
tưởng mọi người đang biễu diễn vũ điệu Tây Nguyên chứ không phải công việc lao
động thường ngày.
Lũ
trẻ nhỏ chưa biết đi được các ami địu trước ngực vì sau lưng mắc gùi đựng hạt. Bọn
trẻ lớn hơn một chút được theo người lớn ra rẫy có nhiều việc phải làm, như giữ
em nhỏ hơn mình, hái nấm, nhặt củi... Trời mới mưa, nấm đua nhau đội đất chui
lên; có những loại tròn như ngón chân cái, màu đất không có thân; có loại lại
xòe tán giống chiếc ô nhỏ màu trắng như viên phấn viết bảng, trông rất đẹp.
Trên thân các gốc cây mục, “tai cây” mọc ra từng chùm lớn màu nâu đen… sản vật
của Yang rừng tặng; H’Lê Na cùng các bạn đi hái về để trưa nấu canh mọi người
cùng ăn.
Thường
ngày, “tai cây” tách ra từng cái; còn cây nấm tròn ami rửa sạch, bổ đôi kho với
thịt gà, thịt heo ngon lắm. Loại nấm hình như cái ô, rửa sạch, xé nhỏ bỏ vào nấu
canh với lá cây chùm ngây rừng mọc ven suối, ngon tuyệt; buổi trưa húp một chén
canh thôi, mọi mỏi mệt hình như theo mồ hôi tan đi cả. Mấy đứa con trai thích
leo trèo đảm nhận việc hái rau và kiếm thêm các loại quả chín trong rừng về ăn;
còn con gái đi hái nấm, kiếm củi để người lớn chuẩn bị buổi trưa. Mỗi người một
việc cứ thế mà làm.
-
H’Lê Na!
-
Gì thế?
Nghe
tiếng Y Kô gọi, H’Lê Na đang mải cúi hái nấm, giật mình trả lời rồi đứng lên
nhìn. Y Kô đến từ lúc nào, hai tay chắp sau lưng, mắt như cười nhưng mồm cố mím
lại ra vẻ nghiêm túc. Thấy khuôn mặt của Y Kô có vẻ khác thường, H’Lê Na cảnh
giác vì đã bị nhiều “vố” đau của người bạn học cùng lớp ở cạnh nhà. Có lần, mới
sáng ra, “hắn” chạy qua bảo: “Có cái này hay lắm, chia đôi nè; xòe tay ra và nhắm
mắt lại, đúng rồi, cầm lấy!” “Hắn” đặt một vật nho nhỏ, âm ấm vào tay, H’Lê Na xòe
bàn tay nhìn rồi thét lên khi thấy một con chuột con đỏ hỏn; còn hắn thì cười
như bắt được thú lớn, chạy biến. Lại có lần “Hắn” qua nhà, hai túi quần căng phồng,
mồm nhai quả dâu da rừng thơm phức, nhìn thấy đã trào nước miếng; H’Lê Na xin một
quả, “hắn” vênh mặt lên bảo: Đưa tay đây! rồi đặt một con sâu đen to đùng gói
trong lá cây vào tay… những việc “hắn” làm như thế, nhiều lắm nên phải cảnh
giác không lại bị lừa.
-
Xòe tay ra, cho này.
-
Định giở trò à?
-
Không dối đâu, đưa
tay đây.
Nhìn
khuôn mặt “hắn” có vẻ tin được, H’Lê Na xòe tay ra, “hắn” đặt một chùm quả vải
rừng đỏ tươi dấu sau lưng vào tay rồi nói:
-
Có cái này hay lắm,
xem không?
-
Cái gì thế?
-
Đi theo rồi biết.
Tò
mò, H’Lê Na theo Y Kô đi về phía cuối rẫy. Đến bên một lùm cây mọc trên đống mối
cao ngang đầu người có một đống đất chắc mới được đào lên, xếp cẩn thận thành một
vùng rộng. Những viên đất to bằng đầu đũa, tròn như hòn bi, trông rất đẹp mắt xếp
lại với nhau. H’Lê Na ngạc nhiên hỏi:
-
Ở đâu ra những viên
đất đẹp thế?
-
Có nghe tiếng gì
không?
-
Hình như là tiếng ong
thì phải.
-
Nhìn phía dưới cái
lá vàng kia kìa, thấy cái hang tròn tròn không?
-
A, thấy rồi, có hai
con ong bự, mắt nâu đang bò quanh miệng hang.
-
Đúng rồi, biết ong
gì đấy không?
-
Không!
-
Ong chằn đấy.
-
Ối!
Nghe
Y Kô nói, H’Lê Na giật mình. Từ lâu, khi ngồi bên bếp lửa nướng bắp và nghe kể
chuyện, có lần nhắc đến loài ong đất mà người Kinh còn gọi ong chần hoặc ong chằn,
thân to như ngón tay út, mắt nâu, mình màu đen có khoanh nâu đậm vòng ngang eo
bụng. Loại ong này kinh khủng lắm, khi gặp phải tránh xa, không trêu chúng được.
Trong buôn có nhà buổi tối không thấy con trâu đực đầu đàn về chuồng; sáng hôm
sau đi tìm khi lên bìa rẫy thấy ong bay như vỡ tổ, lại gần chỉ thấy cái sọ trâu
và còn bộ xương; một bầy ong đất đông đúc đang gặm nốt những miếng thịt còn dính
vào xương mang đi. Nhìn kỹ mới biết con trâu không may dẫm vào tổ ong đất, thụt
chân sau xuống nên bị bầy ong đốt chết rồi xẻ thịt ăn luôn. Chỉ một đêm thôi,
thịt da bị ăn hết nhẵn. Có lẽ vì sự tàn độc đến ghe gớm ấy mà người ta gọi nó
là ong chằn giống như chằn tinh.
Y
Kô giơ tay nắm áo H’Lê Na giật nhẹ, nói nhỏ:
-
Ta đứng xa và không
đụng đến tổ nó, nó không làm gì đâu.
H’Lê
Na căng mắt quan sát cửa hang, thỉnh thoảng có con ong từ trong tổ bay vút lên
cao; lại có con ong từ trên trời dùng chân túm một con sâu màu xanh lét bay về
cửa hang, giơ hai chiếc râu dài mọc trên đầu màu nâu đen chạm vào râu của con
ong bên cửa hang trước khi bò vào trong. Cái nghi thức của loài ong này thật lạ
và hình như là điều bắt buộc phải chạm râu chào nhau trước khi vào hang thì phải,
nhìn thấy cũng hay hay. Y Kô nói nhỏ:
-
Để lũ ong này sống ở
đây nguy hiểm lắm, ta kiếm ít cỏ khô chất xung quanh, ăn cơm trưa xong lại châm
lửa đốt đuổi chúng đi.
-
Nhưng những con trên
trời bay về thấy tổ bị đốt, nó trả thù thì làm sao?
-
Bó cỏ lại từng bó nhỏ,
chặt cây le dài đẩy từ từ từng bó lại gần cửa hang lũ ong sao biết được. Khi chất
đầy cỏ xung quanh xong, châm lửa bén vào thì… chạy đi thật nhanh, lo gì.
-
Sợ lắm, không trêu
chúng được đâu.
-
Nhát thế, về trước
đi.
H’Lê
Na về lều chuẩn bị bữa trưa với mọi người, Y Kô ở lại một mình vơ cỏ, lá khô thực
hiện ý định của mình.
*
**
Sau
bữa cơm trưa có thêm những quả dâu da và vải rừng chín mọng ăn thêm, mọi người
vui vẻ trò chuyện, quên cả cái nắng oi bức báo hiệu sắp có cơn mưa chiều. Y Kô và
mấy đứa con trai rủ đi cùng, H’Lê Na lắc đầu:
-
Sợ lắm!
-
Đúng là… con gái,
nhát như thỏ rừng.
Y Kô bỉu môi, ra vẻ coi thường định bước đi,
Ama(3) đang nói chuyện với mấy người quay đầu lại nói:
-
Giữa trưa định đi
đâu?
-
Y Kô định đi đốt tổ
ong đất phía cuối rẫy đấy.
-
Không được đâu!
-
Sao vậy ạ?
Y Kô ngạc nhiên hỏi lại, ama H’Lê Na nghiêm mặt
nói:
-
Ban ngày đốt tổ, những
con ong đang đi kiếm ăn kéo về thì không chỉ các cháu mà tất cả mọi người ở đây
đều bị chúng tấn công, phải bỏ rẫy mà chạy đấy. Ong đất là loài ăn thịt, có tổ ong gần rẫy, các loại
sâu bọ sẽ bị ong bắt hết không sợ bị sâu phá hoại, cây cho nhiều quả; vì thế phải
bảo vệ tổ ong chứ sao lại phá đi.
Nghe ama nói, cả bọn cứ trợn tròn mắt ra nhìn
vì bất ngờ; ama cười nói thêm:
-
Nghỉ trưa rồi chiều xuống
suối bắt cá và hái ít rau mang về làm cơm chiều.
Cả
bọn dạ ran, kéo nhau chạy xuống suối. Xa xa tiếng hú gọi nhau của bầy voọc vọng
đến làm không gian như bớt đi nóng nực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
NHẬN XÉT MỚI